Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 72



Một bầu không khí xấu hổ, biểu tình mỗi người đều trở nên rất khó chấp nhận.

Nhóm người này đều là thiên kiêu chi tử, bọn họ quen cười nhạo người khác

rồi, còn bị người khác cười nhạo đúng là lần đầu tiên.

Mà bọn họ lại còn không thể nói lại được.

Trừ phi họ có thể lấy Linh Khí thất giai ra, hơn nữa còn phải cam tâm tình

nguyện bồi thường cho Khương Thành.

“Ta đền thay nàng ấy!”

Trong thiên điện chợt một người xuất hiện ra, chính là Tề Thương.

Không có mồi nhử thì không thể câu được cá.

Hiện tại không đạt được nhẫn trữ vật của Khương Thành, còn không thể trở mặt

bỏ đi.

Trò chơi còn phải tiếp diễn.

“Thiếu chủ!”

“Thiếu chủ, dựa vào cái gì……”

Lê Diệp Hồng vẫn không cam tâm, cảm thấy không cần thiết phải thật sự đưa.

Tề Thương cười cười xua tay, trong lòng thì muốn bóp chết nàng.

Mẹ nó, lão tử là kêu ngươi tới phối hợp kế hoạch, không phải kêu ngươi tới phá

hư kế hoạch!

Hắn vuốt nhẫn một cái, một luồng thanh quang từ trong nhẫn bắn ra, ánh sáng

trong điện đều bởi như vậy mà dao động.

Sau đó nhìn thấy một thanh cổ kiếm dài ba thước điểm ánh sao đang lơ lửng

trong không trung, vừa nhìn liền biết là vật phi phàm.

“Kiếm này tên là Lộ Phong, chính là linh kiếm thất giai, Khương chưởng môn

vừa ý chứ?”

Lúc nói lời này, trái tim hắn đều rỉ máu.

Thanh kiếm này chính là bội kiếm của hắn, cũng là Điện chủ phụ thân ban cho

hắn.

Nhưng mà hắn là người làm đại sự, tác phong cũng lớn, hiểu được cái đạo lý

muốn đạt được càng nhiều thì phải đành lòng bỏ tiền vốn ra.

Khương Thành tự nhiên sẽ không khách sáo, không chút do dự, vui vẻ nhận

thanh linh kiếm thất giai này.

Hoàn toàn không quan tâm ánh mắt muốn giết người của mọi người xung

quanh.

“Tiếp tục tiếp tục, hiện tại có lẽ đến phiên ta đoán chứ nhỉ?”

Sau khi kiếm được lời rồi, hắn rất vui, quay đầu nhìn chằm chằm tên đệ tử ở

bên phải mình.

Hứa Hưng liếc mắt nhìn Tề Thương một cái, rồi mới gật đầu.

“Được, Khương chưởng môn, mời!”

Lần này bọn họ ngược lại không lo lắng, dưới tiền đề không quen biết, không hề

hiểu rõ, vốn rất khó đoán ra đồ vật trong nhẫn của đối phương.

Khương Thành nếu đoán quá cao, ngược lại sẽ lỗ vốn.

“Khương chưởng môn, trong nhẫn của ta thật là còn có một thanh linh kiếm thất

giai, sợ là ngươi đoán không ra thuộc tính.”

Vị đệ tử tinh anh trong môn phái đứng phía sau Khương Thành, Tả Nguyên

Khải dương dương tự đắc, thậm chí còn mang theo một tia khiêu khích.

Dựa theo quy tắc, không cần đoán ra đồ vật cụ thể, nhưng bắt buộc phải nói ra

được là loại thuộc tính nào.

Hắn một chút cũng không lo Khương Thành có thể đoán trúng, bởi vì hắn cũng

không hề có linh kiếm thất giai, những lời này là dùng để đánh lạc hướng.

Không ai có thể không cần linh lực tiếp xúc, liền trực tiếp dùng thần niệm nhìn

bên trong nhẫn có cái gì.

Một khi đoán là Linh kiếm thất giai, nhất định sẽ đoán sai, đến lúc đó làm lỗ

vốn của hắn một phen.

