Lương Huân Thần cảm thấy mình ngủ rất lâu, lâu đến mức không tài nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Hắn nhìn bác sĩ đang lo lắng hỏi hắn: “Anh có còn nhớ tên của mình không?”
“Lương Huân Thần.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Mới tỉnh lại tâm tình khó chịu khiến hắn không có kiên nhẫn để trả lời mấy vấn đề này, nhưng hắn đã quen tiết chế cảm xúc nên vẫn nhẹ nhàng mở miệng.
“Hai mươi tám.”
Vị bác sĩ nọ bỗng dưng trầm mặc, ngay cả người đang nhăn nhó đứng kế bên là Uông Mộc Hiên cũng kinh ngạc mở to hai mắt.
Uông Mộc Hiên ung dung đi tới, gã dùng loại thanh âm xen lẫn cảm xúc khó tin mà hỏi hắn.
“Cậu nói… cậu năm nay hai mươi tám?” Gã nghiêng đầu thầm mắng một tiếng. “Hay thật.”
“Anh có ý gì?” Lương Huân Thần luôn không ưa tên Alpha nóng nảy này, căn bản là không có câu nào lọt tai hết, “Sao anh lại ở đây? Em trai của anh đâu?”
“Em ấy..” Sắc mặt Uông Mộc Hiên lại càng kỳ quái hơn, “Cậu tìm Mộc Nhan làm gì?”
“Nếu như không phải em trai tốt của anh lấy chai rượu đập lên đầu tôi, tôi sẽ nằm ở đây à?” Lương Huân Thần nhận thấy người trước mặt nghe không hiểu, “Tôi hỏi ‘kẻ đầu sỏ” có gì không đúng ư?”
“Lấy chai rượu…” Sắc mặt Uông Mộc Hiên biến đổi khó lường, bắt đầu hối hận vì cuộc điện thoại kia, gã không nên để cho Mộc Nhan tới đây.
“Huân Thần!”
Anh cả Uông gia thở dài [1] đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy em trai hô hấp liền chậm lại.
Xong rồi. (Toang rồi:)))
—-— Đọc tại munghaithangba.wp ——
”Huân Thần, anh tỉnh rồi!” Uông Mộc Nhan chỉ nhìn người đang mở mắt ngồi ở trên giường bệnh, mà không phát hiện bầu không khí kỳ quái xung quanh. Cậu chỉ lo vui mừng chạy nhanh tới mép giường rồi không ngừng lải nhải.
“Anh cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào không? Có đau không? Trên người có bị thương không? Bác sĩ nói thế nào, có cần kiểm tra gì nữa không…” Uông Mộc Nhan nói một tràng.
Cậu thở hắt ra, trong lòng an ổn biết bao nhiêu, rồi rưng rưng nước mắt cười mỉm, “Trời cao phù hộ, anh không sao là tốt rồi.”
Cậu nói xong, tay muốn đụng vào gò má người yêu, lại bị người kia không chút lưu tình mà né tránh.
Cái ôm ấm áp như trong mộng cũng không xuất hiện ở thực tại, Alpha cậu ngày nhớ đêm mong nhíu chặt chân mày, nói ra lời lẽ xa cách.
“Cậu ở chỗ này diễn mèo khóc chuột cái gì?” Lương Huân Thần càng lúc càng cảm thấy hình như có gì không đúng lắm, “Uông Mộc Nhan, cậu đang định dở trò gì nữa à?”
“Anh nói gì thế..” Uông Mộc Nhan sửng sốt, Alpha lãnh đạm dùng giọng điệu xa cách mặc cho cậu chật vật nuốt nước bọt nhưng giọng vẫn khàn khàn, “Huân Thần, anh có chỗ nào không thoải mái ư?”
Lương Huân Thần cười lạnh một tiếng, mặc cho bả vai Uông Mộc Nhan co rúm lại.
“Cậu đang làm bộ làm tịch [2] gì đây? Nếu không phải vì cậu, tôi sẽ nằm ở đây à?”
“Đủ rồi!” Uông Mộc Hiên im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng cắt đứt hai người ‘ông nói gà bà nói vịt’ [3], gã bối rối kéo em trai mình ra ngoài, “Theo anh ra ngoài.”
Hàng lang vắng vẻ không một bóng người, Uông Mộc Nhan vô lực dựa lưng vào tường, sắc mặt không đổi, lắng nghe anh trai khuyên nhủ.
“Cậu ta đã quên chuyện mấy năm nay rồi, thậm chí còn cho rằng mình chỉ mới 28 tuổi, em hiểu chứ?”
Cậu cúi thấp đầu xoa đi xoa lại lòng bàn tay, lúc chạy tới quá luống cuống, té ngã rách da không cảm thấy gì, bây giờ cảm thấy toàn thân đau nhức không dừng được.
Cậu trầm mặc rất lâu, anh trai cũng cho rằng cậu đã thông suốt rồi.
Nhưng Uông Mộc Nhan đột nhiên cười ra vài tiếng, mở miệng nói.
“Vậy ra báo ứng của em tới rồi.”
“Nhan Nhan…”
Cậu ngẩng đầu lên, lệ từ trong mắt trượt xuống, nhưng nụ cười càng thêm rực rỡ.
Alpha của cậu tỉnh rồi, thật tốt.
—-
[1] Nguyên văn là “风尘仆仆”(fēng chén pú pú ), đây là một thành ngữ Trung Quốc, Hán Việt là “Phong trần phó phó” tức là miêu tả đường đi bôn ba, bận rộn mệt nhọc. Xuất phát nguyên – thượng trọng hiền 《 liễu nghị truyền thư》- (Theo baike.baidu). Mình xin được chém lại cho hợp ngữ cảnh.
[2] Nguyên văn là “惺惺作态” (xīng xīng zuò tài), thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người dối trá, không đứng đắn. – (Theo baike.baidu)
[3] Nguyên văn là “鸡同鸭讲”, Hán Việt là “Kê đồng áp giảng” tương tự với thành ngữ “Ông nói gà bà nói vịt” bên mình ý.