Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 270: Dẫn Người Lên Núi



“Chú Dục, chúng ta về nhà sao?” Nhìn thấy Cổ Dục lên xe, Phùng Thư Nhân không khỏi mở miệng hỏi. Nghe được câu hỏi, lúc này Cổ Dục vừa thắt dây an toàn vừa gật đầu một cái.  

“Ừm đúng rồi! Bây giờ đi về, buổi sáng ngày mai nghỉ ngơi. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, buổi trưa lại đến ăn cơm là được, xem như ngày mai nghỉ định kỳ đi.” Lời này là nói với Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đang ở phía sau.  

Hiện tại cũng sắp mười hai giờ, trở về cũng đã gần hai giờ sáng. Nếu cứ như mọi khi 8 giờ các cô lại tới làm, như vậy thì quá sớm. Cổ Dục cũng không hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cảm thấy muốn cho họ nghỉ ngơi thật tốt rồi lại nói sau.  

“Được.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân mỗi người ôm một đứa nhỏ đều nhỏ giọng trả lời một tiếng. Sau đó, liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười. Thật ra, cũng đã lâu rồi các cô không có cảm giác dựa dẫm vào người khác.  

Lúc Cổ Dục vừa mới xuất hiện, giây phút đó trong lòng của các cô thật sự đã tìm được người đáng tin cậy. (Khổng Hạo Văn: Hừ! Tôi không phải là người sao?) cũng không biết danh xưng người đáng tin cậy sẽ kéo dài tới khi nào. Nếu như có thể cứ như hiện tại, vậy thì quá tốt rồi....  

Cổ Dục cũng không biết Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân ở phía sau nghĩ gì. Đối với kinh nghiệm lái xe của hắn, đủ để bảo đảm cho dù hiện tại trời tối đen cũng không sao. Hắn sẽ không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Rất nhanh, hắn đã đưa các cô gái về đến nhà an toàn. Cuối cùng, hắn bế Cổ Tú Tú đặt lên chiếc giường nhỏ, Cổ Dục cũng cùng chú Quốc Khánh nói một tiếng, sau đó hắn mới trở về nhà mình.  

Vừa mở cửa ra, hắn đã thấy Vua Núi lúc này đang ở cửa ngoắt ngoắt cái đuôi chờ hắn.  

“Mặc dù sau khi trở về nhà người chờ taa không phải là kiều thê mỹ thiếp, nhưng còn có mày. Dù sao có còn hơn không. Ha ha, Vua Núi, có muốn ăn đêm hay không hả!” Nhìn chiếc đầu to của Vua Núi, Cổ Dục vừa xoa vừa nở nụ cười, cuộc sống như vậy cũng rất tốt.  

“Ha ha....”  

Sáng sớm. À không, chính xác phải nói là buổi sáng, hiện tại cũng đã hơn 9 giờ sáng rồi. Cổ Dục vừa mới mơ màng tỉnh lại, cũng may hôm nay hắn quyết định nghỉ nửa ngày. Cho nên sau khi rửa mặt xong, hắn còn rất rảnh rỗi mà đi câu cá một lúc.  

Lần thả cần lần đầu tiên, dây câu nhanh chóng chìm vào trong nước. Nhưng mà điều khiến cho Cổ Dục có chút bất ngờ chính là, lưỡi câu chìm  thẳng xuống và vượt qua hơn 2.000 mét.  

“Ừm? Có biến?” Nhìn lưỡi câu không ngừng chuyển động xuống dưới. Lông mày Cổ Dục nhướng lên, hơi nghi hoặc một chút, khẽ thầm nói.  

Sâu như thế nếu không phải đồ cổ thì chính là kỹ năng, Cổ Dục không nghĩ tới việc nâng cấp không gian bí mật. Dù sao bây giờ, mỗi ngày hắn đều câu cá, nên cơ hội nâng cấp cũng không lớn. Thực tế, nếu là kỹ năng thì khả năng không lớn lắm, nhưng nếu là đồ cổ cũng không tệ, dù sao cũng đáng tiền mà phải không?  