Lại chơi trò khích tướng, mấy kẻ này có mệt hay không đây?

Thật xem ca đây là đồ ngốc à?

Thành ca thật sự không còn cách nào trực tiếp dùng thần niệm nhìn thấu bên

trong nhẫn xem có cái gì, thế nên……

Hắn quả quyết nhấn mở kỹ năng nhìn rõ mọi vật.

Một lần nhìn rõ chỉ cần 10 điểm, hắn lãng phí mở lên.

Thế nên, nhẫn của Tả Nguyên Khải kia ở trong mắt hắn giống như là bị lột sạch

‘quần áo’ đứng trước mặt hắn vậy.

Nhẫn trữ vật ngũ giai ——100 điểm.

Linh thạch Thượng phẩm 10357 viên ——10357 điểm.

Hư hồn đan Lục phẩm 8 bình —— 800 điểm.

Linh kiếm Lục giai hệ hỏa hai thanh ——2000 điểm.

Kim nham trọng giáp lục giai ——1000 điểm.

Bích tinh ti giáp Thất giai ——10000 điểm.

Còn các thứ thượng vàng hạ cám khác, hệ thống cũng lười chấm điểm.

Phía dưới mỗi loại vật phẩm đều có giới thiệu tỉ mỉ, đừng nói thuộc tính, ngay

cả công dụng đặc thù toàn bộ đều được giới thiệu rõ mười mươi.

“Khương chưởng môn, ngươi định đoán thuộc tính của thanh linh kiếm thất giai

là gì?”

“Nếu mà sợ thua, có thể đoán linh thạch hạ phẩm, như vậy ngươi thua cũng

không nhiều lắm.”

Tả Nguyên Khải còn ở bên đó ra sức chèn ép.

Ngươi có linh kiếm thất giai cái bíp ấy, giả vờ giả vịt có mệt hay không hả?

Nhưng mà trong nhẫn của tên gia hỏa này có một bộ linh giáp thất giai, ngược

lại cũng coi như có thu hoạch rồi.

Xem phần lợi của điểm này, Thành ca quyết định làm người tốt, thay hắn bảo

quản.

“Trong nhẫn của ngươi, có một bộ Bích tinh ti giáp thất giai màu xanh.”

Trong lòng hắn còn rất tiếc nuối, đáng tiếc một lần chỉ có thể đoán một vật

phẩm, nếu không hắn sẽ trực tiếp dọn sạch cái nhẫn này.

“Ngươi nói cái gì?”

Tả Nguyên Khải đứng bật dậy, tựa như bị người đối diện đánh một quyền.

Hắn làm sao biết mình có bộ linh giáp này?

Bộ linh giáp thất giai này chính là báu vật của hắn, cũng là phần thưởng của hắn

vì năm nay đánh vào được top 30 đệ tử.

Vì để đạt được bộ linh giáp này, hắn vất vả mấy chục năm, nỗ lực đánh đổi sau

lưng không ai biết.

Nào có thể cứ tùy tiện thua mất như vậy.

“Ngươi nói bậy, đâu có bích tinh ti giáp gì đó, hơn nữa ngươi căn bản chưa nói

thuộc tính gì, không định đoán mò ……”

Thành ca giống như đang xem tên ngốc yếu thế ngoan cố chống cự.

“Thủy mộc song thuộc tính.”

Hắn làm sao có thể đoán chuẩn đến vậy?

Tả Nguyên Khải như bị sét đánh, xém chút điên rồi, nói năng lộn xộn cả lên.

“Không đúng! Ngươi nói sai rồi, ngươi phải đền cho ta một bộ linh giáp thất

giai, ha ha ha!”

“Thân giáo còn khắc chữ hồi nguyên trận lục phẩm, viên hồn trận lục phẩm,

bích đào ngự linh trận thất phẩm.”

Khương Thành nói ra một cách chi tiết, toàn bộ hiện trường đều kinh ngạc.

Ngay cả Tề Thương cũng cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nỗi.

Thậm chí âm thầm hoài nghi, chẳng lẽ Khương Thành có nội gián nằm vùng ở

Bát Vân điện, dò thám biết được tình báo trước rồi?

