Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 90: Thế thì có gì khác với đua ngựa bên Hồng Kông đâu?”



Tôn Lượng không dám ngó lơ Phùng Tiếu Tiếu, mỉm cười hỏi thăm Triệu Dật: “Không biết tên người đẹp này là gì?”  

             Triệu Dật mỉm cười giới thiệu với hắn: “Cô ấy tên Phùng Tiếu Tiếu, bạn của tôi.”  

             Tôn Lượng tiến lên chào hỏi nhiệt tình, nếu Triệu Dật chỉ đơn giản nói tên của Phùng Tiếu Tiếu thì sẽ có khả năng rất cao cô chỉ là “người qua đường” không cần quan tâm nhiều, nhưng khi Triệu Dật nói thêm ba chữ “bạn của tôi” vào, thái độ đối đãi đương nhiên phải khác.  

             Triệu Dật cười hỏi Tôn Lượng: “Cô ấy là một streamer vậy nên trực tiếp ở đây có được không?”  

             “Đương nhiên là được, chỉ cần cô ấy không quay những người đến đây chơi là được. Dù sao cũng có nhiều người không thích bị người khác quay chụp.”  

             Triệu Dật gật đầu đồng ý: “Được, tôi biết rồi.”  

           Hôm nay Đinh Triển do có việc bận cho nên không đến, chỉ có mỗi Ngụy Xuyên tới đây, Triệu Dật nhiệt tình chào hỏi.  

             “Tôi cũng đã từng cưỡi ngựa qua rồi, nhưng mà câu lạc bộ chơi ngựa chuyên nghiệp như thế này là lần đầu tiên tôi tham gia. Không biết quy tắc ở đây thế nào, anh Lượng có thể nói cho tôi biết một chút được không?”  

             Hôm nay lúc Lục Đào gặp Triệu Dật cả hai cùng nói chuyện, hắn đã một lần nữa cẩn thận giới thiệu một chút gia thế của ba người Tôn Lượng. Gia đình Tôn Lượng có mở nhà máy chuyên sản xuất linh kiện ô tô. Công ty nhà hắn không chỉ cung cấp cho mấy hãng xe nội địa mà còn gia công linh kiện cho nhiều doanh nghiệp nước ngoài khác, ví dụ như Toyota, Volkswagen. Quy mô nhà máy rất lớn, tài sản tuy không nói là nhiều nhưng ít nhất cũng phải 2 - 3 tỷ nhân dân tệ.  

             Tôn Lượng là con trai lớn trong nhà, cũng là đối tượng phù hợp được chọn làm người nối nghiệp của gia tộc. Hiện tại hắn cũng quản lý một số nghiệp vụ của gia đình, thuộc loại con nhà giàu có năng lực. Hơn nữa, tuổi của hắn lớn nhất trong hội nên ngay cả Lục Đào cũng phải gọi một tiếng anh Lượng.  

             Đinh Triển với Ngụy Xuyên thì kém hơn một chút. Nhà Đinh Triển mở chuỗi nhà thuốc, điều kiện cũng không kém. Tài sản trong nhà ít nhất phải 100 – 200 triệu. Nhưng Đinh Triển lại khác với Tôn Lượng, hắn là con út trong nhà. Phía trên Đinh Triển còn một người anh với một người chị nữa, cho nên đâm ra trở thành một tên con nhà giàu ăn chơi phóng túng, giống như lời Triệu Dật lúc trước có nói tới.  

             Ngụy Xuyên là con trai độc nhất của chủ một chuỗi nhà hàng nổi tiếng, từ nhỏ đã được định sẵn là người nối nghiệp. Bây giờ đã tốt nghiệp đại học được một hai năm, đang từng bước được bồi dưỡng năng lực, tương lai sẽ trở thành ông chủ mới.  

             Tôn Lượng thì rõ ràng là một thiếu gia ăn chơi chính hiệu. Chơi xe, chơi ngựa, chơi gái, tinh thông đủ mọi thứ. Mở miệng liền phun ra kinh nghiệm của mình.  

             “Ngựa chỗ này chia ra thành hai loại, một loại là ngựa do câu lạc bộ nuôi, có thể đưa cho hội viên sử dụng. Loại thứ hai là ngựa do hội viên ở đây gửi nuôi, những con ngựa này là tài sản cá nhân của mỗi hội viên. Nếu không được chủ nhân đồng ý thì không ai có quyền cưỡi nó, chủ ngựa có thể cưỡi ngựa của mình bao lâu tùy thích. Họ cũng có thể mời bạn bè, thân thích, đối tác đến đây vui chơi ký hợp đồng, đảm bảo là thú vị hơn chơi golf nhiều.”  

             “Để thu hút khách và tăng thêm hứng thú cho hội viên, câu lạc bộ thường xuyên tổ chức cưỡi ngựa biểu diễn. Loại hình thức thi đấu này chính là mang tính chất giải trí là chính, đám hội viên cũng có thể tham gia. Nếu không có ngựa thì có thể thuê của câu lạc bộ, có ngựa riêng thì lại càng thoải mái. Do ở đây ai cũng thích chơi ngựa nên những trận đấu kiểu này rất được chào đón.”  

             “Các hoạt động như golf, bowling ngày nay đã gần gũi hơn đối với những người bình thường. Nhưng mà môn cưỡi ngựa biểu diễn này vẫn còn là thứ khá bí ẩn đối với tầng lớp bình thường. Môn thể thao này ở bên phương Tây còn được biết đến là môn thể thao hàng đầu dành cho giới quý tộc, trào lưu này cũng đang phát triển mạnh mẽ ở các thành phố lớn của nước ta. Thậm chí còn tổ chức một số cuộc thi đấu tranh tài, quy mô của những trận đấu này mỗi năm một lớn hơn.”  

             Triệu Dật nghe đến đó, tò mò hỏi: “Thi đấu như thế này, ai cũng tham gia được hay sao? Thế thì có gì khác với đua ngựa bên Hồng Kông đâu?”  

             Tôn Lương lập tức hiểu ý lời nói của Triệu Dật, mỉm cười đáp: “Không giống nhau! Trước mắt các câu lạc bộ cưỡi ngựa quy mô lớn ở Trung Quốc như Vũ Hán và những nơi khác, cũng có tổ chức các sự kiện cưỡi ngựa. Nhưng mà, loại thi đấu như này là thi đấu chân chính. Mặc dù thi đấu đều có giải thưởng, nhưng mà càng thiên về thi thố tài nghệ hơn, mà theo như lời cậu nói thì hình thức đua ngựa giống như ở Hồng Kông nhiều nơi đều bị cấm. Tuy nhiên, ở đảo Hải Nam có một trường đua ngựa được cấp phép cá cược hợp pháp đấy, nếu cậu có hứng thú có thể đi đến đó chơi thử vài ván.”