Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 87: C87



Trong lúc hắn chuẩn bị xem còn gì nữa không rồi đặt hàng thì đột nhiên hiện lên một đề xuất cho hắn, đường link dẫn tới một cái cung tên.

Khi nhìn thấy vật này, đầu tiên Cổ Dục liền sửng sốt một chút. Sau đó kĩ năng bậc thầy sinh tồn truyền cách sử dụng cung tên vào trong đầu hắn.

“Thêm một cây cung dường như cũng không tệ......” Mặc dù cung không giống nỏ, càng không dễ sử dụng như súng. Nhưng chẳng phải là hắn không được phép sử dụng cả súng và nỏ hay sao. Cung tên là một trong số ít vũ khí sát thương được hợp pháp hóa, cho nên mua một cây cũng chẳng sao.

Sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm cung tên. Nhưng cung tên cũng phân chia ra làm mấy loại. Cổ Dục quan sát thấy, cung Liên Hợp quá phiền phức, hơn nữa có nhiều bánh xe nên cũng dễ hỏng. Tốt nhất vẫn là cung thể thao 1 dây (Recurve Bow). Sau khi tốn hơn 10 ngàn tệ để mua một cây cung thể thao được đánh giá tốt trên mạng, Cổ Dục mới click để thanh toán.

Tâm trạng của Cổ Dục thoải mái hơn nhiều sau khi tiêu hơn 110 ngàn tệ.

“Sau khi kiếm được một món tiền lớn, tiêu đi một chút quả đúng thật là thoải mái. Hmmm, để xem tối nay ăn món gì đây!” Đút điện thoại vào trong túi, Cổ Dục cũng nhảy xuống khỏi giường. Hắn vừa đi xem bể cá, vừa nghĩ xem tối nay nên ăn món gì.


Những giọt nước mắt hối hận tuôn rơi khi nhìn những con tôm bơi lội tự do trong bể nước. À nhầm, phải là khóe miệng chứ. Hắn có quá nhiều lựa chọn, và đó chính là sự phiền toái trong hạnh phúc.

“Tinh tinh. Chúc mừng câu được Bậc thầy câu cá.”

Một vệt sáng chui tọt vào đầu Cổ Dục khiến hắn hết sức bất ngờ. Không ngờ hôm nay lại câu được kỹ năng này.

“Kỹ năng này cũng không tệ. Ít nhất là trước khi dây câu trên thuyền của mình tới, thứ nãy vẫn rất hữu dụng.” Nở nụ cười tự giễu, Cổ Dục một lần nữa thả câu. Lần thứ hai hắn câu lên được hải sản. Mà con thứ hai này là con cua Hoàng Đế nặng đâu đó khoảng 25 cân. Đúng là trình độ câu cá của bậc thầy mà.

Hắn biết rõ lúc nào nên thả câu, lúc nào nên kéo, lúc nào nên nhả. Điều này khác hẳn với tác phong mạnh bạo của hắn trước đây.

Đột nhiên Cổ Dục cũng cảm thấy dường như mình có thể sử dụng chiếc cần câu này trong một khoảng thời gian nữa. Nhưng rõ ràng đó chỉ là cảm giác nhất thời. Bởi vì hắn mới chỉ câu được con cua Hoàng Đế có 25 cân bọ. Nhỡ có một ngày hắn thực sự câu được cá Mập hay cá Voi Sát Thủ gì đó thì chiếc cần câu này của hắn chịu được bằng niềm tin. Đến lúc đó vẫn phải dựa vào sức mạnh của máy móc mà thôi. Loại máy kéo dây trên thuyền câu kia hắn cũng đã đặt mua rồi, không biết khi nào mới có thể giao hàng tới.

Nhưng so với thứ đó thì mấy đồ quần áo dụng cụ mà chiều qua Cổ Dục đặt, hẳn là hôm nay chúng sẽ được giao tới.

Vừa chuẩn hôm nay Cổ Tấn muốn đưa người lên thị trấn. Cổ Dục cũng nhờ anh ta mua hộ một chút thịt bò thịt dê về. Nếu có hàng chuyển phát nhanh thì tiện mang về hộ hắn luôn.

