Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 96



Vù vù!

Trong Đại điện vang lên một tiếng nổ rất nhỏ.

Nói giao đấu của Đạo Cung Cảnh thanh thế vốn sẽ cực kỳ lớn, nếu không có

người bảo vệ, đừng nói Đại điện này, ngay cả Phi Tiên môn cũng sẽ trở nên

hoang tàn.

Này một kích sở dĩ thanh thế nhỏ như vậy, chính là bởi vì Ngưng Đề công chúa

quá mạnh, trấn áp mạnh mẽ, khống chế dao động này xuống.

Rõ ràng là thấp hơn Hạ Hầu Tuấn một trọng tiểu cảnh giới, nhưng thực lực của

nàng đủ để nghiền nát vị Đại thống lĩnh này!

Đạo Cung cảnh là sự tiếp nối của Thiên Mệnh cảnh, tới cảnh giới này rồi, Thần

Phủ đơn sơ ban đầu sẽ biến thành cung điện nguy nga tráng lệ, sau thêm quy tắc

của đất trời, ẩn chứa càng nhiều sức mạnh và bí ẩn.

Sức mạnh mà tu sĩ có thể huy động cũng tăng lên gấp bội.

Khi đạo cung của Ngưng Đề công chúa vừa xuất hiện, toàn bộ cung điện xuất

hiện dị tượng, sáu con sông lớn chảy ra từ cung điện, hiện lên những ánh sáng

khác nhau, sóng nước cuộn trào, sóng lớn cuồn cuộn dâng trào, vô số ấn ký

chìm nổi theo từng đợt sóng.

Ngay cả người không biết tu luyện, cũng có thể cảm nhận được sức mạnh hủy

diệt trời đất từ những con sông lớn đó!

Một số đệ tử Phi Tiên môn cảnh giới thấp vừa nhìn đã bị cướp mất thần trí, cả

người mê muội.

Nếu không phải Mạc Trần âm thầm, quát một tiếng từ chỗ sâu trong thần hồn

của bọn họ, e rằng bọn họ sẽ phải vĩnh viễn ngủ say.

Ùm!

Chỉ với một kích, Hạ Hầu Tuấn đã bay ngược ra ngoài, nện lên người đám cấm

vệ kia.

Rầm rầm rầm!

Nhóm cấm vệ phải lui hơn mười bước, mới đỡ hắn xuống được.

“Vị công chúa này quả thật rất được, là Đạo cung Lục sắc, còn có một tia huyết

mạch Li Long. Tuy rằng không thuần khiết lắm, nhưng cũng đủ kinh người

rồi!”

Việc phổ biến kiến thức bằng truyền âm của Mạc Trần khiến Thành ca có chút

hứng thú.

“Li Long huyết mạch? So với Thanh Long huyết mạch thì như thế nào?”

Mạc Trần cười đến ngây người: “Chưởng môn thật hay nói đùa, Thanh Long và

Kim Long, Thanh Long ngang hàng với một trong ba đại Long tộc, Li Long chỉ

là một nhánh của hắc long, sao có thể sánh được với Thanh Long. Hai cái, một

là trời, một là đất, cách nhau cả một chặng đường.”

Hóa ra là như vậy à, xem ra lần trước, Thanh Long Tinh Huyết kia cấp bậc quả

là cao!

“Hạ Hầu thống lĩnh, ta đã nói cho ngươi lui xuống.”

Ngưng Đề nói những lời này với giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta

lạnh sống lưng.

Ai cũng không nghi ngờ, nếu Hạ Hầu Tuấn lại ra tay, vị công chúa này sẽ tự tay

giết hắn.

Sau khi xoa dịu Hạ Hầu Tuấn, khuôn mặt băng giá của nàng nhanh chóng tan

đi, lộ ra một nụ cười hối lỗi.

“Khương chưởng môn, thật xin lỗi, là ta không quản tốt người của mình!”

“Hy vọng ngươi thứ lỗi.”

Lần này nói, lại làm cho toàn trường tất cả mọi người cảm thấy khó tin.

Một số đệ tử Phi Tiên môn, đến nỗi sắp bị nàng mê hoặc rồi.

Vừa đẹp, vừa mạnh, vừa biết tấn công, đồng thời còn vô cùng hiểu đạo lý,

người con gái như vậy, thật sự rất khó làm cho người ta sinh ra ý thù địch.

Tam Nhãn Hổ quay đầu lại, nhìn nhìn Khương Thành.

“Kế tiếp làm thế nào?”

“Còn giết không?”

Thành ca hơi bối rối, loại tình huống này thật sự rất khó giải quyết.

Đối phương không tạo ra thương tổn gì với Phi Tiên môn, lại chủ động nhận lỗi,

hắn cũng không có lý do gì để níu kéo.

Chỉ có thể phất tay, cho Tam Nhãn Hổ lui xuống trước.

Tuy rằng hắn từ trước đến nay đều lười đoán đối phương bên kia tính toán cái

gì, có thể trực tiếp đối mặt là được, nhưng lần này hắn thật sự rất tò mò.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn còn có phát hiện lớn.

Tìm được mảnh vỡ của Thế Giới Chi Tâm rồi!

Sau khi dùng kỹ năng nhìn rõ mọi vật, khóa một trong tám cung nữ phía sau

Ngưng Đề, kỹ năng cho thấy trâm cài đầu bằng ngọc trai trên đầu đối phương là

bất thường.

