Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 59: Món đồ chơi này đúng là quá thần kỳ!



Chương 59: Hắn có thể hay không bị đùa chết?  

             Triệu Dật dừng bước, không có ý định tiếp tục tiến đến.  

             Hắn không muốn tạo thêm áp lực cho cha mình.  

             Trong làm ăn đôi khi cũng có những lúc vì một đơn hàng, hợp đồng mà nhịn nhục cầu xin người khác. Biết bao người phải cười đến khi cứng cả cơ mặt, chạy tới chạy lui gãy cả chân, uống rượu đến khi say quay cuồng không biết bao nhiêu lần. Nhưng làm một người cha thì chắc chắn chả có ai muốn con mình, nhìn thấy cảnh mình phải nịnh nọt van xin người ngoài.   

             Giọng Triệu Nham có vẻ bất đắc dĩ nói: “Haizz... công ty Nham Phong chúng tôi không thể đáp ứng được yêu cầu của quản lý Tiền rồi, hy vọng chúng ta sau này sẽ còn hợp tác.”  

             Tiền Bưu rõ ràng là không hề để ý tới lời nói của Triệu Nham, dù sao hắn cũng là người có quyền quyết định trong chuyện này. Chỉ cần chất lượng hàng hóa đạt yêu cầu của công ty, thì bên nào cho tiền hoa hồng cao hơn đương nhiên sẽ chọn hợp tác với bên đó.  

             Thật ra mức tiền hoa hồng 5% Triệu Nham cho hắn đã rất cao rồi, dù sao thì  giá trị của hợp đồng là rất lớn. Nhưng bản chất Tiền Bưu là một kẻ tham lam, khăng khăng đòi 10% tiền hoa hồng, một xu cũng không được giảm.  

             Tiền Bưu vốn là một tên nhờ mối quan hệ luồng lách mới được cái vị trí này, bản thân cũng không có bao nhiêu năng lực. Do biết mình không ngồi ở cái ghế quản lý được bao lâu, nên phải thừa dịp đang còn tại vị mà kiếm thật nhiều tiền hoa hồng. Vì thế hắn mới giở công phu sư tử ngoạm này.  

             Triệu Nham cũng đã tính qua, 10% tiền hoa hồng không phải là không thể. Nhưng cứ nhắm mắt nhận bừa thì công ty chẳng còn nhận được bao nhiêu lợi nhuận. Cho dù Tiền Bưu không ký bản hợp đồng này, thì công ty cũng không phá sản được. Cho nên Triệu Nham cũng chẳng buồn mà nịnh nọt mà làm gì.  

             “Được rồi! Nhưng mà tôi nói thật này Triệu tổng, cơ hội tôi đã dành cho ông rồi đấy. Ông không biết tận dụng cũng không sao, bên ngoài vẫn còn đầy người muốn tham gia.”  

             Tiền Bưu hừ lạnh một tiếng, sau đó lại mở miệng giễu cợt: “Nhưng kể cũng lạ! Ông rõ ràng là quen biết Tô tổng, sao không ôm đùi của cô ta. Cô ta là cái cây hái ra tiền, là “siêu cấp đùi vàng” nếu mà ôm được, thì công ty Nham Phong của ông cũng không phải phát sầu vì mấy cái hợp đồng cỏn con này......”  

             Triệu Nham cười cười, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Hình như chuyện này không liên quan đến Tiền quản lý.”  

             Tiền Bưu hừ lạnh nói: “Tôi chẳng qua chỉ muốn chỉ cho ông một con đường sáng. Ông đúng là cái đồ chó cắn Lữ Động Tân, không biết phân biệt tốt xấu.”  

             Triệu Dật vừa nghe hắn nói câu này thì cơn giận bắt đầu bùng lên.  

             Nói chuyện thì cứ nói thoải mái, sao lại quay qua chửi rủa cha hắn.  

