Monta hỏi: “ Vậy tại sao ngươi lại có hình dạng. . . Như này? “
Monta cảm thấy không có từ nào thích hợp để có thể miêu tả hình dạng của Bruno, nên chỉ có thể hỏi như vậy.
Bruno nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, hắn không nhịn được lần đầu tiên nở nụ cười, nhưng là nụ cười đầy cay đắng.
Đã quyết định khai thật, Bruno cũng không tiếp tục giả trang, hắn nhìn về phía Monta với ánh mắt đầy hận thù nói:
“ Muốn nói lý do ta bị như vậy thì cũng một phần nhờ công ngài a, Monta trung tá! “
Nghe thấy Bruno gọi tên mình, Monta cũng không hề bất ngờ.
Bruno từ 2 năm trước đã dính độc thủ của Pinvi, cộng với câu hắn vừa nói thì cũng không khó để Monta đoán được Bruno là hải tặc.
Monta nở một nụ cười khinh miệt nhìn hắn.
“ Như thế nào? Muốn ta xin lỗi? Hay trông chờ sự cảm thông từ ta? Ha ha!
Bị nhốt lâu quá làm đầu óc của ngươi thoái hóa sao? Nhớ lại lý do tại sao ngươi bị bắt đến đây đi, rác rưởi! “
Monta nói ra từng câu với giọng mỉa mai.
Hắn đã sống đủ lâu, cảm xúc cũng đã chai sạn trước những tình huống như này.
Trong cuộc đời làm lính của hắn, thảm trạng nào hắn chưa trải qua?
Hiện tại muốn Monta có cảm xúc đồng cảm hay có lỗi gì đó với những tên hải tặc, không khác gì chuyện cười.
“ Ta đồng cảm cho các ngươi thì ai đồng cảm cho những người bị các người giết?
Cảm giác tội lỗi? Ta còn muốn tội ta càng nặng thêm một chút, nặng đến nổi đè chết ta cũng được, miễn là lũ hải tặc các ngươi có thể chết hết đi! “
Đây là những suy nghĩ trong lòng của Monta, nhưng hắn sẽ không nói ra.
Trong quá khứ hắn đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng dần dần hắn cảm thấy điều đó không cần thiết nữa.
Hắn ngộ ra một chân lý, rằng đối xử với lũ hải tặc này với tư cách là một con người là đang ban ơn cho bọn hắn.
Vì vậy, Monta quyết định không xem bọn hắn là người.
Mà đã không phải người thì hắn cũng lười phải nói nhiều, không giết Bruno thì cũng đã là vì nghĩ hắn có thể cung cấp thông tin có ích cho bọn hắn.
Nếu không thì. . . Ha hả!
Bruno thấy thái độ của Monta như vậy thì càng tức giận.
“ Ta làm hải tặc thì như thế nào? Ở thời đại này ai mà chẳng đang tìm kiếm tự do? Sai không phải do ta mà là do cái thế giới này!
Mặt khác, ở đây nếu nói về tư cách, thì ngươi mới là người không có tư cách nhất nói câu đó đối với ta! “
Qua câu nói trên có thấy được rằng 2 năm trôi qua không giúp hắn ngộ ra được cái gì, ngược lại còn mang cái gọi là tự do ra để biện minh.
Kive ở bên cạnh nghe vậy thì buồn nôn không chịu được, lại cái chủ nghĩa ăn cướp đội lốt tự do này.
Mặc dù nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào nghe lại vẫn muốn một quyền đập chết người nói ra câu nói này.
Kive nhịn lại xúc động muốn một quyền đập nát đầu chó của Bruno, thay vào đó hắn ra hiệu cho Monta tránh đi.
Hiện tại cẩu vật này không thể chết được, chờ vắt kiệt thông tin trên người hắn thì. . . Ha ha! Ta cho ngươi biết thế nào là tự do!
Monta đoán được ý của Kive thì cũng không tiếp tục cùng Bruno tranh cãi mà ngược lại quay đầu rời đi, đứng tại cách đó không xa.
Bruno thấy Monta rời đi thì như thể cảm thấy bản thân đạt được thắng lợi, lải nhải ngày càng nhiều, càng lớn tiếng.
Bọn hải binh bên cạnh nghe hắn chửi Monta thì cũng hận ngứa răng, nhưng lại không làm gì được.
Không cho Bruno tiếp tục làm mất thời gian, Kive vỗ nhẹ đầu của Bruno bảo:
“ Ta khuyên ngươi nên tiếp tục chủ đề chính của câu chuyện thì hơn, ngài hải tặc! “
Một bên nói, Kive nhìn chằm chằm vào cánh tay cụt của hắn.
Theo ánh mắt của Kive nhìn về phía cánh tay cụt của mình, Bruno hiện tại mới nhớ ra, tên trước mắt này cũng không khác gì Monta, đều là kẻ thù không đội trời chung với hắn.
Đang định mở mồm ra chửi đổng như hắn vừa làm với Monta thì hắn lại bị ánh mắt nghiền ngẫm của Kive cho chặn lại, nhờ ánh mắt này mà lý trí của hắn vượt qua sự tức giận, làm hắn kịp thời ngậm mồm không dám chửi Kive.
Mặc dù Monta mạnh nhưng cũng đã qua 2 năm, dù có đáng sợ bao nhiêu thì qua nhiều năm như vậy thì nỗi sợ trong lòng hắn cũng đã vơi bớt.
Nếu so với Kive thì Bruno vẫn có xu hướng sợ Kive hơn.
Đơn giản là vì Kive tàn nhẫn, thời gian chỉ mới cách đây 6 tiếng, hắn còn nhớ như in cảm giác bị Kive một chân dẫm nát tay đâu.
