Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 388: - Trung Thu



Chương 404: Chơi bóng rổ  

             Dù sao, người chơi ván trượt cũng chỉ có một đoạn đường, sau khi qua đoạn đường này thì ở xa xa xuất hiện một sân bóng rổ. Cái sân bóng rổ này nhìn qua đã có không ít năm rồi, mặt sân đã xuống cấp nhựa đường loang lổ, trên rổ cũng không có lưới, vạch kẻ ba điểm cũng chỉ còn lờ mờ không còn thấy rõ ràng.  

             Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người đang chơi ở đây vào lúc này.  

             Một số là sinh viên, nhưng nhiều hơn là người trong xã hội, đang thi đấu năng nổ nhất, chói mắt nhất chính là một ông chú đã hói đầu. Ông chú này đi bóng có thể nói là không tệ, phía đối diện là mấy sinh viên đại học đang nghỉ phép bị ông chú vờn cho chết đi sống lại.  

             Nhìn bọn họ thi đấu, Cổ Dục không khỏi đi chậm lại rồi đứng ở bên cạnh xem.  

             Mà nhìn theo ánh mắt Cổ Dục, Tống Mính đương nhiên sẽ không thúc giục hắn, ngược lại cô cũng đi theo hắn dừng chân lại xem. Mặc dù xem không hiểu quá nhiều, nhưng cô vẫn nguyện ý cùng Cổ Dục xem mới là điều quan trọng nhất. Nhìn một hồi, lúc này đột nhiên có một người cao to đội mũ ném bóng tới, tốc độ của quả bóng này không tính là chậm, thế nhưng đối với Cổ Dục mà nói là chậm hơn nhiều.   

             Hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, sau đó đỡ được quả bóng.  

             “Này, người anh em, ném lại đây.” Nhìn thấy Cổ Dục nhặt được quả bóng, người bên kia cũng giơ tay kêu lên. Mà Cổ Dục cầm quả bóng trong tay, cũng nhẹ nhàng chùn gối nhảy lên một cái, tiếp đó tay phải nhẹ nhàng đẩy quả bóng ra.  

             Động tác ném rổ này của hắn, chính là lúc còn học đại học bắt chước của một cầu thủ ngôi sao bóng rổ học được. Ra tay nhanh, đường bóng đi cao, nhưng khuyết điểm là dễ bị đối phương quấy nhiễu. Đương nhiên đây không phải là sân bóng chuyên nghiệp, đơn giản đây chỉ là một sân bóng chung để mọi người cùng chơi giải trí.  

             Cho nên không cần chú ý nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa hắn học xong thì đã định hình, cho nên hiện tại hắn cũng không nguyện ý sửa lại động tác làm gì.  

             Bình thường lúc ở trong nhà chơi bóng, hắn ngẫu nhiên cũng luyện một chút bóng rổ. Nhưng nói thật, hắn ném bóng ở gần tỷ lệ ném trúng so với ở xa ném thì thấp hơn…  

             Cũng không biết có phải bởi vì tố chất thân thể trở nên quá mạnh hay không, mà lúc ở trong vòng lúc ném bóng thì lúc nào cũng không cảm nhận lực đạo tốt. Lúc nào bóng cũng mạnh hơn, nhưng mà khi ở xa ném bóng thì càng xa lại càng chuẩn. Đương nhiên ở trong sân thì ném vẫn là chuẩn nhất.  

             Hiện tại chỗ hắn đứng chính là ở khu vực bên ngoài sân bóng. Nhìn thấy người ở ngoài sân là Cổ Dục ném bóng, quả bóng rổ như là một cái đạn đạo lao nhanh bay về phía cái rổ.  

             Tiếp đó… “Xoát”... bóng vào rổ…  

             “A!!”  

             “Wao!”  

             “Quá trâu!”  

             “Có lầm không? Tôi gặp ảo giác rồi sao?”  

             Thấy quả bóng đi vào rổ, lúc này mọi người ở trên sân đều mang vẻ mặt chấn kinh.  

             Mà lúc này Cổ Dục sững sờ một lúc rồi cũng bắt đầu cười, từ trước tới giờ hắn chưa từng ở khoảng cách xa như vậy mà ném được bóng vào rổ. Không nghĩ hôm nay lại làm được như vậy.  

             “Anh bạn! Thay tôi đấu một lát đi, vừa lúc tôi đang mệt không có ai để thay.” Nhìn thấy động tác của Cổ Dục, lúc này một ông chú ở trên sân cười ha hả đi về phía Cổ Dục, ông chú này nhìn qua tuổi tác đã không còn nhỏ, nhưng chơi bóng lại là phong cách liều mạng cứng rắn. Vừa rồi chính là ông chú này chơi cứng với một sinh viên bên kia, tiếp đó thì bị úp rổ nên bóng mới bay sang bên này.  

             Có thể thấy ông chú này bây giờ thật sự có chút mệt mỏi, hơn nữa nhìn thấy Cổ Dục có vẻ chơi bóng cũng không tệ, cho nên mới tới bắt chuyện với Cổ Dục.  

             “Đi đi, nhanh nào!” Nghe được ông chú nói như vậy, Cổ Dục đúng là có chút động tâm. Chơi bóng rổ thì nhiều người mới thú vị, hắn ở nhà luyện một mình đúng là có chút nhàm chán. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không phải đi một mình, cho nên hắn đang chuẩn bị cự tuyệt. Nếu như sau này muốn chơi, lúc đó hắn lại đến đây chơi là được. Thế nhưng hắn vẫn còn chưa lên tiếng thì lúc này Tống Mính đã đẩy hắn tới, tiếp đó cười tủm tỉm đi đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống.  

             “Ặc! Được rồi!” Nhìn dáng vẻ của Tống Mính, Cổ Dục mặc dù có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đi tới chơi bóng một hồi.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website