Cổ Dục vừa mong đợi vừa dừng dây câu. Cách hơn hai ngàn chín trăm mét, là thời điểm bắt đầu kéo nó lên.  

Không bao lâu thì dây câu nổi lên trên mặt nước, Cổ Dục nhìn xuống giếng và thấy được một cái rương. Sau đó, cái rương này hoá thành một vệt sáng chui vào đầu Cổ Dục.  

“Kỹ năng!” Khoảnh khắc nhìn vào trong cái rương, Cổ Dục đã biết đây là cái gì. Khi ánh sáng len lỏi vào tâm trí của hắn, một lúc sau Cổ Dục cũng từ từ tỉnh lại.  

Hắn biết mình lại nắm giữ kỹ năng gì.  

“Thư pháp!” Lần này Cổ Dục lại câu được kỹ năng là thư pháp. Mặc dù, Cổ Dục thấy cũng không có ích lợi gì, nhưng ít ra có còn hơn không.  

Lúc này, trong đầu Cổ Dục đều là kiến thức và kinh nghiệm viết thư pháp bằng bút cứng, thư pháp bút mềm và thư pháp bút lông. Bây giờ hắn có thể xưng là bậc thầy thư pháp, suy nghĩ một chút thì cảm thấy điều này cũng tốt.  

Trước đó lúc đi học, chữ viết của Cổ Dục lúc nào cũng bị cha mẹ và giáo viên gọi là con gián bò, ý nói giống như tóm lấy một con gián lại rồi bôi mực lên chân nó để nó bò thành chữ còn đẹp hơn chữ viết của Cổ Dục. Nhưng không nghĩ, bây giờ Cổ Dục lại trở thành bậc thầy thư pháp.  

“Tiếp tục nào!” Vỗ vỗ miệng, Cố Dục mỉm cười. Sau khi tiếp thu được kỹ năng vô dụng này Cổ Dục lại bắt đầu câu cá.  

Nhưng rất nhanh Cổ Dục cũng ngừng lại, dù sao bây giờ trời cũng đã sáng hơn rồi. Nếu động tĩnh bên phía hắn mà quá lớn thì cũng rất dễ xảy ra vấn đề. Vậy nên, hắn câu không được bao lâu thì trở về đi tắm. Quả nhiên, khoảng 11 giờ trưa Lâm Lôi và Lý Vân Vân đến.  

Khi mà Lâm Lôi và Lý Vân Vân tới thì trong lòng họ vẫn còn một chút lo lắng.  

Các cô lo lắng, có phải ngày hôm qua chính mình đã quá mạnh mẽ rồi hay không, lỡ như hù sợ Cổ Dục thì biết làm sao bây giờ. Sau khi đến thì các cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, bởi vì Cổ Dục hình như cũng không bị ảnh hưởng gì.  

Mặc dù, ngày hôm qua các cô rất hung dữ, nhưng không vì vậy mà Cổ Dục có cái nhìn không tốt về các cô.  

Con gái bên ngoài cần phải cứng rắn một chút thì mới có thể bảo vệ mình. Bản thân Cổ Dục tính cách cũng rất thẳng thắn, muốn làm gì là làm, nghĩ sao làm vậy. Hắn không thể chịu được con gái tính hay hờn dỗi, đã vậy còn phải suốt ngày tự mình đoán già, đoán non có phải đã làm gì sai hay không.  

Có thể, với một số người họ chịu được chuyện này nhưng với Cổ Dục chuyện này chính là hành hạ bản thân.  

“Đến đây, ăn xong cơm trưa rồi lại làm việc!” Thấy các cô đi vào Cổ Dục cũng phủi tay, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Lý Vân Vân và Lâm Lôi cũng không có nhàn rỗi, giúp Cổ Dục dọn dẹp vệ sinh trong nhà, thực ra như này cũng rất tốt.