Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 208: Kiếm dụ, chu họa!



Chỉ trong vòng nửa tháng, tin tức đương nhiệm gia chủ Lục Thanh của gia tộc họ Lục một lần nữa khai lò chú kiếm đã truyền khắp cả tông vực của Tử Hà tông.

Đương nhiên, lúc mới đầu cũng có người không tin. Nhưng khi những kiếm giả đi ngang qua cửa phủ đệ của gia tộc họ Lục, nhìn thấy chuôi Thần Mộc kiếm cắm một nửa trên phiến đá gần cửa, đã đem hình dáng của thanh cửu phẩm Thần Mộc Kiếm lan truyền ra. Đến lúc này, mọi người mới tin là thật. Lúc này, cơ hồ ngày nào cũng có rất nhiều kiếm giả đến phủ đệ của gia tộc họ Lục để cầu chú kiếm.

Từng có một gã tiên thiên Kiếm Khách dùng thanh kiếm ngũ phẩm của hắn đánh thử vào Thần Mộc kiếm. Thậm chí kiếm của hắn còn chưa chạm hẳn vào Thần Mộc kiếm, thanh kiếm ngũ phẩm của hắn trong nháy mắt đã gãy thành hai nửa. Bắt đầu từ lúc đó trước cửa phủ đệ của gia tộc họ Lục lại đông như trẩy hội. Mà những người dân của Triêu Dương trấn cũng không kinh ngạc nhiều lắm. Bởi vì trong mắt bọn họ, tình cảnh như vậy cũng bình thường. Chỉ là đã bốn năm qua chưa thấy mà thôi. Hiện giờ đã khôi phục bình thường cũng khiến trong lòng bọn họ cảm thấy cao hứng.

Về phần lai lịch của thanh cửu phẩm Thần Mộc Kiếm. Sau khi tin tức được truyền ra ngoài, mọi người đều kinh ngạc ồ lên.

Nói đến Thần Mộc Kiếm, đó là thanh kiếm cửu phẩm đỉnh cấp. Nếu đem tới khu phố phường buôn bán, hơn nữa với danh tiếng của gia tộc họ Lục, sợ là sẽ có giá bảy tám vạn Tử Ngọc tệ . Bảo kiếm như thế, đương nhiên sẽ có kiếm giả sinh ra lòng tham. Nhưng khi thấy một gã kiếm giả tán tu có cảnh giới Kiếm Khách bị Phong Lôi Kiếm Khí chẻ thành hai nửa, không còn ai dám động vào chuôi Thần Mộc Kiếm cắm ở trước cửa phủ đệ của gia tộc họ Lục nữa.

Mà chuôi Thần Mộc Kiếm này, cũng thành thứ đánh dấu gia tộc họ Lục là gia tộc chú kiếm số một của Tử Hà tông quật khởi trở lại.

Một tháng dần trôi qua. Trong một tháng, Lục Thanh tiến hành củng cố tu vi cảnh giới Kiếm Chủ. Ngoài ra hắn còn chỉ dạy kiếm pháp cho Hoàng Linh Nhi. Lấy cảnh giới kiếm pháp hiện giờ của Lục Thanh, rất nhiều kiếm pháp chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền thấy bản chất. Hiện giờ Hoàng Linh Nhi tập luyện chính là Đằng Vân Cửu Kiếm. Dưới sự chỉ dạy của Lục Thanh, chỉ trong thời gian một tháng, Hoàng Linh Nhi đã có thể vận dụng tự nhiên .

Đối với những kiếm giả đến cầu chú kiếm, Lục Thanh đều phân phó người từ chối hết. Hiện giờ sắp tới thời điểm ngũ phong luận kiếm, hắn cũng không có thời gian để chú kiếm. Bất quá hắn vẫn ra một cái kỳ hạn. Hai năm sau, khi mọi việc đã được giải quyết yên ổn, gia tộc họ Lục sẽ mở cửa chú kiếm.

Mà sau khi nghe Lục Thanh nói như vậy, những kiếm giả đến cầu chú kiếm cũng chỉ có bất đắc dĩ trở về. Nhưng thật ra không ai dám ở trong Lục phủ gây sự. Dù sao uy nghiêm của Kiếm Chủ không ai dám cả gan đi trêu chọc.

