Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 392: - Cổ Dương Nhờ Hỗ Trợ



Chương 408: Trộm ghé thăm  

             Tại sao lại có xe ở đó, ánh mắt Cổ Dục đột nhiên nheo lại.  

             Xe của người trong thôn tuyệt đối sẽ không đậu lại ở đó, bởi vì bên kia không có cái gì cả. Hơn nữa còn là đường đất, đậu xe ở đó một đêm chắc chắn là hôm sau phải đi rửa. Cho nên xe này không phải là của người trong thôn, chỉ có thể là của người ở bên ngoài thôn.  

             Mà những người ngoài thôn đậu xe chỗ đó để làm cái gì?  

             “Trộm cá?” Nghĩ đến đây, Cổ Dục nheo mắt lại rồi nở một nụ cười gian xảo. Sau đó hắn nhanh chóng mặc quần áo, cầm cung tên đi xuống dưới lầu. Đồng thời cất tiếng gọi Vua Núi, tuy rằng Tiêu hoàng hậu và Trưởng công chúa đã tỉnh lại. Thế nhưng Cổ Dục cũng không có yêu cầu bọn chúng đến, dù sao bọn chúng vẫn là động vật hoang dã.  

             Mặc dù Cổ Dục có quyền chăn nuôi động vật hoang dã, việc này nhà họ Khổng và Tiết Thanh Huyến đã giúp hắn giải quyết rồi. Thế nhưng nếu bọn thú tấn công người thì bản chất sẽ khác, còn Vua Núi thì không sao.  

             Mang theo Vua Núi, Cổ Dục lặng lẽ mở cửa trại cá rồi chậm rãi bước vào. Vừa bước vào, hắn đã nghe thấy âm thanh mở khoá ở cửa lớn.  

             Ngoài âm thanh mở khoá còn có những đoạn hội thoại của những người này...  

             "Đại ca! Em nghe nói nhà của Cổ Dục người này, bên trong có rất nhiều bảo bối. Bao gồm cả hổ con, sói con, cả Hồng Long giá trị hơn mấy triệu. Vì sao chúng ta không đi vào nhà hắn trộm, đi trộm cá ở đây làm gì?"  

             "Cậu ngu thật hay ngu giả vậy, sân trước nhà hắn ta có cả chó sói, cậu định ăn trộm đồ hay đi nộp mạng cho mấy con thú của hắn hả? Vua Núi nhà hắn có thể cắn chết cả Sói Vương đó mày biết không hả?”  

             Nghe được nghi vấn của đối phương, một giọng nói khác vội vàng trách móc.  

             Tiếng trách móc này là của một người khác, cũng chính là lão đại của nhóm người này, tên hắn là Triệu Học Chí, biệt danh là Triệu lão đại. Hắn ở trong 10 dặm tám thôn xung quanh đây xem như là một người có tiếng.  

             Tất nhiên, danh tiếng cũng không phải là cái gì tốt để mà khen ngợi. Hắn ở vùng này có tiếng là một tên lưu manh, hắn cũng không phải là người của thôn Cổ gia. Cho nên mặc dù chuyện Cổ Dục có tiền thì khắp xung quanh nơi này đều đã nghe bàn tán, dù vậy thì ngay từ đầu cũng không thực sự làm cho hắn để ý đến Cổ Dục.  

             Bởi vì mặc dù là một tên lưu manh du côn ở địa phương, nhưng hắn không có ngốc, ít nhất hắn sẽ hỏi cặn kẽ trước khi bắt đầu hành động.  

             Hắn ta cũng biết Cổ Nhạc Thành, Ngô Đạo Hỷ thì hắn còn thân thiết hơn. Mà cả hai người này đều thua trong tay Cổ Dục, điều này đủ để giải thích vấn đề, hơn nữa hắn ta cũng tra ra được dường như Cổ Dục còn có một số quan hệ trong thành phố. Trên quan trường hắn cũng có người, tầng lớp cao hơn thì hắn không nghe ngóng ra được, nhưng mà Khổng Hạo Văn thì hắn cũng đã tra ra được.  

             Thêm vào đó người này cũng có quan hệ với Hứa Cẩm, điều này càng chứng tỏ cái người tên Cổ Dục này trên thương trường cũng có người.  

             Đối với dạng người như Cổ Dục thế này, rủi ro ra tay tỉ lệ thành công quá thấp. Rất có thể trộm gà không thành lại mất cả nắm thóc, đến lúc đó hắn ta trộm không thành mà còn khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.  

             Vì vậy, đến bây giờ gã vẫn chưa có động thủ, nhưng gần đây liên quan đến gia đình Cổ Dục, bỗng nhiên xuất hiện một tia tích cực. Cái cơ hội lần này là do một người trong nhà nói cho hắn biết được, là do chồng của cô em gái hắn nói cho hắn biết!  

             Chồng của em gái Triệu Học Chí làm việc với chú ba của Cổ Dục và những người khác ở nhà máy nuôi gà ở thôn bên cạnh, bởi vì vừa vặn tiện đường nên thỉnh thoảng hắn ta lại đi cùng chú ba và thím ba của Cổ Dục đi ngang qua phía sau nhà Cổ Dục.  

             Cũng là do thím ba thích khoe khoang, cho nên có một hôm lúc trở về có tình cờ đi ngang qua sau nhà Cổ Dục. Lúc đó thấy được người của vườn trái cây Khinh Khinh đến kéo cá, thế là bà thuận miệng nói một câu rằng cái ao cá này của Cổ Dục có giá trị hơn mấy triệu tệ.  

             Người nói không có ý gì nhưng người nghe lại để tâm.  

             Sau khi nghe những lời của thím ba, người này lập tức đã chú ý đến nhà Cổ Dục.  

             Qua lại vài lần gã cũng tìm ra được một số manh mối, đó là nhà của Cổ Dục được bảo vệ rất mạnh. Nhưng mà ở phía sau ao cá thì được bảo vệ rất ít, ngoại trừ camera thì cũng chỉ có cái cửa lớn kia là có chút phiền phức.  

             Vài ngày trước, khi đi uống rượu ở nhà cha của Triệu Học Chí. Rượu vào thì lời ra, cho nên hắn mới nghe được chuyện này. Vẫn là câu nói cũ, người nói không có ý nhưng mà người nghe thì lại để tâm.  

             Triệu Học Chí để mắt tới Cổ Dục cũng không phải ngày một ngày hai, tiền tài động nhân tâm.  

             Dù không biết Cổ Dục có bao nhiêu tiền, nhưng hắn ta biết rằng nhà Cổ Dục rất giàu.  

             Người dân trong mười dặm tám thôn ở xung quanh đều nói nhà Cổ Dục giống như là một cái kho bạc.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!