Terank cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn mặt Monta đáp.
Nghe vậy, mặt của Monta cũng không hề tỏ ra vui vẻ.
Hắn nhìn Kive nói:
" Hiện tại có thể bắt đầu chữa thương cho ta sao? "
Thấy Monta nhìn mình với ánh mắt nguy hiểm, Kive không nhịn được nói:
" Ta cảnh cáo ngươi, thuốc độc này được tạo ra từ năng lực của ta, nếu ta có mệnh hệ gì thì con của ngươi cũng phải chôn theo ta, vì vậy tốt nhất ngươi cũng đừng nghĩ lệch rồi! "
Monta không hề trả lời Kive mà chỉ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lúc này hắn mới bình tĩnh được một chút, nhưng vẫn chỉ nhìn Kive không nói gì.
Thấy vậy Kive cũng lười nói thêm, hắn tiến đến bên người Monta, đưa cho hắn một viên R1 nói:
" Ăn vào, yên tâm không phải độc, độc chết ngươi lúc này ta cũng không được lợi gì! "
" Đây là. . . R1? Ngươi mẹ nó đùa ta? Thứ dùng cho tân binh này cũng có thể giúp được ta ư? "
Sau khi nhận ra được đây là cái gì thì Monta tức giận kém chút bóp nát viên thuốc trước mắt.
Monta dĩ nhiên biết đến sự tồn tại của R1.
Không biết không được, hàng năm đều có gần 100 học viên từ tinh anh doanh tốt nghiệp, nhận chức ở nhiều khu vực khác nhau, trong đó không thiếu người là hàng xóm của hắn.
Mặc dù mỗi năm nhân số chỉ có 100 tên chưa đến, nhưng sang nhiều năm thì số lượng cũng tích lũy đến tương đối nhiều.
Mà người một khi nhiều lên thì một vài bí mật cũng không còn là bí mật.
Trừ một vài chuyện quan trọng ra, thì những thứ như R1, thiết bị tăng trọng lực, máy tăng cường sóng não đều đã không còn là bí mật nữa rồi.
Thậm chí Monta còn đã từng từ tay một học viên từ tinh anh doanh, mua được vài viên R1 về cho Terank sử dụng.
Nói chung, thứ này Monta quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn.
Thấy Monta nhận ra R1, Kive cũng không hề bối rối, hắn đã nghĩ đến trường hợp này từ sớm.
Kive nhìn về phía làng Knutle, chưa có dấu hiệu nào cho thấy bọn quái vật sẽ tấn công.
" Còn dư thời gian, như vậy liền kể từ đầu đến duôi đi, cứ nghĩ Pinvi sẽ thời cơ ngươi bị thương để tiếp tục tấn công, ai ngờ đến hiện tại vẫn không thấy đâu, thật khó hiểu! "
Monta cũng đi theo nhìn về làn Knutle, nhưng vì không có khả năng nhìn ban đêm như Kive nên chỉ có thể thấy được một vùng âm u, tăm tối.
Như nhớ đến chuyện gì, Monta không nhịn được rùng mình, mặt có chút sợ hãi.
Thấy vậy, Kive vội hỏi:
“ Có chuyện gì? “
“ Không có gì! Hiện tại ta bắt đầu kể từ lúc ta vừa gặp Pinvi đi!
Chuyện bắt đầu từ 2 năm trước, lúc đó ta đã là trung tá. . . “
Không ngoài suy đoán của Kive, Monta thật có ăn tiền hối lộ.
Nhưng so với Kive nghĩ có chút khác biệt, Monta có một bảng giá cùng quy tắc riêng của mình.
Giá thì không cần phải nói nhiều.
Còn quy tắc của Monta cũng rất đơn giản, trong khu vực hắn quản hạt, chỉ được phép cướp của quý tộc cùng thương gia.
Quy tắc cho quý tộc thì rộng thùng thình, gần như có thể gọi là không hề có hạn chế, còn về thương gia thì không như quý tộc, hạn chế rất nhiều.
Nếu ai vi phạm thì không cần Monta ra tay thì những hải tặc khác cũng sẽ chủ động giúp Monta làm việc đó.
Bởi vì tất cả hải tặc ở khu vực này đều được hưởng lợi từ nó.