Một tháng sau, Lục Thanh đã cơ bản củng cố tu vi cảnh giới Kiếm Chủ tiểu thiên vị. Được như vậy cũng phải nói đến tiên thiên Phong Lôi châu trong Đan Điền của hắn. Mặc dù hắn vẫn không thể khống chế được nó nhưng thỉnh thoảng lại có khí Phong Lôi tinh thuần từ Phong Lôi châu tràn ra, tinh luyện Kiếm Chủng. Thậm chí có khi có một tia tiên thiên Phong Lôi khí tràn ra, lại khiến Lục Thanh được lợi rất nhiều. Nếu không, dựa theo việc tu luyện bình thường, ít nhất phải hai tháng nữa Lục Thanh mới có thể làm cho tu vi củng cố hoàn toàn.

Nhưng không biết vì sao, trong thời gian một tháng này, Lục Thanh lại cảm thấy tâm thần có chút bất an. Giống như là có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra. Hắn cũng không cho rằng đó là ảo giác. Kiếm giả đạt tới cảnh giới Kiếm Nguyên, cũng chính là kiếm giả có tu vi cao, đã có thể mơ hồ biết trước họa phúc của chính mình . Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Càng không cần phải nói đến cảnh giới Kiếm Chủ. Khi đã trải qua khảo nghiệm của trời đất là nguyên khí kiếp, đã có thể mơ hồ cảm ứng được uy nghiêm trời đất. Huyệt Bách Hội nối liền với trời đất càng thêm chặt chẽ. Thần thức mãnh mẽ khiến cho bọn họ có thể có phản ứng nhạy bén với chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.

Mà gần nhất cách đây vài ngày, thứ cảm giác bất an này càng lúc càng rõ ràng. Khiến Lục Thanh không thể không cảnh giác lên. Có chuyện gì xảy ra? Hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được.

Bất quá cũng không có khiến Lục Thanh phải chờ lâu. Trong giờ ngọ ngày thứ ba, từ phương hướng của năm ngọn núi chính của Tử Hà tông, đột nhiên vang lên tiếng kiếm ngâm kinh thiên. Lát sau, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người trong phạm vi tông vực của Tử Hà tông. Ở trên năm ngọn núi chính của Tử Hà Tông, đồng thời dâng lên năm đạo Kiếm Cương cao hơn mười trượng. Năm đạo Kiếm Cương màu sắc khác nhau với nồng đậm lực lượng thuộc tính. Ở trong không khí ngưng tụ thành hàn băng, chân hỏa cùng với cơn lốc.

Năm đạo Kiếm Cương phóng thẳng lên trời, hình thành sáu chữ to uy vũ sáng lấp lóe trong không trung: " Đệ tử ngũ phong, về nhanh!"

" Đệ tử ngũ phong về nhanh?" Thần sắc của Lục Thanh ngưng trọng hẳn lên. Xảy ra chuyện gì, mà khiến cho năm vị Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn làm ra hành động như vậy? Mọi đều ngước lên trời nhìn sáu chữ to mà lòng cảm thấy bất an.

Không một chút chậm trễ, Lục Thanh báo cho người nhà một tiếng. Sau đó , Lục Thanh bay lên trời, bay về phương hướng núi Triêu Dương.

Trong cung Triêu Dương, trên quảng trường trước đại điện Triêu Dương, phong chủ Huyền Thanh đứng thẳng, toát ra vẻ uy nghiêm. Còn có hai mươi mốt gã đệ tử đang chia ra đứng hai bên Huyền Thanh, tất cả đều đạt tới cảnh giới Kiếm Khách. Còn về phần những đệ tử chưa đạt tới cảnh giới Kiếm Khách, Huyền Thanh đều bảo cho bọn họ trở về.

