Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 132: C132



“Ài! Đám này nếu cứ phát triển, đúng là quá phiền toái…” Thật vất vả dọn dẹp đám chất nhầy sạch sẽ, Cổ Dục không khỏi bóp lấy cái eo. Hắn nhìn đám rêu xanh trong ao thở dài nói.

“Mấy con cá này trong ao cũng không có gì là bí mật. Thực sự nếu không được, cậu cứ đi thuê hai người về phụ giúp, như vậy thì cậu cũng bớt được ít việc." Đang ngồi một bên ăn dưa chuột, Khổng Hạo Văn cũng đưa ra đề nghị cho Cổ Dục.

Nghe hắn nói như vậy, Cổ Dục cũng suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy dường như chuyện này cũng có thể.

Bí mật của hắn là ở trong giếng nước, nhưng mà giếng nước chỉ có một mình hắn sử dụng. Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần đừng để người khác thấy bản thân câu cá và thả cá là được rồi, những thứ khác đều không có quan trọng. Đã như vậy, hắn cũng có thể thuê hai người phụ giúp.

“Ông anh cho tôi một ý kiến tốt như vậy, tôi sẽ đi hỏi một chút.” Nhìn Khổng Hạo Văn một chút, Cổ Dục nở nụ cười rồi trả lời một cách nghiêm túc.

“Vậy có phải hay không nên làm vài món ăn để đãi anh đây? Được chứ?” Nghe được lời nói của Cổ Dục, ở bên này Khổng Hạo Văn cũng cười một chút, rồi nhướng mày nói.


“Vậy thì ăn nó!” Nghe được lời nói này, Cổ Dục cũng ngồi xổm xuống bên cạnh ao cá, trong nháy mắt lập tức vớt ra được một con cá màu đen.

Con cá này ước chừng khoảng nửa mét, quả thực không hề nhỏ. Hai người bọn hắn chắc chắn ăn không hết, nhưng nếu cộng thêm Vua Núi, Bạo Quân cùng Đại Bàng Vàng mới gia nhập. Vậy thì sẽ dễ dàng giải quyết sạch con cá này.

Loại cá này tên khoa học là cá Vược Đen, thường hay gọi là cá vảy đen, cà vằn đen… loài cá này về cơ bản chỉ có trong tự nhiên, căn cứ vào kích thước lớn nhỏ và giá cả cũng có sự chênh lệch không nhỏ.

Bình thường cá Vược Đen loại nhỏ, giá cả ước chừng 1,000 tệ 1 kg. Thế nhưng giống như con cá trong tay Cổ Dục to như vậy, đều có thể bán được 3,200 tệ 1 kg, giá này ở các thành thị duyên hải niêm yết như vậy.

Còn nếu bán ở trong đất liền, cá lớn thế này có thể bán được 4,200 tệ 1 kg cũng là chuyện bình thường.

Tuy vậy, Cổ Dục bán cho Hứa Cẩm con tương tự thế này giá 12 ngàn 1kg, tính ra cũng không mắc.

Nếu như dựa theo giá bán 12 ngàn tệ 1 kg, con cá trong tay Cổ Dục ít nhất giá trị cũng đạt hơn 40 ngàn. Tuy nhiên, Cổ Dục cũng không để ý như vậy, muốn ăn thì cứ bắt lên ăn thôi.

“Rít gào!” Đang lúc Cổ Dục xách theo con cá cùng Khổng Hạo Văn từ trong nhà đi ra, đột nhiên trên bầu trời có một con vật màu vàng đen lượn lờ kêu lên một tiếng. Tiếp đó nó lao xuống từ trên không trung, thế nhưng lần này nó đến không phải là để bắt gà của Cổ Dục. Mà là đem đến đồ vật trên móng vuốt, mạnh mẽ ném xuống trước mặt Cổ Dục, còn nó thì đậu lên trên cái cây gần đó.

