Lương Huân Thần xuất viện vào một ngày nóng bức của cuối tháng bảy, hắn đi theo Uông Mộc Nhan trở về tổ ấm mà bọn họ đã cùng nhau xây dựng.
Uông Mộc Nhan đứng ở trước cửa quay sang nhìn Alpha đang đứng cách mình mấy mét: “Vào thôi, chính là nơi này.”
Nhưng là Lương Huân Thần lại có chút khẩn trương, hắn thậm chí không dám bước tới trước để vượt qua cánh cửa ấy.
Sự việc đang tồn tại trước mắt hắn đây, trong cuộc đời mình, Lương Huân Thần chưa bao giờ nghĩ rằng mình cùng Omega xây dựng tổ ẩm sẽ là dáng vẻ gì.
Huống hồ bạn đời của hắn lại không phải là người mà hắn vẫn hằng ao ước, một người ôn nhu, cẩn thận, vậy tổ ấm của hắn sẽ lại là cảnh tượng gì đây?
Hắn cận hương tình khiếp [1], cho nên cứ mãi lưỡng lự không dám bước vào.
Thấy Lương Huân Thần không có động tĩnh gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng ngoài cữa mãi không chịu vào, lòng Uông Mộc Nhan chua xót khó tả, suy cho cùng Alpha của cậu cũng xem mình là người ngoài.
Uông Mộc Nhan đột nhiên ngây ngốc bước tới.
Ở bệnh viện mấy ngày nay, cậu ngày nào cũng ra sức “thể hiện”, cố gắng đè nén tính tình, dốc hết toàn lực khiến mình dịu dàng một chút, săn sóc một chút, cố gắng khiến cho mình là Omega đúng với mơ ước của Lương Huân Thần.
Nhưng kết quả thế nào? Lương Huân Thần ngay cả cửa cũng không muốn vào.
Uông Mộc Nhan cuối cùng không nhịn được mở cửa, cậu cũng lười dùng giọng ôn tồn, lời nói nhỏ nhẹ gì đó để khuyên dỗ, bản tính ngang ngược liền tiết ra ngoài, để lại một câu tức giận oán hờn.
“Anh có muốn vào hay không?”
Cậu bỏ lại những lời này, sau đó đi thẳng về phòng, còn tiện tay đập cửa cái rầm, để Alpha không biết điều kia dứt khoát nhốt ở bên ngoài.
Cũng may Lương Huân Thần mặc dù đầu óc có bị thương, nhưng động tác vẫn bén nhạy, hắn lách nửa người vào cánh cửa còn khép hờ, thế mà một tiếng rầm đập vào cánh tay đang bó bột của Lương Huân Thần.
“Đau!”
Nét mặt Lương Huân Thần nhăn lại thành một đống, giống như là đau đến không thở đươc.
“Không sao chứ?!” Uông Mộc Nhan bị dọa sợ lập tức la lên, vội vội vàng vàng đẩy cửa ra đỡ cánh tay Lương Huân Thần, “Đụng vào chỗ nào rồi? Có đau không, có muốn đi bệnh viện kiểm tra chút không?”
“Anh có bị ngốc không?” Uông Mộc Nhan cả người cũng gấp đến độ run chân, trong hốc mắt cũng nóng lên, “Cửa đóng thì kệ đi, anh chỉ cần dùng tay mở là được rồi mà? Sao lại lấy bản thân đi chặn cửa… Em cáu kỉnh anh đừng quan tâm là được, dù sao cũng không phải em không cho anh vào…”
“Cậu không tức giận?” Lương Huân Thần hỏi cậu.
“Em nổi nóng thì sao chứ, cũng không định nhốt anh ở ngoài cửa thật…” Uông Mộc Nhan dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn Alpha của mình, dù cậu cơ hồ cũng không muốn mình yếu thế, nhưng cậu vẫn không nhịn được thở dài, “Nơi này là nhà anh, anh quay về quang minh chính đại, ai cũng không ngăn cản được anh… Cánh tay của anh sao rồi, có phải rất đau hay không?”
Lương Huân Thần không biết nên có tư vị gì, hắn có chút buồn cười, trong lòng giống như cây bông vải bị ép nước rồi nhũn ra.
“Tôi không sao…” Hắn giống như đã làm trăm ngàn lần việc này theo bản năng mà đưa tay vỗ về Uông Mộc Nhan đang nóng đến độ xù cả lông lên, biểu cảm đau đớn trên mặt cũng dãn ra, còn có thể cười trấn an Omega, “Chúng ta vào nhà đi.”
Hắn muốn nhìn tổ ấm của bọn họ là như thế nào.
Đúng rồi, chiêu giả vờ yếu ớt để tìm sự thương cảm dùng thật tốt, Lương Huân Thần mơ hồ nghĩ đến chuyện đi đại tiện mà không dùng được cánh tay này.
Cảm giác mình đã từng thường xuyên làm ra mấy chuyện này, làm một Alpha xấu tính.
Coi như là xứng đôi vừa lứa.
—–
[1] Nguyên văn là “近乡情怯” – “Cận hương tình khiếp” là một thành ngữ Trung Quốc, dùng để hình dung người xa quê lúc về quê tâm tình phức tạp. Trích theo Đường – Tống chi vấn 《 Độ Hán Giang 》 thi: “Lĩnh ngoại âm thư đoạn, kinh đông phục lịch xuân, cận hương tình canh khiếp, bất cảm vấn lai nhân.” – Theo baike.baidu