Niếp Thanh Thiên, Lăng Tiêu, Triệu Thiên Diệp đứng bên trong số hai mươi mốt đệ tử. Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều vô cùng ngưng trọng. Bởi vì bọn họ còn chưa bao giờ nhìn thấy Huyền Thanh có vẻ mặt ngưng trọng như vậy. Năm ngọn núi chính lại đồng thời phát ra kiếm dụ, chỉ sợ trong trăm năm trở lại đây, đây là lần đầu. Mọi người đều biết rõ ràng, lần phát ra kiếm dụ gần đây nhất, chính là trăm năm trước khi khu vực Thú Khư phát sinh bạo động.

Như vậy lúc này đây, là có đại sự gì xảy ra?

Ánh mắt nhìn quét qua hai mươi mốt người, Huyền Thanh mở miệng nói: "Lần này triệu tập các ngươi ——"

Đột nhiên thanh âm của Huyền Thanh ngừng lại, ánh mắt nhìn lên bầu trời. Trong mắt, có một tia thần quang khiếp người chớp động: "Đã trở lại."

Từ ánh mắt của Huyền Thanh, ngoại trừ vài tên hộ pháp và mấy người bọn Niếp Thanh Thiên, trong mắt những người khác đều toát lên thần sắc kinh ngạc. Bởi vì bọn họ nhìn đến trên bầu trời, có một đạo kiếm quang màu xanh tím với tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng ngọn núi Triêu Dương mà đến.

Lại cảm nhận được trong màn kiếm quang truyền đến khí Phong Lôi nồng đậm, bọn họ làm sao còn không biết người đến là ai.

"Đại sư huynh!" Các đệ tử đều kêu lên một tiếng. Lục Thanh đã làm cho bọn họ kinh ngạc rất nhiều. Hiện giờ hắn tiến giai thành Kiếm Chủ, mặc dù khó có thể chấp nhận, nhưng cũng không chấn kinh nhiều lắm.

Từ không trung hạ xuống, Lục Thanh hướng tới Huyền Thanh cúi người hành lễ, nói: "Đệ tử đến chậm."

Gật gật đầu, Huyền Thanh nói: "Đến đây là tốt rồi."

Ánh mắt đánh giá trên dưới Lục Thanh vài lần, trên mặt Huyền Thanh lập tức hiện lên vẻ kinh dị, "Không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã củng cố cảnh giới. Tốt lắm, như vậy cũng có nhiều người hơn."

Lục Thanh lui ra phía sau đứng ở bên cạnh Niếp Thanh Thiên, ở vị trí đầu tiên. Ánh mắt mọi người lại chuyển dời đến trên người Huyền Thanh.

Trầm ngâm một lát, Huyền Thanh mới mở miệng nói: "Trong Thập Vạn Đại Sơn, có một loại Linh Thú đã bị diệt sạch vào hai vạn năm trước, tên là Địa Huyệt Ma Chu. Chúng là Nhị giai Linh Thú, nhưng những người biết nó đều gọi là ma thú. Con thú này có thuộc tính Thổ, có năng lực của hệ Thổ rất hiếm thấy. Nó có thể xâm nhập vào lòng đất hơn mười trượng mà đi rất nhanh. Hơn nữa toàn thân có lớp vỏ cứng rắn có thể so với Hắc Thiết trăm lần luyện, khí lực rất lớn, thích quần cư. Trong Nhị giai Linh Thú thuộc loại khó chơi nhất."

Địa Huyệt Ma Chu? Lục Thanh sửng sốt, rồi sau đó liền cảnh giác. Địa Huyệt Ma Chu nếu chui vào dưới lòng đất, cho dù là hắn có tu vi như hiện giờ, cũng rất khó đánh chết. Chẳng lẽ là kiếm giả Nhân Đạo?

Giờ phút này, ngoại trừ ba người Niếp Thanh Thiên, những người khác đều lộ vẻ kinh hãi. Bọn họ thật sự khó có thể tưởng tượng, trên thế gian này còn có Linh Thú hung lệ như vậy. Nhưng lập tức, trong lòng mọi người đều nhảy dựng lên. Chẳng lẽ ——

Đã thấy Huyền Thanh trầm giọng nói: "Đúng như các ngươi đoán. Địa Huyệt Ma Chu, lại một lần nữa sống lại bởi sự thao túng của mấy đại tông môn Nhân Đạo. Bắt đầu tiến hành cắn nuốt ở phạm vi khu vực tông môn trong Thiên Đạo chúng ta."

