Hàng trăm con mắt hướng về phía phát ra âm thanh thì vừa kịp nhìn thấy một cái đuôi cá khổng lồ, nó hất văng thứ mà đã từng được coi là hòn đảo lên không trung.
Sau đợt sóng thần, kích thước của hòn đảo chỉ còn chưa đến 1km vuông.
Sau đó, đầu của con hải vương từ mặt nước ngoi lên.
Nhìn về phía hòn đảo đang ở trên không trung, nó mở cái miệng thật rộng của nó ra.
“ Phụt! ! ! “
Từ miệng nó phun ra một dòng nước bắn trúng hòn đảo làm nó vỡ ra thành từng mảnh, văng tứ tung khắp nơi.
“ Rầm Rầm Rầm “
Từng đợt thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập vào mặt biển.
Mọi người đều há hốc mồm trước sức mạnh của Hải Vương.
Kive mặc dù cũng bất ngờ, nhưng thứ làm hắn càng bất ngờ là Hải Vương có thể phun nước.
Động vật biển biết phun nước bình thường sao?
Bình thường thế éo nào được! ! !
Đây không phải là thế giới Pokemon!
Ban đầu Kive chỉ nghĩ rằng mọi người sợ Hải Vương chỉ vì bọn chúng rất đông và to xác!
Nhưng hiện tại Kive lại hiểu thêm một khả năng khác mà trong nguyên tác mà Kive không biết hoặc có thể chưa kịp biết.
Đó là khả năng phun nước này của Hải Vương.
“ Tưởng Hải Vương là người chơi hệ vật lý, ai ngờ là thể pháp song tu. . . “
Kive không nhịn được cảm thán.
Đằng xa, Hải Vương sau khi tiêu diệt mục tiêu xong, nó vẫn chưa từ bỏ ý định mà vẫn tiếp tục tuần tra xung quanh khu vực, cảm giác như nó muốn đảm bảo rằng sẽ không còn thứ gì bị bỏ sót.
Sau một hồi tìm kiếm không thấy cái gì, nó bắt đầu nhìn về phía thuyền hải quân.
Bị Hải Vương chú ý đến, cơ thể của tất cả mọi người đều căng thẳng, sợ hải vương đột nhiên nổi điên xem bọn hắn là mục tiêu.
Một đôi mắt to gấp mấy lần tàu hải quân, đấu với hàng trăm đôi mắt nhỏ đến từ Kive bọn họ.
Sau một lúc mắt lớn trừng mắt nhỏ, Hải Vương cúi mặt xuống, dần dần lặng xuống biển, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ở trên thuyền hải quân, bọn hắn vẫn tiếp tục cảnh giác, ai biết Hải Vương thật sự bỏ đi hay là tiếp tục gọi ra một cơn sóng thần khác?
Một lúc sau, Dragon đi đầu nói:
“ Tất cả có thể thư giản, Hải Vương đã rời đi rồi! “
“ Hô! ! ! “
Sau tiếng nói của Dragon, tất cả mọi người đồng thanh hô lên một tiếng, sau đó nằm liệt xuống đất, Kive cũng không ngoại lệ.
Không mệt không được.
Vừa giải quyết Pinvi xong thì lại gặp nguy cơ sinh tử.
Được người cứu xong thì lại thêm một nguy cơ sinh tử khác là Hải Vương.
Chưa hết, tiếp đó hắn còn phải tận hưởng cảm giác trời đất quay cuồng, cảm giác như đầu bị bỏ vào máy giặt vậy, cứ liên tục lăn qua lộn lại.
Thà chỉ 1,2 lần thì Kive còn có thể chịu được, nhưng hắn phải chịu đựng cảm giác này không biết bao nhiêu lần, hết đợt sóng này thì đợt sóng khác lại đến.
Làm cho thân thể khoẻ mạnh như Kive đều phải nôn thốc nôn tháo.
Sau khi trải nghiệm một chút cảm giác say sóng sau, Kive mới cảm thấy hối hận.
Hắn hối hận vì đã tiếc điểm năng lượng, không triệu hồi Maximus ra dùng.
Nếu có hệ thống cảm biến tự động của Maximus thì hắn đã không quằn quại như vậy. . .
Nhưng nếu cho Kive cơ hội để quay lại thì Kive vẫn sẽ chọn cắn răng chịu đựng, không triệu hồi ra Maximus.
Vì đây là cơ hội để rèn luyện ý chí, cơ thể, tinh thần và quan trọng nhất là túi tiền!
( Ba yếu tố đầu tiên mới quan trọng, còn yếu tố cuối cùng chỉ là phụ, được thêm vào chỉ để thuỷ số lượng từ mà thôi, các ngươi không cần để ý. . . )
Nhắc đến túi tiền, Kive đột nhiên đứng phóc dậy, nhìn về nơi đã từng là một hòn đảo, khuôn mặt lộ vẻ khóc tang.
“ 3 cái thôn Cocoyashi của ta a! ! ! “
Đúng vậy, hiện tại Kive mới nhớ đến tiền của mình còn chìm dưới đáy biển.
Ban đầu thì có khả năng trục vớt được.
Nhưng hiện tại khả năng cao chỉ còn lại cái nịt, toàn bộ số châu báu đều đã bị sóng thần đánh văng, không biết trôi đi đâu về đâu. . .
