Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 363: - Cải Tạo



Chương 379: Cảm giác kỳ lạ  

             Buổi sáng hôm nay hắn ăn khá đơn giản, chỉ là làm một ít bánh kếp trái cây.  

             Bánh kếp trái cây là một món ăn vặt truyền thống, về cơ bản được chia làm hai loại. Phổ biến nhất chính là bánh được làm từ đậu xanh và ngũ cốc tinh chế, nó có vỏ ngoài mềm. Còn một loại khác có vỏ ngoài làm từ bột, ở Cáp Nhĩ Tân và Sơn Đông gọi là bánh rán trái cây. Cụ thể thế nào thì hắn cũng không rõ, nhưng mà hôm nay hắn chuẩn bị làm chính loại bánh làm từ bột này.  

             Đêm qua hắn cũng đã làm xong bột, cho nên hôm nay Cổ Dục chế biến rất nhanh. Một thìa bột ngọt, một ít gia vị, cho vào chảo nấu cho sệt lại làm nước sốt. Tiếp đó thêm rau xà lách, rau thơm, bánh rán, xúc xích, chuẩn bị mọi thứ xong, hắn bắt đầu cuốn bánh lại. Tiếp đó thì thưởng thức, thế nhưng vừa cắn miếng thứ nhất thì Cổ Dục cảm thấy có gì đó không ổn.  

             Bởi vì sau khi hắn nuốt xuống miếng này, ngay lập tức hắn cảm thấy cái bánh rán trước mặt bắt đầu phát ra ánh sáng màu vàng, tiếp đó cảm giác giòn tan của vỏ ngoài phối hợp với nước sốt bên trong kèm theo nhân bánh như hòa quyện vào nhau, mang lại cảm giác hài hòa ngon lành, khó mà có thể giải thích được.  

             Bây giờ hắn có cảm giác mình đang trải qua cảnh ăn uống trong bộ phim hoạt hình ‘Tiểu đầu bếp cung đình’ thứ này làm sao có thể ăn ngon được như vậy cơ chứ?  

             Cảm giác này thực sự khiến cho đầu óc của hắn có một chút ngừng hoạt động.  

             “Đây coi là, kỹ năng anime sao?”  

             Nhìn bánh rán trong tay, Cổ Dục một đầu đầy dấu chấm hỏi...  

             “Kỹ năng này, nói thế nào đây? Mặc dù có chút vô vị, nhưng đúng là thật sự rất tuyệt.”  

             Nhìn cái dĩa trong tay trống trơn, Cổ Dục nhỏ giọng thì thào.  

             Đây đã là cái bánh kếp trái cây thứ hai mà hắn đã ăn, ngoài ra hắn còn làm một cái cho Vua Núi và một cái cho Bạo Quân. Bốn con thú nhỏ phải ăn thịt tươi, cho nên vô duyên với loại bánh này.  

             Kỹ năng này nếu hỏi nói có lợi ích gì không, thì câu trả lời sẽ là không. Nhưng dù là vậy thì cảm giác tự mình làm đồ ăn ngon hơn một chút, quả thật là một chuyện cũng thật thoải mái.  

             “Chú ơi, bọn cháu tới rồi” Ngay khi Cổ Dục vui vẻ rán xong cái bánh thứ ba, thì lúc này bên ngoài cửa truyền tới âm thanh của Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi.  

             “Nào, vào đây.” Sau khi dùng xẻng lấy cái bánh kếp ra, Cổ Dục một tay cầm bánh, rồi đi ra cổng lớn để mở cửa ra. Vừa mở cửa, đã thấy ba người lớn cùng hai đứa nhỏ tươi cười đi vào.  

             Khi nhìn thấy cái bánh kếp trong tay Cổ Dục, mắt các cô lập tức sáng lên.  

             Thật ra, buổi sáng các cô đều ăn sáng rồi mới sang bên đây. Thế nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại cảm thấy bánh kếp do Cổ Dục làm lại đặc biệt thơm như vậy.  

             “Mấy người muốn ăn sao? Ha ha, vậy cầm lấy ăn đi!” Nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, Cổ Dục lập tức đưa bánh tới.  

             “Tôi không ăn đâu, các cô ăn đi.” Nhìn bánh rán mà Cổ Dục đưa tới, Lâm Lôi trước tiên là mỉm cười rồi lắc đầu. Sau đó Lý Vân Vân ở bên kia cũng nói không ăn, các cô ăn cơm rồi, hơn nữa dành ăn cùng bọn nhỏ đúng là không được tốt lắm, có phải không?  

             Nhìn thấy hai người lớn đều không ăn, bên này Phùng Thư Nhân không khỏi nhếch mép cười, sau đó tiếp nhận cái bánh rồi cắn một miếng lớn trước mặt Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi.  

             Ban đầu, cô định trêu chọc Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, thế nhưng khi cô đang vui vẻ nhai bánh. Đột nhiên não của cô oanh một tiếng rồi trở nên trống rỗng. Lúc này, dường như cô có cảm giác mình đang xuất hiện ở thảo nguyên đầy ắp bánh kếp, hoa nở bốn phía đều có hình bánh kếp. Ngay cả cỏ cũng là bánh kếp, mặt trời cũng trở thành cái bánh kếp to lớn.  

             Cảm giác giòn tan đó không ngừng xâm chiếm toàn thân cô, trong bóng tối dường như có hai bàn tay to đang không ngừng an ủi từng bộ phận trên cơ thể cô. Và trong bóng tối, cô dường như cảm giác được chủ nhân của đôi bàn tay to lớn kia, đã biến thành dáng vẻ Cổ Dục....  

             “Ớ…!” Một tiếng kêu khó giải thích được phát ra từ cổ họng của cô, khiến Phùng Thư Nhân ngay lập tức tỉnh giấc. Nhìn bên cạnh Lâm Lôi và Lý Vân Vân đã rời đi. Lúc này chỉ còn có hai đứa nhỏ không ngừng nhảy nhót, đòi ăn bánh kếp. Gương mặt Phùng Thư Nhân lập tức đỏ lên, cô đưa hai tay ôm lấy hai má của mình.  

             “Không đúng, tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ thế này?” Cảm nhận được sự khác lạ của cơ thể, Phùng Thư Nhân không khỏi có chút bối rối, cô cảm thấy cơ thể của mình bỗng nhiên nóng lên. Sau đó, cô đưa mắt nhìn chiếc bánh kếp trước mặt. Mà khi cô nhìn thấy nó, đột nhiên lại có cảm giác không nhịn được muốn ăn thêm. Muốn trải nghiệm cảm giác đó một lần nữa, thế nhưng cô vẫn cưỡng ép ngăn lại.  

             “Chẳng lẽ trong này có cái gì?” Nhìn cái bánh rán trong tay, Phùng Thư Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó vẻ mặt có hơi thay đổi.  

             Cô không tin rằng Cổ Dục sẽ làm như vậy, nhưng nếu không phải có thứ gì đó trong cái bánh này, tại sao cô lại có cảm giác như vậy?  

             “Trước tiên phải bình tĩnh, chúng ta đi nào.” Nhìn hai đứa nhỏ vẫn ồn ào ở bên cạnh, Phùng Thư Nhân khẽ hít sâu một hơi. Nếu như Cổ Dục thật sự bỏ thứ gì đó vào, cô cũng đang suy nghĩ vậy phải đối mặt với Cổ Dục như thế nào đây?  

             Là lặng lẽ nói với hắn một chút không nên làm như vậy?  

             Hay là ỡm ờ cho qua. . . Ài, cô căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện muốn gây sự.