Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 459: Tên khốn kiếp!



Chương 459: Bí mật của chúng ta, không nói cho ai biết.  

             Trong lòng Bạch Nguyệt suy nghĩ lung tung, nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa thì trái tim căng thẳng đang treo trên cao của cô coi như cũng có thể giải tỏa.  

             Cô rất lo lắng Triệu Dật sẽ trực tiếp đè mình xuống. Cô biết mình không thể chống lại Triệu Dật. Không phải thân thể không phản kháng mà là trái tim cô không thể phản kháng.  

             Cô vừa cảm thấy có lỗi với Diệp Thiến, hơn nữa đây còn đang ở nhà, em gái còn đang ngủ ở phòng bên cạnh.  

             Nếu thật sự gây ra tiếng động gì mà bị em gái nghe được, vậy thì không còn mặt mũi nào mà gặp người khác.  

             Bạch Nguyệt hít sâu hai cái để cho mình bình tĩnh lại. Vốn dĩ hôm nay cô cũng rất mệt mỏi, lại còn uống rượu nên sau khi thả lỏng tinh thần thì chậm rãi chìm vào giấc ngủ.  

             Trời vừa sáng, tiếng gà gáy to đã đánh thức Bạch Nguyệt.  

             Bạch Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Cô cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng vươn tay ra. Sau đó toàn thân đột nhiên run lên, lập tức mở mắt.  

             Cô nhìn thấy Triệu Dật ở phía đối diện cũng đang mở to mắt, ánh mắt có chút kỳ lạ nhưng lại mang theo vài phần trêu chọc mà nhìn cô.  

             Bạch Nguyệt giống như bị giật điện rụt tay lại, lúc này mới tỉnh táo. Bản thân cũng quên mất Triệu Dật vẫn còn đang ngủ cùng mình.  

             Mẹ ơi! Mình vừa làm cái gì vậy chứ?  

             Triệu Dật cũng không đùa giỡn với cô. Dù sao cũng đang là sáng sớm, đùa giỡn với cô chẳng phải là mình chịu tội sao?  

             Triệu Dật cầm đồng hồ ở đầu giường nhìn một chút, 6 giờ 40 phút sáng, sau đó quay lại trong chăn.  

             “Chưa đến 7 giờ. Con gà này gáy cũng đủ sớm. Chúng ta ngủ thêm một chút đi.”  

             Bạch Nguyệt ừ một tiếng, nhớ tới chuyện giao thừa, lập tức ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên: “Tối hôm qua mẹ tôi nói hôm nay có họ hàng đến thăm, xem như là ăn tết sớm. Hôm nay anh sẽ không đi chứ?”  

             Triệu Dật cười nói: “Cô muốn tôi đi sao?”  

             Bạch Nguyệt lắc đầu: “Đương nhiên là không có nha! Chẳng phải là tôi lo lắng anh công việc bận rộn sao?”  

             Triệu Dật khẽ cười nói: “Đúng lúc công ty của tôi cũng nghỉ, không có việc gì.”  

             Bạch Nguyệt nhẹ nhàng thở ra: “Vậy anh… ở lại một hai ngày nha!”  

             Triệu Dật bật cười: “Hôm nay nhà các cô ăn tết, đã diễn thì phải diễn cho tới, vậy ngày mai tôi sẽ đi. Tôi cũng nghĩ ở lại chơi thêm mấy ngày, nhưng mà ngủ như thế này rất khó chịu nha! Không chịu được!”  

             Bạch Nguyệt lập tức có hơi lúng túng và ngượng ngùng. Nhưng mà cô lại không có cách nào nói được. Nếu đây là ở Giang Châu thì có lẽ cô còn thoải mái một chút. Nhưng đây là ở nhà, cô cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.  

             Đương nhiên cô biết Triệu Dật khó chịu. Dù là chưa ăn thịt dê nhưng cũng đã nhìn thấy dê chạy rồi!  

             Phòng ngủ con gái cũng nghiên cứu học tập giống như phòng ngủ của con trai, đương nhiên biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra…  

             Vừa rồi cô mơ mơ màng màng không phải đã nắm một cái sao?  

             Bây giờ vẫn còn sớm, hai người cuộn lại trong chăn thêm một lúc. Dù sao mùa đông khắc nghiệt, gió ngoài trời buổi sáng như thế này cũng giống như bị dao đâm thấu xương. Ở trong chăn ấm áp không thoải mái hơn sao?  

             Nhưng khi hai người ở gần nhau như vậy, lại còn vào buổi sáng, Triệu Dật lại càng đau khổ hơn.  

             Bạch Nguyệt nhìn dáng vẻ của Triệu Dật, trong lòng rất xấu hổ, lại tràn ngập cảm giác có lỗi.  

             Bạch Nguyệt đỏ mặt, im lặng một hồi, bỗng nhiên khẽ nói: “Triệu đại gia! Anh đến chỗ này của tôi đã xảy ra chuyện gì, chúng ta xem như đây là bí mật giữa hai chúng ta. Không nói cho ai biết, có được không?”  

             Triệu Dật ừ một tiếng: “Được!”  

        Bạch Nguyệt ngẩng đầu: “Thật sự không thể nói nha! Nếu không chắc Thiến Thiến sẽ hận chết tôi.”  

             Triệu Dật cười nói: “Được nha! Tôi cũng không phải kẻ ngốc. Chẳng lẽ còn tự tìm phiền phức cho mình sao?”  

             Bạch Nguyệt thở dài một hơi, cảm giác gò bó trong lòng giường như được thả lỏng. Cô cắn môi một cái, khẽ nói: “Một lời đã định!”  

             Triệu Dật hơi sững sờ nhìn khuôn mặt ửng hồng của Bạch Nguyệt, chợt hiểu ý tứ của Bạch Nguyệt. Hắn mỉm cười đưa tay nhéo má Bạch Nguyệt một cái, khẽ đáp: “Được! Đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta.”  

             …  

             “Ha ha…”  

             Triệu Dật và Bạch Nguyệt đứng bên bồn rửa mặt súc miệng. Bạch Nguyệt điên cuồng đánh răng, Triệu Dật nhìn mà không nhịn được cười.  

             Khuôn mặt Bạch Nguyệt lập tức đỏ bừng, đánh Triệu Dật một cái thật mạnh.  

             Tên khốn kiếp!  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!