Bao cố gắng, bao hành hạ nãy giờ, cuối cùng cũng được đền đáp.
31,400 năng lượng, không phải động một ngón tay ngón chân, chỉ việc nằm ngữa.
Mặc dù có chút đau, có chút mạo hiểm, nhưng so với đi săn hải tặc thì Kive càng thích làm như thế này hơn.
Nếu không phải tất cả kỹ năng của hệ thống, đều là kỹ năng hỗ trợ, Kive đều có ý làm như này đến thiên hoang địa lão.
Nhưng ảo tưởng đều chỉ là ảo tưởng.
Chưa nói đến việc lên lv 6 sẽ cần càng nhiều tinh thể, Kive cũng không hy vọng ở tinh anh doanh sẽ vô tình có một trái ác quỷ từ trên trời rơi xuống.
" Hửm, không phải là không thể a, thời điểm này cả Ain cùng Hina vẫn chưa lấy được trái ác quỷ định mệnh của đời mình, có nên hay không. . . "
Nghĩ một lúc, Kive lắc đầu.
" Vẫn là thôi đi, không đáng! "
Không phải là Kive dại gái, không dám chiếm lấy cơ duyên của 2 nàng.
Chỉ là như Kive đã nói, điều đó thật sự không đáng, mất nhiều hơn là được.
Đừng hiểu nhầm, các ngươi không nhầm phim trường, lắng đọng ở đây không phải để chỉ cảnh giới trong truyện tu chân, mà là theo nghĩa đen của từ lắng đọng.
Vì vậy nếu nói ai nhiệt tình nhất trong chuyện này, thì người đó là hắn.
Hàng chục ánh mắt chất chứa tràn đầy sự oán hận, tất cả đều hướng đến mục tiêu là Kive.
“ Ực “
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Kive cố làm ra vẻ tự nhiên đưa tay lên chào hỏi.
“ Hắc hắc, các vị huấn luyện viên tốt, hôm nay trời thật đẹp a! “
Không ai đáp lại lời của Kive, không khí ở hiện trường dần trở nên xấu hổ.
“ Haiz! “
Lúc này, vẫn là Keito đứng ra chấm dứt “ cuộc chiến “ đầy ấu trĩ này.
“ Được rồi, mọi người trở về a, đừng ở đây làm phí phạm thời gian quý bấu, còn học viên đang chờ được huấn luyện đâu! “
Vừa nhắc đến cái gốc rạ này, ánh mắt của bọn hắn nhìn Kive càng trở nên ai oán hơn.
Cuối cùng, bọn hắn chỉ có thể ấm ức đi về.
Nhìn tên bác sĩ vẫn còn chưa rời đi, Keito hỏi:
“ Ngươi còn ở lại đây làm gì? “
“ Khám bệnh a! “
Nhìn về phía Kive, Keito hỏi:
“ Ngươi có nhu cầu sao? “
Kive có chút bất ngờ vì Keito lại hỏi ý mình, nhưng vẫn lắc đầu tỏ vẻ hắn không có nhu cầu.
Thấy vậy, Keito nhìn tên bác sĩ nói:
“ Ở đây không có chuyện của ngươi rồi! “
“ Đừng a! Có nhiều người bệnh lúc vừa bị tai nạn thì không biết mình có vấn đề, phải chờ vài ngày sau mới biết, lỡ như tên học viên này cũng nằm trong trường hợp đó thì sao? Vẫn là để ta khám một cái cho yên tâm a! “
“ Ngươi mẹ nó rãnh quá rồi đúng không? Tin hay không ngày mai ta đến phòng nhân sự, xin điều ngươi sang phòng hậu cần? Không, hiện tại phải gọi là phòng tình báo mới đúng! “
Nghe vậy, tên bác sĩ này liền héo, hắn biết Keito có năng lực này, hắn mặc dù rãnh đến mức muốn kiếm việc gì đó làm, nhưng sang phòng tình báo thì coi như thôi, thứ cho kẻ bất tài.
Hắn cũng không thiếu gặp người trong phòng tình báo, mỗi lần đến chổ hắn, đều xin một chút thuốc ngủ, thuốc an thần các loại.
Việc này quen thuộc đến mức, mà hiện tại người ở phòng tình báo, cứ đến chổ hắn là như ở nhà, không nói không rằng, đi thẳng đến nơi đựng thuốc để lấy hàng, không cần phải xin phép chủ nhân nơi này. . .
Cuối cùng, dù có chút sợ, nhưng tên bác sĩ này vẫn cố gắng mở miệng thuyết phục.
“ Nhưng mà. . . “
Chưa chờ hắn nói hết câu, thì một bàn chân xuất hiện, đạp hắn văng ra xa.
“ Nhưng bà ngươi! Cút! “
Tính tình lười biến như Keito có tính cách phổ biến là không thích nói nhiều, gặp tên bác sĩ lại lại dây dưa đúng lúc tâm tình hắn đang bực bội, vì vậy Keito trực tiếp thưởng hắn một đạp.
Còn việc tên bác sĩ này có bị ngã từ trên cao xuống chết không, đối với chuyện này thì Keito không hề có chút nào lo lắng.