Dừng một chút, Huyền Thanh lại nói: "Hiện giờ, tất cả các tông môn chung quanh đều bị quấn vào. Một đàn mấy ngàn con Địa Huyệt Ma Chu trưởng thành đã bắt đầu tàn sát ở trong khu vực của Thanh Ngọc, Phù Vân hai tông. Hai tông môn cấp Thanh Phàm, và bảy đại tông môn bình thường bị đánh bất ngờ. Mà theo vài Kiếm Chủ vừa mới truyền tin tức đến, đã có một đàn gần ngàn con Địa Huyệt Ma Chu trưởng thành đã bắt đầu tập kết xung quanh khu vực tông môn chúng ta."

Tin tức này đối với Lục Thanh mà nói, không thể nghi ngờ mang đến chấn động cực lớn. Như thế nào mà có nhiều ma chu đã trưởng thành như vậy? Dựa theo số lượng trăm người mà ma chu phải ăn thịt để trưởng thành thì đã có hơn mười vạn tính mạng người đã chết. Vì cái gì mà đến bây giờ mới bị phát hiện?

Nhiều nghi vấn ở trong đầu Lục Thanh hiện lên. Bất quá giờ phút này hiển nhiên không phải lúc để lo lắng. Gần một nghìn con Địa Huyệt Ma Chu tập kết, vậy tương đương với gần một nghìn tiên thiên Kiếm Khách đỉnh phong. Thậm chí còn khó đối phó hơn nhiều. Lúc này đây, nếu xử lý không tốt, thậm chí sẽ có nguy cơ tông môn bị tiêu diệt.

Tính đến tích lũy của nội tông trong hai năm nay, kiếm giả tu vi cao có tầm hơn hai trăm. Hơn nữa trong tông vực có một ít tán tu, cộng thêm cũng được tầm trên dưới ba trăm kiếm giả. Nhưng thực sự có thể tạo thanh uy hiếp với ma chu, thì cũng không đủ trăm người. Tu vi thấp nhất phải đạt tới Kiếm Sư mới được, mà Kiếm Khách chỉ có thể miễn cưỡng có thể chống lại cùng kiềm chế. Muốn đánh chết ma chu khó khăn rất lớn.

Cũng khó trách tông môn lại thả ra kiếm dụ. Chỉ có tập hợp hết tất cả lực lượng, mới đủ để bảo vệ biên giới tông môn.

Huyền Thanh lại tiếp tục mở miệng nói: "Nửa canh giờ trước, ta nhận được lênh dụ của tông chủ. Lúc này tình huống khẩn cấp, núi Triêu Dương chúng ta sẽ phụ trách bảo hộ biên giới Lệ Thuỷ trấn trên dưới một trăm dặm. Đồng thời phụ trách tìm sào huyệt của ma chu, và kiếm giả Nhân Đạo đứng sau lưng. Có thể thì bắt sống, nếu không lập tức giết chết. Không thể để đàn ma chu tiến vào bên trong khu vực tông môn được. Nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Giờ phút này, tông môn cần các ngươi. Hơn hai trăm vạn người dân cũng cần các ngươi. Nói cho ta biết, các ngươi có lựa chọn như thế nào?"

Nói tới đây, ánh mắt của Huyền Thanh trở nên sắc bén. Trong đôi con ngươi lóe lên thần quang, giống như muốn chiếu đến trong lòng mọi người.

"Người phạm khu vực tông môn ta! Giết!" Thân là đại sư huynh, lại nhìn đến ánh mắt của Huyền Thanh, Lục Thanh liền mở miệng nói đầu tiên. Sát khí lạnh thấu xương khuếch tán ra, khơi dậy một cơn gió lạnh.

"Người phạm khu vực tông môn ta! Giết!"

"Người phạm khu vực tông môn ta! Giết!"

"Người phạm khu vực tông môn ta! Giết!" Sát khí lạnh như băng từ trên người đám đệ tử truyền ra. Cả quảng trường của Triêu Dương, nhất thời giống như về tới mùa đông khắc nghiệt, từng cơn gió lạnh lẽo buốt xương xuất hiện.