Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 249: Hội Phụ Huynh



Loại rượu trắng này mùi hương rất nhẹ, không có cảm giác khiến người ta bị sặc. Sau khi nuốt xuống bụng rồi thì có thể cảm nhận được một cơn nóng rực trong dạ dày. Nhưng tiếp đó cũng không có cảm giác khó chịu mà chỉ có cảm giác ấm áp, khiến toàn thân cảm thấy rất tốt. Có thể là bởi vì có cả nước giếng bên trong, cho nên còn có một cỗ mát lạnh tỏa ra, uống rất ngon và đặc biệt sảng khoái.  

Nghe thấy Cổ Dục có ủ loại rượu tốt, bên kia cụ Tống hai mắt lập tức tỏa sáng. Tiếp đó thì cầm lên ly, ông biết rượu của Cổ Dục cũng không phải là loại rượu tốt thông thường.  

Mà bên này, thầy Ngu đang xem xét dáng vẻ của cụ Tống, lập tức cũng rục rịch.  

Phải biết ông thật sự là người rất thích uống rượu, ở Thủ Đô ông nổi danh là người kết bạn bằng rượu.  

Ban đầu ông thật sự không quá muốn uống rượu, bởi vì mấy món ăn này quá tuyệt vời, nhưng nhìn dáng vẻ thế này của cụ Tống thì ông chắc chắn một điều là rượu của Cổ Dục rất ngon.  

Quả nhiên khi Cổ Dục rót cho cụ Tống một ly thì ánh mắt của ông không nhịn được sáng lên, khẽ hít sâu một hơi thầy Ngu cũng lộ ra vẻ mặt thưởng thức.  

“Rượu ngon nha! Thật là thơm, rót cho tôi nữa!” Nuốt nước miếng một cái, thầy Ngu với khuôn mặt tươi cười cũng bưng ly lên, Cổ Dục cũng không keo kiệt lập tức rót đầy.  

“Tiểu Cổ cũng cho ông một chút với.” Nhìn đồ tốt trong ly, cụ Tiết cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, không tự chủ được mà giơ cái ly ra.  

“Ông ơi, ông...” Nghe thấy lời cụ Tiết nói, lúc này Tiết Thanh Huyền lập tức ngăn lại.  

“Hôm nay thật vui vẻ, ông uống một chút thì không có sao đâu.” Nghe thấy Tiết Thanh Huyến nói, cụ Tiết  mỉm cười rồi thấp giọng nói.  

“Cụ Tiết ngài đừng mạo hiểu nha, phổi của ông hẳn là có một vài vấn đề. Như vậy đi, trước tiên hãy để cháu xem qua một chút được không?” Nhìn dáng vẻ của cụ Tiết, Cổ Dục cười nói.  

“Anh Cổ, anh còn biết cả đông y sao?” Nghe được Cổ Dục nói như vậy, Tiết Thanh Huyền không khỏi có chút bất ngờ nhìn về phía hắn. Đúng là giống như lời Cổ Dục nói, hành động của cụ Tiết có chút liều lĩnh, phổi ông có chút vấn đề mà ông ấy lại thích uống rượu, cho nên cô không thể không lên tiếng nhắc nhở một chút.  

“Hiểu sơ một chút mà thôi.” Nhìn về phía Tiết Thanh Huyến mỉm cười, tiếp đó cầm tay của ông cụ rồi tiến hành bắt mạch, sau đó quá một lúc thì bỏ tay ra.  

sau đó hắn chạm vào cánh tay của cụ Tiết trực tiếp bắt mạch, sau đó mấy giây liền bỏ ra.  

“Không phải là vấn đề gì quá lớn…” Nghe được Cổ Dục nói câu này, Tiết Thanh Huyến ở bên cạnh không khỏi có chút thất vọng, bệnh của ông cô thì cô là người rõ nhất. Nếu như cái này không phải là bệnh nặng, thì trên thế giới này chẳng có gì gọi là bệnh nặng nữa.  

