Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.comTừ sau khi hai người Đoạn Thanh Vân ra đi. Đến lúc này, Minh Nguyệt đầm chỉ còn lại một mình Lục Thanh hàng ngày rèn luyện kiếm pháp, Húc Nhật tâm kinh và Luyện Hồn quyết. Cứ nửa tháng một lần lại ngồi tọa đàm, không hề vắng mặt. Lúc này, trên Triêu Dương phong, hơn năm mươi đệ tử nội tông, ngoài số đi làm nhiệm vụ ra cũng chỉ còn hơn ba mươi người. Có lẽ chính bởi nguyên nhân số lượng người ít ỏi nên một số quy định của Triêu Dương phong cũng tương đối rộng rãi. Ngoại trừ đám đệ tử nội tông có thể vào ngồi, đám đệ tử ngoại tông cũng được phép lắng nghe.
Một tháng trôi qua đối với Lục Thanh hết sức bình lặng. Tuy nói bình lặng, nhưng lại khiến cho tâm cảnh của hắn có thể cảm ngộ kiếm đạo. Kiếm Nguyên khí trong Đan Điền và Khí Hải nhanh chóng tích lũy. Kiếm pháp càng ngày càng thêm thành thục. Cùng với việc tu luyện Luyện Hồn quyết, Thức Hải nơi huyệt Thần Đình càng ngày càng thêm sáng sủa. Theo suy đoán của Lục Thanh thì tích lũy thêm khoảng hai tháng là có thể thử Trúc Cơ.
Sau khi Đoạn Thanh Vân rời đi, Lục Thanh cũng từ từ học nướng Tuyết ngư. Mặc dù không được thơm ngon như Đoạn Thanh Vân nhưng cũng có thêm được một niềm vui. Cũng không phải do hắn là người phàm ăn, mà là do Tuyết ngư có trợ giúp rất nhiều đối với việc tu luyện Kiếm Nguyên khí nên mỗi ngày Lục Thanh đều nướng vài con. Mà cũng thật kỳ lạ, từ khi hắn đến đây tới giờ đã bắt đầu vào thu, số lượng Tuyết ngư trong Minh Nguyệt đầm không hề giảm bớt. Thậm chí Lục Thanh còn có thể thấy dưới làn nước trong veo còn có cả trứng của chúng. Dường như, sự thay đổi thời tiết không hề ảnh hưởng.
Vừa mới ăn hết một con Tuyết ngư dài một thước, nhân dịp cảm giác trong lòng vẫn còn hơi ấm, hắn liền ngồi xuống đả tọa. Đồng thời nhân cơ hội đó mà thư giãn sau một ngày tu luyện mệt mỏi. Lục Thanh đứng dậy, cầm Luyện Tâm trong tay mà cảm nhận. Không phải do trọng lượng của Luyện Tâm kiếm giảm bớt mà là do thân thể, gân cốt của Lục Thanh sau khi tu luyện đã mạnh thêm.
Theo những khúc quanh mà trở về. Không thể không nói vị trí của Minh Nguyệt đầm quá kín đáo. Cho dù ngọn thác cao trăm trượng từ trên đổ xuống phát ra những tiếng động ầm ầm, nhưng sau mấy đoạn rẽ liền không còn nghe thấy. Hơn nữa, thác nước lọt thỏm trong một cái khe trên sườn của Triêu Dương phong, tách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Nếu không phải lúc trước Đoạn Thanh Vân gặp nạn, vô tình rơi xuống thì bình thường thật khó có thể tìm ra.
Sau khi, Lục Thanh trở lại con đường trên sườn núi, đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Thân hình hắn lóe lên rồi tránh ra đằng sau một cây cổ thụ to chừng hai người ôm.
- Là bọn chúng. - Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng. Trên sơn đạo từ từ có hai người đi xuống. Cũng chẳng phải là người nào khác mà chính là kẻ đã từng gây sự là Thái Vân và Công Dương Vũ - kẻ đã gây cho hắn mối nhục lớn đầu tiên trong đời. Hai người tản bộ đi trên đường, thanh âm của họ từ xa vọng đến.