Vì vậy, bọn hải tặc sẽ ra sức để bảo bệ cái “ bát cơm “ này mà không cần Monta phải ra lệnh.
Nghe được cách quản lý này của Monta, Kive không khỏi bội phục.
Làm như vậy không những có thể kiếm được thật nhiều tiền để bỏ túi, bọn hải tặc cũng không sợ không có tiền tiêu.
Không chỉ thế, quy tắc này còn hạn chế việc hải tặc trong khu vực đánh cướp những làng khác.
Đương nhiên để đạt được hiệu quả như vậy thì phía sau nó sẽ có rất nhiều thứ cần phải đề phòng như là hải tặc từ khu vực khác mới vào hoặc là có hải tặc mật báo cho quý tộc và rất nhiều điều cần phải đề phòng khác.
Nhưng việc Monta vẫn còn sống khoẻ, sống mạnh đến hiện tại là minh chứng cho việc hắn đã làm rất tốt.
Nếu như vậy thì có thể giải thích được tình huống của những nhóm hải tặc Ryju bọn họ.
Nhưng Kive vẫn còn thắc mắc.
“ Ta tự hỏi là ngươi cần nhiều tiền như vậy để làm gì? “
Monta thản nhiên trả lời:
“ Đây là chuyện của cá nhân ta! “
Nghe vậy, Kive nhún vai ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Monta tiếp tục kể.
Trong câu chuyện, Kive biết rằng Monta cùng Pinvi không “ thân thiết “ như Kive đã nghĩ.
Hai bên có hợp tác, nhưng không đến mức để gọi nhau là đồng bạn.
Ban đầu, làng Knutle này là một làng cá vắng vẻ, dân số chỉ có chưa đến 30 người.
2 năm trước, Pinvi đi đến ngôi làng này, lấy thân phận là một thương nhân bị hải tặc đuổi giết chạy đến đây.
Ở đây một thời gian, hắn xây lên quán rượu mang tên Anord.
Cùng lúc đó, Monta cũng nghe được tin tình báo có một tên đại hải tặc chạy vào khu vực thuộc sự quản hạt của hắn, vì vậy hắn cũng ngay lập tức chạy đến bắt người.
Lúc đến, Pinvi đã có chuẩn bị từ trước, hắn nghe ngóng thông tin và quy tắc mà Monta đặt ra từ lũ hải tặc trong khu vực, vì vậy hắn đưa ra yêu cầu muốn cùng Monta giao dịch.
Hắn không chỉ hào phóng đưa cho Monta 200 triệu Belly làm phí bịt miệng, mà còn hứa hẹn Monta chỉ cần mang đến đây cho hắn 1 người thì sẽ có 1 triệu Belly.
Monta đồng ý!
Sau đó, Monta liên tục cung cấp người cho Pinvi.
Tất cả người mà Monta cung cấp cho hắn đều là hải tặc hoặc là tội phạm bị tử hình.
Để không cho dân làng nghi ngờ, 2 bọn hắn cũng bàn bạc với nhau, đào một căn hầm riêng từ bờ biển phía sau làng Knutle nối thẳng vào quán rượu Anord, mục đích để làm nơi giao dịch.
Thời gian 2 năm, Monta không biết hắn đưa bao nhiêu tên tội phạm cho Pinvi.
Tính sơ bộ thì ít nhất cũng hơn 1000 tên.
Với nhân khẩu đông đúc như vậy, nhưng Monta lại chưa bao giờ thấy những tên tội phạm đó trên đảo, giống như bọn chúng hoàn toàn biến mất vậy.
Mặt khác, tiền của Pinvi giống như không bao giờ hết vậy.
Lòng có nghi ngờ, Monta cũng đã phái người đi điều tra làng Knutle cũng như cho người theo dõi Pinvi.
Làng Knutle vẫn rất bình thường, nhân khẩu ngày một tăng, đều là một vài người từ nơi khác đến sinh sống.
Pinvi thì thỉnh thoảng lại dùng thuyền ra biển một mình, nhiều lần Monta cho người theo dõi nhưng đều bị cắt đuôi, dần dần Monta cũng mặc kệ.
Monta cảm thấy Pinvi không đáng lo, mặt khác hắn vẫn chưa làm gì có hại cho dân làng, lại rất biết thân biết phận, không bao giờ gây sự.