Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 148: C148



“Chậc, chậc, Được! Không nói thì không nói, thế nhưng sờ cái này đột nhiên tôi lại nghĩ tới mấy ngày trước. Tôi có quen mấy cô gái ở đảo quốc kia, kích cỡ có vẻ nhỏ hơn cái này một chút…”

“Dừng lại! Đừng nói mấy lời này nữa.” nhìn thấy Khổng Hạo Văn dường như muốn nói chuyện lão tài xế(+), Cổ Dục ngay lập tức cắt đứt lời hắn, làm ra bộ mặt khinh bỉ nhìn hắn.

(+)Lão tài xế: ám chỉ mấy việc xyz…

“Ài! Nói mấy câu đảo quốc thôi mà có gì đâu? Naruto, Uchiha Sasuke, Hatake Kakashi…”

“Tôi còn một túi gạo cần người khiên lên lầu đây…” khinh bỉ nhìn Khổng Hạo Văn nói một câu, hai người lập tức không tự chủ nở nụ cười. Đúng vậy, ai mà chưa từng xem mấy bộ phim hoạt hình nổi tiếng đó chứ?

Trong khi Cổ Dục cùng Khổng Hạo Văn đang cười vui vẻ, lúc này Lâm Lôi cũng từ trong nhà đi ra. Khi nhìn thấy Khổng Hạo Văn đang ở bên ngoài cô có chút bất ngờ, phải biết rằng các cô chỉ mới đến giúp việc cho Cổ Dục mới mấy ngày. Đây là lần đầu tiên các cô thấy người ở bên ngoài thôn tới nhà Cổ Dục chơi, đối với Khổng Hạo Văn các cô cũng được mấy đứa nhỏ nói đến, chắc hẳn đây là bạn bè của Cổ Dục.


“Tôi ra lấy nước trái cây để đem vào nấu!” nở nụ cười với Cổ Dục, Lâm Lôi lấy mấy cái bình lớn nước đào đem vào trong bếp, tiếp đó lại đưa cho Cổ Dục mấy cái bình không, rồi cô vội vàng đi làm chuyện của mình.

Mà sau khi Lâm Lôi rời đi, ở bên này Khổng Hạo Văn nhẹ nhàng huýt vai Cổ Dục một cái.

“Được nha! Vô thanh vô tức lại bắt được một cực phẩm như thế? Là ở trong thôn sao…” nhìn thấy bóng lưng của Lâm Lôi, Khổng Hạo Văn nhướng mày hỏi Cổ Dục.

“Anh cũng đừng nói lung tung, đây là mẹ kế của Phùng Thư Nhân. Không phải em nghe theo lời anh sao, cảm giác lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm cái ao cá bên kia đúng là quá phiền. Cho nên em thuê cô ấy và mẹ của Lưu Phi Phi đến giúp đỡ.” liếc mắt nhìn Khổng Hạo Văn đang nhướng mày, Cổ Dục nhanh chóng nhỏ giọng giải thích một chút.

“Dừng! Thế mà anh đây còn tưởng chú em có tin vui, đúng rồi! Cho anh chút nước nào…” khinh bỉ nhìn Cổ Dục bằng một con mắt, Cổ Dục vẫn là Cổ Dục, trong mắt của Khổng Hạo Văn tên nhóc này xem ra đã hết cứu.

Nghe vậy, Cổ Dục không nhịn được có chút thèm hương vị của nước đào này. Hắn đứng lên đi vào tủ lạnh lấy ra hai chai đã ướp lạnh, mỗi người một chai đưa cho Khổng Hạo Văn. Khi hắn vừa mở nắp ra, mùi hương của nước đào bay ra làm cho Khổng Hạo Văn lập tức kinh ngạc.

Hắn có cảm giác từng lỗ chân lông của mình đều mở ra, vào tháng năm thời tiết này có chút nóng. Thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy một chút mát mẻ xông lên, hắn lấy chai nước đào làm một ngụm hơn nửa chai. Tiếp đó vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, con ngươi như phóng đại gấp mấy lần nhìn cái chai ở trong tay, cái mùi vị này đúng là quá bá đạo.

