Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 91: C91



Buổi trưa hôm nay, Cổ Dục làm tất cả 4 món ăn và 1 món canh. Theo thứ tự gồm có: tôm nướng tỏi ăn với bún, có tất cả là 8 con, mỗi người hai con. Mà con tôm của Cổ Dục phải nặng cỡ 3, 4 lạng thịt. Chỉ cần ăn hai con cũng khiến mấy cô bé này đủ no rồi.

Ba món còn lại là thịt bò xào thì là, thịt chiên mắm, còn có cả một đ ĩa khoai tây chiên rang thịt ba chỉ. Thêm một bát canh thịt cừu nấu rau chân vịt.

Cả bàn thức ăn này khiến người ta nhìn vào là đã muốn thưởng thức ngay rồi. Rất hấp dẫn.

Nhìn thấy Cổ Dục ngồi xuống, lúc này hai người bạn của Phùng Thư Nhân sắp nhịn không nổi nữa rồi. Đang chuẩn bị cầm đũa lên ăn thì Phùng Thư Nhân lại đột ngột lên tiếng.

“Đúng rồi. Cháu vẫn chưa giới thiệu hai người bạn này!”

“Ặc. Đúng là chưa thật.” Nghe thấy lời của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục và hai cô bé vốn đã định cầm bát đũa lên ăn lại phải để xuống lần nữa. Quả thực đối với Cổ Dục, có giới thiệu hay không cũng chẳng sao cả. Chỉ là một bữa cơm mà thôi, hắn cũng không để ý cho lắm. Nhưng Phùng Thư Nhân lại muốn giới thiệu, phần là vì tôn trọng người khác. Cổ Dục lúc này để bát đũa xuống, ngồi nghiêm túc một chút.

Hai cô bé kia cũng như vậy. Lúc này cả hai đang ngồi rất ngoan.


“Người ngực phụ huynh mặt học sinh này là Lữ Thi Văn.” Nhìn thấy ba người đã chuẩn bị xong, Phùng Thư Nhân cũng mở miệng giới thiệu. Cổ Dục và cô bé tên Lữ Thi Văn này đều trợn mắt. Ngực phụ huynh mặt học sinh á?

Thôi được rồi, mặc dù giới thiệu như vậy cũng không phải lễ phép cho lắm, nhưng đó lại đúng là sự thật. Cổ Dục nhìn lén một cái, có vẻ như cô bé Lữ Thi Văn này khoảng D cup trở lên.

Cộng thêm cả khuôn mặt trẻ trung, quả thật rất hợp lý với câu nói đó.

“Người có đôi chân dài miên man này là Đan Đình Đình.” Nhưng rõ ràng, Phùng Thư Nhân chẳng thèm để ý tới thái độ của Cổ Dục và Lữ Thi Văn, vẫn tiếp tục giới thiệu cô bé bên cạnh. Đương nhiên hắn cũng liếc nhìn một cái, đúng là giới thiệu không sai.

Ba cô bé này đúng là mỗi người có một nét riêng biệt.

Cô bé có tên Lữ Thi Văn này hẳn là người thấp nhất trong nhóm. Cô bé cao không đến m6, khoảng 1m58, 59 gì đó. Nhan sắc xinh đẹp, dáng người bốc lửa. . Kiếm Hiệp Hay

Đan Đình Đình thì rất cao, khoảng tầm 1m73 gì đó. Cô bé đúng là có một cặp chân rất dài và thẳng. Nhan sắc cũng rất xinh đẹp.

Nếu xét đơn thuần về khuôn mặt thì rõ ràng cô bé có chút hơn hẳn. Nhưng nếu xét về tổng thể dáng người, cả ba đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Trước đó Cổ Dục nghe nói, người xinh đẹp sẽ cướp lấy danh tiếng của người xinh đẹp hơn. Nhưng bây giờ thì trông có vẻ điều đó không đúng lắm.