Cá trước nối tiếp cá sau đều bị Cổ Dục câu lên khỏi miệng giếng. Hôm nay, tuy không câu được những con cá lớn, nhưng kích thước của chúng cũng không nhỏ, khiến cho hắn càng thêm hi vọng rằng vào khi Ngư Trường được xây dựng sau này. Mới buổi sáng mà hắn phải chạy đôn chạy đáo để đưa cá vào bể.

Tiếp đó Cổ Dục mới tắm rửa rồi xuống lầu ăn cơm.


Tính ra, kể từ lần Cổ Dục bị Phùng Thư Nhân trêu chọc trước đó, hắn mua mấy chiếc cần câu các loại này mà vẫn chưa có cơ hội dùng thử.

Bây giờ mình có được kĩ năng Bậc thầy câu cá rồi, đi thử là một lựa chọn tốt.

Nhưng hắn vẫn phải đợi một chút đã. Phải chờ Cổ Tấn về, còn cả người tới lấy hai con cá cho Hứa Cẩm nữa. Dù sao cũng là tiền kiếm được, chờ một chút cũng không chết gì.

Tầm 8h30 sáng, người được Hứa Cẩm sắp xếp tới lấy cá đã đến. Cổ Dục chọn cho anh ta hai con Huyết Long Đỏ Ớt không tệ. Người này sau khi nhận được liền đi luôn. Dù sao anh ta phải mau chóng đem những con cá này đến Cáp Nhĩ Tân. Đùa chứ, việc hai con cá này giá 1 triệu 7 anh ta hoàn toàn biết rõ. Nếu như hai con cá này có chuyện gì, thì bán mạng hắn đi cũng chẳng đủ đền.

Mặc dù Cổ Dục đã nói với anh ta rằng hai con cá đó không dễ bị chết như thế đâu. Nó có thể sống trong bọc từ hai đến ba ngày mà không có vấn đề gì. Nhưng hắn nào dám mạo hiểm để thử, cho nên lập tức phóng tới Cáp Nhĩ Tân. Đối với điều này, Cổ Dục cũng chẳng ý kiến gì.

Sau khi anh ta rời đi không lâu thì Cổ Tấn đã về, mang theo những bọc lớn bọc nhỏ nhiều như rừng cho Cổ Dục. Ngoài ra còn có cả 10 cân thịt bò và 4 cái đùi dê.


“Anh đúng là ăn như lợn vậy. Tôi thấy ngày nào anh cũng ăn hải sản, ấy thế mà thịt đã hết nhanh như vậy rồi!” Giúp Cổ Dục di chuyển đồ vào trong nhà, Cổ Tấn không khỏi thắc mắc.

“Ha ha ha ha, có gì đâu!” Nghe thấy lời Cổ Tấn, Cổ Dục không khỏi cười cười.

Quả thực hắn cũng không ăn nhiều thịt bò dê gì lắm. Không phải lúc mua về, hắn đã tổ chức một bữa đồ nướng linh đình hay sao. Một bữa đó đã khiến đống thịt nhà hắn hao hụt không ít, lại còn ăn mấy ngày sau nữa. Mặc dù trong tủ lạnh của hắn vẫn còn, nhưng chẳng được bao nhiêu cả. Đúng lúc Cổ Tấn đi lên thị trấn thì hắn nhờ mua hộ thôi.

Sau khi cất kĩ đống đồ vật, thêm cả quần áo cũng đều vừa với cơ thể thì Cổ Dục mới nhìn lên đồng hồ. Đã 9 giờ rồi.

Bây giờ vẫn quá sớm để nấu cơm. Hay là đi tới bờ sông một lúc rồi lát về nấu cơm cũng được. Nghĩ vậy, Cổ Dục liền đi lên lầu lấy đồ rồi rời khỏi nhà, thẳng tiến về hướng bờ sông.

Khoảng thời gian này quả thực trong thôn chả thấy có bóng dáng một ai. Bởi vì người nào cũng bận rộn việc đồng áng. Ngoại trừ mấy con chó cỏ mà thỉnh thoảng Cổ Dục gặp ra thì chẳng còn động vật có trí khôn nào cả.