Nếu không phải là ngọc ở trâm cài đầu kia mặt ngoài khắc một tầng trận pháp,

hẳn là ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được rồi.

Mảnh nhỏ Thế Giới Chi Tâm, ở ngay bên trong hạt châu kia, đúng vậy!

Hơn nữa, còn có một phát hiện khác khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Thực lực của cung nữ này, còn lợi hại hơn Ngưng Đề công chúa nhiều, ước

chừng đạt tới Đạo Cung bát trọng.

Phải biết rằng, hoàng đế của Vương triều Càn Tinh cũng mới tới Đạo Cung lục

trọng.

Chỉ là, nàng cũng dùng trận pháp che dấu tu vi, bề ngoài không khác gì bảy

cung nữ kia, đều là tu vi Linh Đài cảnh mà thôi.

Ngoài ra, bông tai của nàng cũng cho thấy hiệu quả ẩn giấu.

Nói cách khác, dung mạo của nàng cũng bị ẩn giấu rồi.

Con mẹ nó, đây là cái tình huống gì?

Cung nữ này có lai lịch gì, nàng muốn làm gì?

Ở sơn môn nhiều ngày nhàm chán như vậy, Thành ca hơi kích động, bên trong

này có bí mật gì nhỉ?

“Khương chưởng môn, nếu việc này không có liên quan đến ngươi, vậy ta cũng

nên rời đi.”

“Nhưng hiện tại trời đã tối, có thể cho ta nghỉ lại ở Phi Tiên môn một đêm

không?”

Chỗ ở, Phi Tiên môn đúng là có, nhưng mà đến tột cùng đối phương muốn làm

gì?

Khương Thành vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến mảnh nhỏ Thế Giới Chi

Tâm, lại đổi ý.

“Có thể ở một đêm, nhưng mà công chúa điện hạ phải chăng nên trả chút phí ăn

ở trước?”

Còn muốn phí ăn ở cái gì?

Tất cả mọi người đều không nói nên lời, chúng đệ tử Phi Tiên môn đều sợ sẽ lại

chọc giận công chúa.

Mà Hạ Hầu Tuấn kia cũng là xiết chặt tay.

Nhưng rốt cuộc không có hé răng.

Ngưng Đề công chúa cũng hơi bất ngờ, nhưng mà ngay sau đó nàng vẫn mỉm

cười.

“Được chứ, không biết Khương chưởng môn muốn cái gì? Linh thạch? Đan

dược?”

Khương Thành lắc lắc đầu: “Không không không, ta sao lại không biết xấu hổ

muốn thứ quý giá như thế được?”

Hắn cười tủm tỉm tiêu sái đến trước mặt Ngưng Đề, chậm rãi nâng tay phải lên.

Ngay lúc Hạ Hầu Tuấn nghĩ Khương Thành này gan lớn bằng trời, lại dám mạo

phạm công chúa, tay phải Thành ca hướng phía trước tìm kiếm, vượt qua

Ngưng Đề, dừng ở đầu cung nữ phía sau.

Oa!

Một chiếc trâm cài đầu bằng bạc được hắn rút xuống.

“Ta thu tượng trưng một trâm cài đầu bằng ngọc trai không mấy giá trị, công

chúa điện hạ hẳn là không ý kiến nhỉ?”

Hắn xoay chiếc trâm trong tay, giống như chỉ là tiện tay mà thôi.

Cung nữ ẩn chứa tu vi mạnh kia, hiển nhiên không ngờ hắn lại ra tay như thế,

ánh mắt sắc bén quét qua, nhưng cũng không phản kháng, càng không nổi giận.

Mà Ngưng Đề vẫn còn sửng sốt.

Nàng liếc nhìn Khương Thành một cái thật sâu, im lặng vài giây.

Theo sau lại nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên có thể, Khương chưởng môn

thích là được rồi.”

“Công chúa khách khí rồi.”

Thành ca trong lòng vui mừng, không ngờ đơn giản như vậy đã lấy được rồi.

Thế nên, nhìn Ngưng Đề bọn họ cũng thuận mắt hơn nhiều.

Tới cửa tặng bảo vật, càng nhiều càng tốt.

“La Viễn, còn không mau dẫn khách quý đi nghỉ ngơi!”

Mãi cho đến Ngưng Đề và Hạ Hầu Tuấn đoàn người rời đi, Mạc Trần mới đứng

dậy.

“Chưởng môn, nàng này trước sau thay đổi quá lớn, chắc chắn có tính toán sâu

xa, phải đề phòng!”

Khương Thành khoát tay áo.

“Không có việc gì, mọi việc đều ở trong dự kiến của bản chưởng môn.”

Hắn nói như vậy nhưng thật ra cái gì cũng chưa nghĩ đến, tới bây giờ cũng còn

rất mơ hồ.

Nhưng mà Mạc Trần lại như nhìn thấy núi cao.

“Vị diện chi tử”, quả nhiên sâu không lường được, vốn không phải chính mình

có thể phỏng đoán.

Chúng môn nhân cũng đều nịnh nọt.

“Chưởng môn thật sự là thần cơ diệu toán.”

“Đúng vậy, chưởng môn chắc chắn sớm đoán được Ngưng Đề công chúa kia

không dám truy cứu.”

Lúc trước bọn họ còn cảm thấy Khương Thành chủ động thừa nhận chính mình

làm, là hành động không khôn ngoan.

Hiện tại vừa thấy không có việc gì, nhất thời lại cảm thấy hắn bí hiểm, đều đã

tính trước phản ứng của đối phương