“Chào mấy đứa một lần nữa. Đúng rồi, trong tủ lạnh có đồ uống đó. Muốn uống gì thì cứ tự nhiên. Mời cả nhà ăn cơm!” Quay trở lại tâm trạng ban đầu, Cổ Dục chào lại hai cô bé một câu rồi mời ăn cơm. Sau đó hắn chủ động cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Sau khi hắn gắp một con tôm vào trong bát, ba cô bé bên kia cũng mỗi người gắp một con tôm bỏ vào trong bát của mình. Còn đồ uống sao? Được rồi, thứ đó giờ đã chẳng quan trọng cho lắm.


Khi miếng thịt tôm đầu tiên được đưa vào trong miệng, trong nháy mắt, cả ba cô bé đều lộ ra vẻ mặt say sưa.

Nếu như đây mà là Anime thì chắc hẳn phía sau họ sẽ phát sáng lên. Cả ba thực sự khó hiểu, tại sao món này lại ngon đến như vậy. Tại sao chứ!

Khi cho thịt tôm vào miệng kèm theo một miếng bún, nó không có để cắn đứt. Điều đó chứng tỏ món ăn được chín ở mức vừa đủ. Nước sốt vừa ăn hòa quyện cùng miếng thịt tôm ngọt ngọt khiến mấy cô bé cảm giác như mình đang được lên Thiên Đàng.

Nhất thời, mấy cô bé đều có hơi mất thể diện. Họ không rõ vì sao mà món này lại ngon được tới như vậy. Bây giờ ăn được món ngon như vậy, mà sau này không được ăn nữa thì đúng là quá đau lòng đó!

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời của Lữ Thi Văn và Đan Đình Đình được ăn một món ngon tới như vậy.

Mà khi hai cô bé quay trở lại mặt đất thì phát hiện Phùng Thư Nhân bên cạnh đã bắt đầu nhập vai làm chiến sĩ diệt mồi rồi. Sau khi bực tức lườm cô bé một cái, cả hai người cũng bắt đầu nhập cuộc đồ sát đống thức ăn.

Mà khi thấy mấy cô bé ăn ngon như vậy, chiến tranh cũng coi như đã nổ ra trên bàn ăn. Bây giờ chẳng ai có tâm trạng để để ý xung quanh nữa.

Cổ Dục làm rất nhiều thức ăn. Bởi vì đồ thừa còn phải cho cả Vua Núi và Bạo Quân ăn nữa.


Nhưng xem ra bốn người bọn họ đã ăn sạch tôm. Cộng thêm chén hết một nửa số thức ăn khiến cho Cổ Dục run sợ. Mấy cô bé còn ăn thêm thì có thể lát nữa hắn sẽ phải nấu riêng cho Vua Núi và Bạo Quân mất thui.

Tuy nhiên, sự lo lắng của hắn không kéo dài lâu. Mặc dù ba cô bé vẫn còn ăn, nhưng bụng của họ đã sớm không thể chứa nổi nữa. Khi ba cô bé quên đi sự yểu điệu của con gái mà nằm dài trên ghế, Cổ Dục cũng cười cười. Sau đó hắn đem chỗ cơm thừa trộn lẫn với thức ăn còn thừa. Một nửa mang cho Vua Núi, nửa còn lại mang ra sau vườn cho Bạo Quân.

Khi hắn quay lại, mặt của cả ba có chút đỏ lên. Đã tới ăn chực rồi còn không biết làm gì cả. Đúng là mấy cô bé cũng có chút không biết xấu hổ.

Nhưng Cổ Dục không phải hạng người để ý những thứ nhỏ nhặt đó.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc tại nhà Cổ Dục, ba cô bé liền tạm biệt rồi rời đi. Bởi vì Lữ Thi Văn và Đan Đình Đình còn phải bắt xe về nhà, không thể ở lại quá lâu được

Nhưng rõ ràng hai cô bé này không muốn đi về lắm. Dường như còn muốn ở lại ăn tối nữa cơ. Nhưng Phùng Thư Nhân lại không cho hai người đó cơ hội, trực tiếp kéo cả hai đi.