- Thái sư huynh! Nghe sư huynh đệ từ Ngoại Sự đường trở về nói ở Thú Khư (nơi các loài thú tập trung) xuất hiện một con Lôi Mãng chuẩn bị độ kiếp.
- Lôi Mãng? Ngươi nói là tứ giai linh thú Lôi Mãng? - Ánh mắt Thái Vân lộ ra một sự kinh dị. Hai tay chắp sau lưng cũng có một chút run run.
Công Dương Vũ thấy vậy liền giải thích:
- Đúng là Lôi Mãng. Nhưng bởi vì đệ tử phát hiện có tu vi không cao nên không dám tới gần, chỉ đành vội vàng trở về báo với tông môn. Nghe nói, tông môn sắp có sự điều động, để tránh lộ tin tức khiến cho Thanh Ngọc, Phù Vân hai tông biết được. Đến lúc đó lại có chuyện không hay xảy ra.
- Thì ra là vậy. - Ánh mắt Thái Vân chớp chớp. Ngón trỏ của hắn theo thói quen lại miết miết vào ống tay áo.
- Trên năm ngọn núi của Tử Hà tông chúng ta, cho đến bây giờ cũng chỉ có Triêu Dương phong ta và Phiêu Miễu phong của Minh sư thúc là mới có tam gia linh thú hộ phong. Lần này chắc chắn sẽ có người được sở hữu.
Công Dương Vũ nghe thấy vậy liền xuất hiện một ý nghĩ trong đầu, nhưng vẫn cẩn thận hỏi:
- Ý của Thái sư huynh là....
- Ha ha! Ta chẳng có ý gì cả. Ngươi có hay sao? - Ánh mắt Thái Vân có một chút cười cười, nghiêng đầu hỏi.
Lúc đầu, Công Dương Vũ còn sửng sốt nhưng ngay lập tức, hai người cùng cười ha hả. Đợi hai người đi xa, Lục Thanh mới từ sau gốc cây đi ra. Sau khi suy nghĩ một chút, một tia sáng lóe lên trong mắt Lục Thanh. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng bình tĩnh, lắc đầu bước về phía Triêu Dương cung.
Cho đến khi ánh mặt trời khuất xuống phía Tây, hắn cũng đã tới được Triêu Dương cung. Trên đường đi hắn gặp rất ít đệ tử tu luyện trở về. Điều này khiến cho Lục Thanh có phần kinh ngạc. Tuy nhiên để ý kỹ thì lại thấy có không ít đệ tử ngoại tông đang đi lại bên ngoài, như chuẩn bị một chút gì đó.
- Có chuyện gì thế? - Lục Thanh kéo tay một tên đệ tử ngoại tông để hỏi.
Nhìn thấy cây đại kiếm sau lưng, thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi liền biết ngay đó chính là Lục Thanh. Bởi cái tên đó gần như nổi tiếng cả Triêu Dương phong. Sau khi trải qua sự kiện với sư huynh Thái Vân, có rất ít người trên Triêu Dương cung là không biết Lục Thanh. Hơn nữa, hắn lại còn có một thanh cự kiếm rất nặng nhưng lại không khai mũi nên tới bây giờ tất cả cũng đều biết. Mặc dù không thường xuyên cười nhạo, nhưng trong những cuộc bàn luận nó chính là đề tài thú vị của đám đệ tử ngoại môn. Nhưng thân phận của Lục Thanh ở đâu? Cho dù tu vi có thấp thì đám đệ tử ngoại môn cũng không thể so sánh.
Không dám chần chừ, gã thiếu niên vội trả lời:
- Bên trên phân phó xuống nói rằng có vài vị khách quan trọng của Phiêu Miễu phong tới nên sai chúng ta tới vườn trà để hái lấy một ít trà mới. Đồng thời còn tới cả vườn quả chuẩn bị một chút hoa quả để tối nay, chưởng tạo đích thân chiêu đãi.
- Phiêu Miễu phong? - Sắc mặt Lục Thanh có một chút thay đổi. Nhớ lại chuyện hai người Thái Vân mới nói thì chẳng lẽ đó là vì Lôi Mãng?