Dưới ánh mắt nghiền ngẫm của Kive, Bruno quyết định túng.
Cũng may cho Bruno là hắn túng kịp lúc, chỉ cần hắn mở mồm ra chửi thì đảm bảo Kive sẽ cho hắn biết như thế nào là lễ độ.
Dù sao có Kive ở đây, có làm gì Bruno cũng không chết được.
Sau một lúc sắp xếp ngôn từ, hắn bắt đầu kể những gì hắn biết về hình xăm Tam ấn.
Theo lời kể của Bruno, Kive biết rằng Tam ấn là một loại năng lực của Pinvi.
Nó được gọi tam ấn cũng là bởi vì nó sẽ trải qua 3 giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất, Pinvi sẽ mang bọn hắn đến một nơi được gọi là tế đàn, ở đây bọn hắn sẽ không ngừng bị tra tấn về thể xác lẫn tinh thần.
Đa phần nạn nhân ở giai đoạn này đều sẽ trở nên điên điên khùng khùng, rất hiếm trường hợp có thể giữ được lý trí.
Giai đoạn thứ 2, Pinvi sẽ xăm lên nạn nhân hình xăm Tam ấn.
Sau 1 tuần, người bị xăm sẽ dần dần biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của Bruno.
Trong giai đoạn này nạn nhân vẫn có thể giữ được lý trí.
Giai đoạn thứ 3 cũng là giai đoạn cuối cùng, Pinvi sẽ đưa cho nạn nhân một chén máu, uống chén máu này vào, hình xăm trên ngực sẽ biến mất, theo thời gian, nạn nhân sẽ biến thành bọn quái vật vừa tập kích bọn họ lúc nãy.
Qua giai đoạn cuối này thì đã không có khả năng còn người giữ được lý trí, ngược lại họ trở nên cực kỳ tàn bạo cùng khát máu.
Mặc dù tàn bạo, khát máu, nhưng tất cả lũ quái vật đều rất nghe lời Pinvi.
Kive hỏi: “ Vậy ngươi là giai đoạn thứ 2 sao? Ta rất tò mò làm thế nào ngươi có thể trốn khỏi tay Pinvi được? “
Bruno như hồi ức về quá khứ kinh khủng đó, một bên rơi nước mắt một bên kể.
“ Lúc mới đến, bởi vì không gian lúc đó không nhiều nên Pinvi đều nhốt tất cả mọi người cùng chung một chổ.
Ở đây, trong số hàng trăm tên điên, ta phát hiện cũng có vài tên còn giữ được lý trí như ta, tổng cộng được 14 người, trong đó cũng có em trai sinh đôi của ta. “
Kive thầm nghĩ trong lòng.
“ Anh cùng em đều ra biển làm hải tặc, gia đình ngươi chắc phải tích phúc 3 đời mới sinh ra 2 anh em các ngươi! “
Bruno không đọc được suy nghĩ của Kive, vì vậy hắn vẫn tiếp tục mải mê kể chuyện.
“ Trong thời gian bị nhốt, một vài người trong chúng ta không nhịn được bỏ trốn.
Nhưng bọn họ đều bị lũ quái vật bắt lại, Pinvi lập tức cho bọn hắn uống máu để biến thành quái vật rồi hắn ăn luôn bọn họ.
Ta còn nhớ rõ cảnh Pinvi ăn sống con quái vật đó, tiếng xé thịt, tiếng xương bị gặm nát cùng với tiếng hét thảm của con quái vật như vẫn còn vang vọng bên tai ta.
Dáng vẻ sảng khoái của Pinvi trong hình hài đầu dê, hắn vừa ăn vừa nhìn chúng ta như thể không nhịn được muốn nhào lên ăn sống bọn ta vậy. “
Nói đến đây, hắn không nhịn được rùng mình.
“ Bị kinh sợ bởi Pinvi, bọn ta cùng nhau lên kế hoạch chạy thoát.
Bọn ta phát hiện rằng từ khi có hình xăm này, chúng ta càng có hứng thú với máu thịt.
Chỉ cần nhìn thấy thì cảm xúc của bọn ta sẽ bồn chồn, bứt rứt, khó chịu, mất kiểm soát.
Ai còn lại lý trí thì có thể chịu đựng được cảm giác này nhưng những tên đã bị điên kia thì không.
Lợi dụng điểm này, chúng ta dùng máu của bản thân làm mồi khiến bọn chúng nổi điên, nhờ đó mới đào thoát thành công. “
Nói đến đây, hắn khóc.
“ Nhưng. . . Chuyện không đơn giản như bọn ta đã nghĩ.
Tất cả chạy trốn xong ý đồ cướp thuyền ngư dân chạy trốn, nhưng chưa kịp trèo thuyền đi bao xa những người đi phía trước chúng ta đột nhiên chết đi.
Là do hình xăm này, nó đột nhiên phát sáng và sau đó họ đều biến thành bãi máu.
Thấy vậy 2 anh em ta cùng một vài người còn lại liền vội vàng quay lại đảo, riêng phần mình trốn đi. “
Kive tò mò:
" 2 anh em ngươi? Người còn lại đâu? Pinvi không tiếp tục lùng bắt các ngươi sao? "
Bruno lắc đầu nói:
" Hắn. . . Hắn thì ta không biết, có thể đã bị bắt đi từ lâu rồi! Ta may mắn trốn thoát được cho đến hiện tại. "
Kive nhìn Bruno với ánh mắt đầy nghi ngờ.
May mắn? Ngươi mẹ nó đùa ta chơi? May mắn trốn được tận 2 năm, còn mang trên mình hình xăm tà dị này.