“Nước đào này của chú em, chính là được làm từ quả đào này sao?” nhìn xem chai nước trong tay, Khổng Hạo Văn một mặt kinh hãi hỏi.

“Đúng vậy! Uống đã không! Nếu đã thì ngoan ngoãn rửa đào đi, lát nữa ra về em gửi cho ông anh vài chai đem về!” nhìn thấy Khổng Hạo Văn ra vẻ khiếp sợ, Cổ Dục cũng cười một cái rồi không thèm để ý nói.


“Được được, quá đã, đúng là đồ tốt!” Nghe Cổ Dục nói như vậy, trong chớp mắt Khổng Hạo Văn lập tứng hứng thú vui vẻ ngồi rửa quả đào. Nếu như nói lúc đầu hắn rửa đào có chút không tự nguyện, hơn nữa còn vì cái xúc cảm là lạ kia. Thế nhưng bây giờ hắn tuyệt đối tình nguyện, bởi vì quả đào này làm ra loại nước đào kia, uống quá ngon.

Có Khổng Hạo Văn hỗ trợ, tốc độ của Cổ Dục rõ ràng nhanh hơn nhiều.

Vốn dĩ Cổ Dục còn nghĩ là một buổi sáng hôm nay, có thể làm được khoảng 300 chai đã là nhiều lắm rồi. Dù sao ngày hôm qua hắn cũng đã làm được 200 chai, ba người bọn họ còn cả buổi trưa nữa để làm. Thế nhưng bây giờ còn có Khổng Hạo Văn gia nhập, buổi sáng gần như làm được hơn 400 chai. Tới buổi chiều, không chừng có thể làm được 500 chai nữa, nếu tiếp tục tiến độ thế này thì hôm nay có thể làm được 1,000 chai. Hơn 3,000 kg quả đào, trong một tuần thế nào cũng làm xong. Đương nhiên, Khổng Hạo Văn không có khả năng cả ngày ở đây hỗ trợ mình.

Nhưng mà chỉ cần như thế này, dựa theo Cổ Dục tính toán có thể làm hơn 10 ngày cũng không thành vấn đề.

Đến lúc đó mấy ngàn chai nước đào đều chuyển vào bể nước trong không gian bí mật, như vậy là hoàn mỹ.

Loại nước đào này, hắn cũng không muốn bán ra ngoài. Hắn muốn giữ lại cho chính mình uống, đó là điều đương nhiên. Nếu như không có việc gì, đôi khi có thể làm quà tặng cũng không tệ.


Bởi vì muốn tập trung làm nước đào, cho nên cơm trưa Cổ Dục cũng không làm quá nhiều món. Hắn chủ yếu làm 4 món, một món cá mặt trăng kho tàu, một món gà cung bảo, một món rau xào được hái từ trong vườn, cộng thêm một nồi canh nấm.

Cá mặt trăng, loài cá này dáng vẻ giống cá chim, hình dạng hơi tròn nếu không thì cũng không được gọi là cá mặt trăng. Hơn nữa loài cá này là loài cá duy nhất có máu nóng, kích thước lớn nhất có thể nặng đến mấy chục kg. Con cá lớn nhất đương nhiên Cổ Dục cũng đã từng câu được, nhưng con cá hiện tại này không quá lớn, chỉ có hơn 5 - 6 kg.

Cổ Dục chia làm hai, một nửa để chế biến món ăn, một nửa thì ném cho Vua Bầu Trời ăn.

Mặc dù cơm trưa không quá nhiều món, thế nhưng mấy người bọn họ ăn rất thỏa mãn, nhất là Khổng Hạo Văn. Nếu như có thể nói hiện tại điều gì làm cho hắn mong đợi nhất, khả năng chính là được đến nhà Cổ Dục ăn chực.

“Đúng rồi! Ông anh hôm nay tới không phải là chỉ đến ăn chực thôi chứ! Tôi thấy anh khi vào nhà dường như có chuyện gì đó muốn nói.” Ăn xong cơm trưa, bốn người Cổ Dục nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục dựa theo phân công lúc buổi sáng bắt đầu làm việc.