- Có chuyện gì thế? - Gã thiếu niên cẩn thận nhìn tên tiểu tử mới chỉ có mười hai tuổi nhưng lại là một trong những người mới của nội tông mà cảm thấy lo lắng. Tại vài ngọn núi chính, đệ tử ngoại môn nếu đắc tội với đệ tử nội tông thì chính là đã đánh mất tiền đồ của bản thân.
- Không có việc gì. Ngươi đi đi... - Nét mặt trở lại bình thường, Lục Thanh phất tay cho gã thiếu niên đang lo lắng được đi.
- Ta đáng sợ như vậy sao? - Lục Thanh nhìn gã thiếu niên giống như được ân xá đang bỏ đi rất nhanh mà lẩm bẩm. Được Huyền Thanh thu nhận một cách dễ dàng nên hắn không biết được sự vất vả của đám đệ tử ngoại môn. Mà thời gian lên núi của hắn cũng còn quá ngăn nên có một số việc cũng chưa được biết hết.
- Này! Cây kiếm của ngươi to thật đấy. Nhìn hết sức thú vị. - Trong lúc Lục Thanh đang ngơ ngác thì một giọng nói trong vắt của một người con gái từ phía sau vang lên.
Quay đầu nhìn lại, Lục Thanh không khỏi ngẩn người. Dưới ánh chiều tà, bóng dáng của cô gái khiến cho Lục Thanh ngây ngất. "Lấy ngọc trắng làm xương, da trắng như tuyết, thân thể mềm mại, mùi thơm của cơ thể thiếu nữ thoang thoảng trong gió chính là nói như thế này đây." - Lục Thanh lẩm bẩm trong miệng.
Hiển nhiên là cô gái đối với việc Lục Thanh ngẩn người ra mà có phần tức giận. Hai tay nàng chống vào eo, sẵng giọng:
- Tên ngốc! Ngươi ngẩn người cái gì?
- Hả? Ngươi nói ta. - Thanh âm của cô gái khiến cho Lục Thanh sực tỉnh. Gần như cùng một lúc, Luyện Hồn quyết vận chuyển khiến cho ánh mắt hắn trở lại bình thường. Trong nháy mắt, làm cho sự rung động trong lòng bị nén xuống.
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vẻ mặt của mình vừa rồi rất ngu ngốc hay sao? - Đôi môi hồng của cô gái hơi nhếch lên, ánh mắt có chút gì đó giảo hoạt.
- Ha ha! - Lục Thanh cười khẽ, cũng chẳng để ý tới sự trêu chọc của cô gái. Sau khi quan sát, hắn thấy cô gái mặc một bộ võ phục màu xanh biếc bó sát người. Sau lưng có đeo một thanh trường kiếm có một cái vỏ màu lam. Trên chuôi kiếm có treo một cái túi thơm tỏa ra mùi hương bạch lan thoang thoảng. Qua vóc dáng cũng có thể đoán được tuổi của nàng cũng không chênh lệch với mình nhiều lắm. Nhưng Lục Thanh lại cảm nhận được từ người cô gái có một sự sắc bén khiến cho hắn cảm thấy áp lực.
Kiếm khí! Lục Thanh tin vào cảm giác của bản thân. Sự sắc bén kia chính là kiếm khí. Đám đệ tử trên Triêu Dương phong hiển nhiên là quá quen thuộc với sự sắc bén đó. Đó chính là người luyện kiếm sau khi Trúc Cơ, Kiếm Nguyên khí biến hóa mà thành. Cảm nhận sự sắc bén toát ra từ người cô gái rất rõ, Lục Thanh đoán nàng chắc vừa mới Trúc Cơ mà thôi.
- Kiếm của ngươi rất hay. Ta chưa từng thấy một thanh kiếm to như vậy. Có thể cho ta xem một chút được không? - Cô gái nói xong liền đưa tay muốn cầm lấy Luyện Tâm sau lưng Lục Thanh. Đôi mắt của nàng mở to, hiển nhiên là rất tò mò đối với Luyện Tâm kiếm của Lục Thanh.