Khương Thành không thèm nhìn hắn, mà liếc mắt nhìn Hứa Hưng một cái.

“Nếu hắn đã dị nghị, vậy phiền trọng tài kiểm tra một chút.”

Ngươi không phải giành làm trọng tài sao?

Được thôi, hiện tại ta khiến các ngươi người mình phải giúp ta bức ép người

mình, sảng khoái không hả?

“Tả sư đệ, lấy ra đi.”

Hứa Hưng vẻ mặt đau khổ thở dài, hắn cũng không muốn khiến người của mình

mất mát nhiều.

Nhưng vấn đề là trừ phi bọn họ lập tức trở mặt với Khương Thành, còn không

thì chỉ có thể tiếp tục.

Bộ linh giáp thất giai kia khi hắn ở môn phái đã thấy qua, Khương Thành nói

không sai chút nào, rõ ràng là ‘có chuẩn bị mà đến’ nha.

Tả Nguyên Khải kia không chịu giao bảo bối của mình ta, nắm lấy nhẫn trữ vật,

phi ra khỏi chỗ ngồi lao thẳng ra ngoài điện.

“Ta không đưa! Các ngươi liên thủ lừa ta, đã nói chỉ là chơi trò chơi……”

Bang!

Kiếm quang của Thất Luyện Bàn trong điện nổ toạc.

Trong nháy mắt bóng người rơi xuống, không còn tiếng động nữa.

Tề Thương mặt không biểu cảm thu kiếm, ánh mắt hung ác nham hiểm quét qua

trên người những kẻ có mặt ở đây.

“Còn có ai giống như hắn, giết không tha!”

Nếu Tả Nguyên Khải chỉ là đào tẩu thì cũng thôi đi, lúc đào tẩu còn lắm lời,

thiếu chút nữa bại lộ kế hoạch.

Đối với Tề Thương, đây là phản bội!

Kẻ phản bội đương nhiên hắn sẽ không giữ lại.

Trong điện, mọi người im bặt như ve sầu mùa đông, không dám phát ra một lời.

Một đệ tử tinh anh trong môn bị giết, chuyện này nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ

cũng nhỏ.

Tề Thương dù sao cũng là con trai của điện chủ, ngay cả khi thật sự muốn truy

cứu xuống, cuối cùng cũng chỉ là trừng phạt nhỏ không đến nơi đến chốn.

Mà nếu bọn họ đã muốn giết, thì thật sự là bị giết.

Với tay tìm kiếm, chiếc nhẫn của Tả Nguyên Khải bay vào lòng bàn tay Tề

Thương.

Hào quang ánh lên, một bộ linh giáp ánh xanh biếc rực rỡ trong suốt long lanh

hiện lên.

“Khương chưởng môn, Bát Vân điện bọn ta thua rồi.”

“Được! Tề thiếu chủ hào phóng!”

Thành ca giơ ngón tay cái, động tay cho hắn cái like, sau đó cười tủm tỉm mà

tiếp nhận bộ linh giáp này.

Lại lời rồi, lần này thật có giá trị!

“Tiếp tục tiếp tục, nhanh bắt đầu vòng tiếp theo nào!”

Hắn hứng thú tăng cao, định là tiếp tục đại sát tứ phương.

Vừa rồi Tả Nguyên Khải bị giết rồi, hiện tại tên đệ tử phía sau hắn đang run bần

bật.

Lê Diệp Hồng hiện tại còn thấy buồn bực.

Tề Thương nhìn biểu tình kháng cự của mọi người liền biết, trò chơi này mà

chơi tiếp, chỉ sợ sẽ có người ly tâm đối với mình.

Nhẫn của Khương Thành là nhẫn trống không, chơi làm sao đều là thắng không

hề thua, cũng không có ý nghĩa gì.

“Khương chưởng môn, nên đi chính điện tham gia điển lễ rồi, trò chơi đoán

nhẫn này dừng ở đây, như thế nào?”

“À, được thôi……”

Thành ca mắt nhìn nhẫn của những người khác, thật đúng là chưa đã thèm nha