             Triệu Dật chợt nhớ tới phía trước mình hoàn thành nhiệm vụ còn có phần thưởng một tấm “thẻ xui xẻo”, Triệu Dật lập tức trong lòng hơi động, vừa vặn thử xem thẻ này có thật sự hiệu quả.  

             Chuyện làm ăn này cũng làm không thành, cái tên này lòng tham không đáy. Để cho hắn ăn một chút đau khổ, coi như cho lão ba trút giận vậy!  

             “Hệ thống, dùng thẻ xui xẻo cho Tiền Bưu.”  

             “Đinh! Mục tiêu sử dụng: Tiền Bưu!”  

             “Thẻ xui xẻo đã được sử dụng!”  

             “Thẻ xui xẻo bắt đầu có hiệu lực, thời gian 24 giờ!”  

             Sau khi sử dụng thẻ xui xẻo, Triệu Dật yên lặng đi xuống lầu ngồi trên ghế sa lon ở dưới đại sảnh chờ đợi.  

             Một mặt hắn muốn về nhà cùng lão ba, một mặt thì tò mò xem Tiền Bưu sẽ xảy ra chuyện gì. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng thẻ xui xẻo.  

             Triệu Dật đợi tầm 10 phút, ở đầu cầu thang bỗng nhiên xuất hiện một đám người. Dẫn đầu là cái tên Tiền Bưu kia, vẻ mặt hắn rất tức giận bước nhanh xuống tầng dưới, bên trái trán của hắn không biết từ lúc nào đã có một cục u tím rịm.  

             Bên người Tiền Bưu có một người đàn ông gầy gò, liên tục hỏi những câu quan tâm: “Tiền quản lý! Ngài không sao chứ? Cảm thấy như thế nào? Hay là để tôi đưa ngài tới bệnh viện kiểm tra, để tôi dìu ngài......”  

             

             “Không cần ông đỡ!”   

             Tiền Bưu nổi giận đùng đùng quát lại một câu. Sau đó hung hăng bước tới một bước, nhưng vì kích động nên không cẩn thận vươn chân hơi quá. Bàn chân của hắn chệch khỏi mép cầu thang, cả cơ thể lập tức đổ về trước rồi lồn nhào theo bậc cầu thang xuống dưới.  

             “Cốp!”  

             Đầu Tiền Bưu đập vào trụ lan can bằng thủy tinh phát ra âm thanh ê răng, sau đó bị dội ngược trở lại cả người nằm bẹp dí trên mặt đất.  

             Nhìn thấy cảnh này Triệu Dật trợn tròn mắt, “CMN” xui tận mạng vậy luôn à?   

             Lúc nãy nhìn thấy cục u trên trán Tiền Bưu đã biết hắn mới đập đầu vào chỗ nào đó không lâu, bây giờ mới qua vài phút mà đã bị thêm một lần nữa rồi?  

             Hình như lần này còn bị nặng hơn lần trước nữa!  

             Điều này chắc chắn là do tác dụng của thẻ xui xẻo, cái này xem ra cũng quá mãnh liệt rồi!   

             Tiền Bưu đột nhiên kêu thảm như heo bị chọc tiết, điều bất ngờ chính là hắn vẫn còn sức để bò dậy. Trên trán lại nhanh chóng mọc thêm một cục u to đùng nữa. Kết hợp với cục u vừa nãy thì đúng là giống như hắn vừa mới bị mọc thêm hai cái sừng, trông hắn vô cùng tức cười.  

             Những người đang vây xung quanh bị dọa hết cả hồn, vội vàng xông tới đỡ Tiền Bưu lên: “Tiền quản lý! Ngài sao rồi? Vẫn ổn cả chứ? Ngài đừng di chuyển, chúng tôi sẽ đưa ngài đến bệnh viện!”  

             Rất nhanh có một đám người đỡ Tiền Bưu rời khỏi cửa chính nhà hàng, Triệu Dật nhìn thấy toàn bộ cảnh này, trong lòng âm thầm chấn kinh.