Thiếu nữ bạo dạn nhưng lại có vẻ ngây thơ khờ khạo khiến cho Lục Thanh đang nâng tay lên lại hạ xuống. Vào lúc, thiếu nữ nắm được chuôi kiếm, đang định rút nó ra thì một thanh âm uy nghiêm của một người con gái từ xa vọng đến:
- Minh Tuyết Nhi! Ngươi còn nghịch ngợm như vậy để xem lần sau sư tỷ có đưa ngươi đi nữa hay không? - Từng tiếng một hết sức rõ ràng vang lên bên tai, khiến cho Lục Thanh không khỏi kinh ngạc. Tu vi của người đó hết sức cao thâm. Hơn nữa, theo thanh âm truyền tới có thể thấy được nàng đã khống chế tu vi của mình tới mức lô hỏa thuần thanh.
- Không hay! Là sư tỷ. - Nghe thấy thanh âm đó, thiếu nữ giống như một con thỏ bị gật mình, không còn định lấy kiếm của Lục Thanh nữa. Thân hình nàng lóe lên, vọt về phía đại môn của Triêu Dương cung.
Điều khiến cho Lục Thanh cảm thấy ngạc nhiên đó là hai gã đệ tử gác cổng không hề có hành động ngăn cản. Vẻ mặt bọn họ như đã nhận ra từ trước. Chẳng lẽ.... Trong lòng hắn suy đoán rồi liên tưởng một chút liền hiểu được thân phận của cô gái.
Ánh mắt Lục Thanh nhìn theo sau lưng khiến cho thiếu nữ cảm ứng được. Nguyên bản, thân nàng đã tiến qua cổng hơn một nửa liền dừng lại. Thân hình mềm mại dưới lớp lụa vàng óng uyển chuyển quay đầu, thò cái lưỡi nhỏ nhắn ra một cái rồi nói:
- Ta tên là Minh Tuyết Nhi! Ngươi hãy nhớ lấy. Kiếm của ngươi ta nhất định phải xem...
Lục Thanh dở khóc dở cười, sờ sờ sống mũi. Dường như nàng chẳng thèm hỏi tới ý kiến của hắn. Tuy nhiên, trong nháy mắt, Lục Thanh liền quay đầu lại phía sau. Hai người con gái mặc áo lam chầm chậm đi tới. Cả hai nàng ước chừng đôi mươi. Một trong hai nàng có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú. Mặc dù không thể sánh với Minh Tuyết Nhi những cũng không kém nhiều lắm. So với người con gái bên cạnh có tướng mạo bình thường thật chẳng khác nào hạc giữa đàn gà.
- Gia sư Bích Thủy kiếm Phiêu Miễu phong. Thỉnh vị sư đệ dẫn chúng ta tới gặp Huyền Thanh sư thúc. Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Lục Thanh đưa mắt nhìn thấy bàn tay trắng nõn của người con gái giơ lên một cái yêu bài. Cái lệnh bài làm bằng đá trắng, bóng loáng. Bên trên có hai chữ màu đen rất to chứng minh thân phận đệ tử nội tông của Phiêu Miễu phong. Cái yêu bài như thế này, Lục Thanh cũng có nên hắn nhìn thấy là biết. Còn đám đệ tử ngoại tông cũng có yêu bài, nhưng nó lại màu đen. Thậm chí có rất nhiều mặt như trang phục của đám đệ tử ngoại tông cũng khác so với đệ tử nội tông.
Đây chính là cao thủ vừa mới lên tiếng, Lục Thanh thầm nghĩ. Nội tông quả nhiên là ngọa hổ tàng long. Không ngờ một người con gái còn trẻ như vậy mà đã có được tu vi như thế này. Nghĩ tới đây, Lục Thanh mở miệng nói:
- Hai vị! Xin mời đi theo ta. - Nói xong hắn nhấc chân bước về phía Triêu Dương cung.
Nhìn bóng lưng của Lục Thanh, hai người thu lại yêu bài rồi đi theo hắn vào Triêu Dương cung. Hướng đi của mấy người tiến thẳng về phía Triêu Dương đại điện. Lục Thanh biết, hàng ngày Huyền Thanh vẫn tu luyện ở đó. Nếu như không bế quan thì bình thường cũng ít khi rời khỏi.