Vì cái gì mà lần này cô đi cùng ông mình tới gặp cụ Tống, chính là bởi vì bác sĩ đã nói với cô tình huống của ông cô đang không tốt, hiện tại đã hết cách chữa trị. Vì vậy trong khoảng thời gian này, chỉ cần ông cụ có thể vui vẻ hài lòng là tốt rồi, cho nên cô mới dành thời gian đi cùng ông đến nơi này, vậy mà tới bên này thì Cổ Dục lại nói là không có việc gì lớn…  

“Cụ Tiết trước đó từng nhập ngũ, hơn nữa đã từng trọng thương, trong gan bị ứ nước rất nghiêm trọng, trong phổi cũng vậy.  Chức năng của phổi hiện tại cũng chỉ còn lại 5%, hơn nữa đã xuất hiện tình trạng xơ hoá. Những cái khác như là tim, thận đều đã có vấn đề.”  

Nhưng Cổ Dục không biết ý nghĩ của Tiết Thanh Huyến, hắn chỉ lạnh nhạt nói.  

Mà nghe Cổ Dục nói xong Tiết Thanh Huyến càng lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn Cổ Dục.  

Bởi vì cô phát hiện Cổ Dục nói ra bên trạng của ông cô rất giống với lời bác sĩ nói, chẳng lẽ cụ Tống đã nói cho hắn biết sao? Thế nhưng cũng không đúng, cụ Tống cũng không hề biết đến chuyện này mà.  

Mà ở bên này cụ Tiết sau khi nghe Cổ Dục nói cũng lập tức sửng sốt, tiếp đó vẻ mặt cũng giống như Tiết Thanh Huyến, đồng thời đều nhìn về phía cụ Tống cùng Tống Mính. Thế nhưng hai người này lúc này cũng ngây ra, bởi vì họ mặc dù không có biết bệnh tình của cụ Tiết. Nhưng mà dựa theo lời nói của Cổ Dục thì quả thực bệnh của ông cụ Tiết đã rơi vào giai đoạn cuối, làm sao còn nói là không có vấn đề lớn?  

Nhưng lúc này Cổ Dục không có nhìn thẳng vào mắt bọn họ, hiện tại hắn đang rót rượu cho ông, đồng thời nói: “Bệnh của ông nếu ở trong tay người khác mà nói đúng là không thể trị, nhiều lắm là có thể sống thêm nửa năm. Thế nhưng gặp phải cháu, xem ra chúng ta cũng có duyên. Chỉ cần uống rượu này của cháu thì đối với cơ thể rất có ích, một hồi cháu giúp ông châm cứu thêm vài châm, kết hợp đơn thuốc của cháu. Khi ông quay trở về dựa theo đơn thuốc đó mà uống, trong vòng một tháng cam đoan sẽ có hiệu quả.”  

Nói xong Cổ Dục đã rót xong một ly rượu cho cụ Tiết, đồng thời ngồi vào trên ghế của mình.  

Mà nhìn Cổ Dục, mọi người trên bàn đều có chút kinh ngạc, vẻ mặt bọn họ đều mơ hồ.  

“Nào ăn thôi!” Nhìn xem dáng vẻ của mọi người, Cổ Dục cười lên một tiếng. Hắn là người đầu tiên động đũa, mọi người thấy vậy cũng động đũa theo. Khi ăn vào miếng đầu tiên, trong nhà Cổ Dục đều truyền đến vô số tiếng than…  

“Ôi! Thật sự là quá ngon.” Mở mắt ra, Tống Mính vô lực nói một câu, thật sự là mỗi lần tới đây ăn, hiểu biết của cô đối với món ăn cũng không ngừng tăng lên. Mà Tiết Thanh Huyền lúc này cũng có cảm giác vậy.  

Vốn dĩ vẫn còn nghi hoặc là Cổ Dục có biết y thuật hay không thì vào lúc này đã tan thành mây khói.  

Theo cách nhìn của cô, Cổ Dục có thể làm được đồ ăn ngon như vậy, chắc hẳn đối với y thuật cũng có hiểu biết… Tốt rồi! Có lẽ cô đã quá đa nghi.  

Nấu cơm cùng y thuật có cái méo gì liên hệ với nhau chứ?  

Nhưng thật sự không thể không thừa nhận, hương vị của các món ăn này thật sự đã chinh phục được vị giác cùng nội tâm của cô.