Terank ở một bên thấy Kive khổ sở như vậy thì đi đến bên cạnh an ủi!
“ Nén đau buồn! Tiền dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, chết cũng không mang theo được, vừa đủ xài là được rồi! “
Không còn răng, đến việc nói thôi Terank cũng cảm thấy khó khăn, vừa gây khó khăn cho người nói mà cũng gây khó khăn cho người nghe.
Đã thế, kết hợp với ngón giọng của Terank, Kive càng cảm thấy Terank đang mỉa mai hắn hơn là an ủi.
Chưa kể đến tên này cũng là một kẻ ham tiền, lúc ba ngươi sắp chết ngươi còn thúc giục ba ngươi nhanh lập di chúc truyền lại tài sản, lúc đó ta cũng có mặt đâu!
Mặc dù là do ảnh hưởng từ Aura của Pinvi, nhưng ai biết được nó cũng phản ánh một phần suy nghĩ bên trong Terank?
Vì vậy đạo lý này phọt ra từ mồm Terank, truyền vào tai Kive thì càng trở nên mỉa mai.
Thế nên, Kive quyết định cảm ơn hắn bằng một quyền vào mặt, giúp hắn tiến vào giấc ngủ ngay lập tức.
Monta thấy Kive làm như vậy thì cũng không có phản ứng gì.
Dù sao Terank ăn hành cũng nhiều rồi, ăn thêm lần này đối với hắn cũng không đau không ngứa.
Từng tia sáng đầu tiên của mặt trời bắt đầu chiếu xuống mặt biển.
Đưa mắt nhìn xuống mặt biển, cảm giác như có hàng ngàn viên ngọc sáng lấp lánh đang nổi trên mặt nước vậy.
Khoảnh khắc này cảm giác như tất cả đều tỉnh dậy.
Màu đen thẳm của biển cũng dần rút đi, lộ ra một màu xanh nước biển tuyệt đẹp.
Phía xa thỉnh thoảng có những con cá nhảy lên từ mặt nước.
Nhìn thấy khung cảnh như vậy, Kive có cảm giác như lạc vào truyện cổ tích vậy.
Lúc này, một cảm giác buồn ngủ ập đến.
Không nhịn được, Kive tuỳ tiện tìm một chổ dựa lưng, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Thoát khỏi cuộc chiến, cơ thể cùng tinh thần đều cực kỳ mỏi mệt, vì vậy mọi người cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thấy tất cả mọi người kể cả Monta đều đã chìm vào giấc ngủ, Dragon chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu ngồi canh chừng thay cho bọn hắn.
Đón lấy ánh sáng của bình minh, ánh mắt của Dragon nhìn về phía xa xăm.
“ Đến bao giờ ta mới thật sự trở thành gió a? “
Dragon lẩm bẩm tự hỏi, nhưng lại không có ai có thể trả lời cho hắn.
Con thuyền hải quân vẫn tiếp tục lênh đênh trên biển.
. . .
“ Ta đang ở đâu? “
Vừa tỉnh dậy, đây là ý nghĩ của đầu tiên trong đầu của Kive.
Đập vào mắt Kive là một bầu trời đỏ như máu, khung cảnh xung quanh lúc thì là những ngôi nhà chọc trời, lúc thì là bình nguyên vô tận.
Nhưng tất cả đều có điểm chung là khung cảnh đỏ như máu, khung cảnh thành phố hoang tàn, đổ nát khắp nơi, còn bình nguyên thì là một cách đồng trọc, đất bị nhuộm đẫm màu đỏ, không biết là vì do bầu trời hay là vì máu.
Bao vây Kive là hàng tá những sinh vật kỳ lạ, số lượng của bọn chúng đông như kiến kéo dài đến tận chân trời, Kive không tài nào biết cụ thể chúng có bao nhiêu.
Nhìn xuống dưới, Kive thấy hắn đang đứng trên một khối cầu, chân hắn đang không ngừng di chuyển để điều khiển nó đi về phía trước.
Trên đường, Kive không ngừng nghiền nát bọn quái vật dưới chân hắn.
Bọn chúng cố gắng đưa tay lên muốn với tới Kive, nhưng đều bị quả cầu dưới chân hắn cho đè nát trước khi kịp động tới người của Kive.
Kive thu hết những quá trình này vào mắt, hắn muốn điều khiển cơ thể để nó ngừng việc này lại.
Nhưng rất tiếc, cơ thể này không do hắn điều khiển, thứ duy nhất Kive có thể làm được là nhìn.
Đột nhiên!
“ Bên này cần người, ai đó đến giúp ta một tay! “
“ Thuốc? Tại sao vẫn chưa có ai đưa thuốc đến cho ta? “
“ Nệm đâu? Tại sao lại đặt tên này ra đất thế kia? Ngươi muốn hại chết hắn sao? “
“ Nước sôi nước sôi, chú ý đừng lộn xộn, ngươi muốn thành gà luộc sao? “
“ Thức ăn bao lâu rồi vẫn chưa thấy tới? Ngươi, đi xuống bếp thúc lũ mập dưới kia nhanh tay lên, sắp có người chết đói đến nơi rồi! “
. . .
Tiếng ồn ào tranh cãi không dứt kéo Kive ra khỏi ác mộng.
Vừa tỉnh dậy, Kive vội vàng lấy tay lâu đi mồ hồi trên trán.