“Oa, đây chính là đại bàng vàng của cậu sao? Quá đẹp!” Hôm nay Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi cũng nhắc đến đại bàng vàng với Khổng Hạo Văn, thế nhưng lúc buổi sáng nó đã bay đi đâu mất, không nghĩ đến bây giờ mới quay trở về. Vừa nhìn thấy đại bàng vàng uy phong đứng ở trên cây, Khổng Hạo Văn tựa hồ theo bản năng lấy ra điện thoại, bắt đầu chụp ảnh lia lịa.


“Đừng chụp nữa! Nó cũng không có đi mất, trước tiên giúp tôi xử lý đồ vật đã!” Nhìn thấy Khổng Hạo Văn hai mắt như bắ n ra lửa, Cổ Dục thở dài một hơi nhìn con thỏ ở dưới đất, tiếp đó hắn bất đắc dĩ đành phải nhặt lên đi về phía nhà bếp.

Thú hoang tốt nhất là ăn đồ tươi sống, đối với con nít thì bọn chúng lúc nào cũng hiếu kỳ. Tối hôm qua, trong lúc Cổ Dục đang làm món ăn. Cổ Tú Tú đứa tiểu quỷ này, không sợ trời không sợ đất cầm một chút đồ ăn do Cổ Dục làm xong, sau đó đưa cho đại bàng vàng ăn. Thế là con đại bàng này liền ỷ lại vào Cổ Dục.

Buổi sáng Cổ Dục ném cho nó mấy miếng thịt bò, nó đều không chịu ăn. Thế nhưng lại đi cướp cháo của Vua Núi, do đó bị Vua Núi đập một trận. Sau đó nó mới bay vào trong núi, bây giờ nhìn lại có lẽ là do hiệu quả của nước giếng mà nó đã mở ra trí khôn, còn biết đem đồ vật đến nhờ mình chế biến.

“Trong nhà của cậu con vật nào cũng có trí khôn, chậc chậc… tôi thật sự hâm mộ.” Trên đường đến phòng bếp Khổng Hạo Văn vừa đi vừa nói, trong ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ.

Nếu như nói trước đây, hắn mặc dù cũng hâm mộ Cổ Dục. Thế nhưng chủ yếu vẫn là hâm mộ tay nghề nấu ăn của Cổ Dục, những thứ khác đều bình thường. Đến khi hắn càng ngày càng thân thuộc với Cổ Dục, hắn cảm giác chính mình không những hâm mộ tay nghề nấu ăn, mà bên cạnh đó cũng có những thứ khác.

Hâm mộ cuộc sống thường ngày của Cổ Dục, bản lĩnh của Cổ Dục, tài nghệ của Cổ Dục, những động vật trong nhà Cổ Dục, không có thứ gì của Cổ Dục mà hắn không hâm mộ. Tuy vậy hắn cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Dù sao, dựa vào hoàn cảnh của hắn, nếu như nói hắn còn chưa thỏa mãn, có lẽ hắn sẽ bị ông trời phạt mất! Về phần tâm tư hâm mộ cuộc sống này của Cổ Dục, chỉ cần hắn thường xuyên đến ăn chực vậy là tốt rồi.


Nghĩ tới đây, hắn không khỏi tăng nhanh bước chân. Tối hôm nay không chỉ có cá Vược Đen để ăn, hơn nữa còn có thỏ rừng, đúng là quá hoàn mỹ!

Một trận cơm tối, ăn xong cả chủ và khách đều vui vẻ.

Cá Vược hấp, hàu Gina Pháp hấp, một nồi tôm Móng, Thỏ rừng kho tộ, Miến xào, Nấm Thông hầm mỡ bò…

Lúc đặt những món ăn này ở trước mặt Khổng Hạo Văn, Cổ Dục lộ vẻ khinh bỉ hắn. Lúc này, trong thế giới của hắn chỉ cần có những món ăn ngon mà thôi, mà Cổ Dục thì có năng lực làm ra chúng…

Ăn uống no say, À! Không nên hiểu lầm, hôm nay hai người bọn hắn cũng không có uống rượu. Ăn cơm xong, Khổng Hạo Văn giúp Cổ Dục cho Vua Núi, Bạo Quân, Đại bàng vàng ăn, tiếp đó hắn rồi khỏi nhà Cổ Dục.