Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 332: Ngũ phong đại tuyển (Trung)



Từng bông tuyết phiêu đãng rơi trên mặt đất, hiện giờ trấn Triêu Dương đã trải qua xây dựng lại, không khí mùa Đông rõ ràng đã có biến hóa. Tuy rằng vẫn là từng cơn gió xe lạnh đó nhưng trên trấn vãn ồn ào đầy tiếng bàn luận cùng đi lại.

Lục Thanh thay đổi một thân quần áo vải bình thường khóa vào một tấm áo choàng nên hiện giờ hắn đi trên đường cũng không có người nhận ra. Thêm nữa toàn thân hắn nhu cùng trời đất xung quanh hợp lại, không phải người có cùng cảnh giới thì căn bản không có chú ý tới hắn, một người không hề có một tia Kiếm Nguyên khí dao động. Cho dù có thả ra thần thức xem xét cũng tuyệt đối không thể thấy được cái gì.

Chậm rãi bước chân, Lục Thanh lắng tai nghe những tiếng ôn ào bên đường.

"Cao hạnh nhân hoa quế mới ra lò, không nên bỏ qua?"

"Sữa đậu nành, bánh bột ngô! Sữa đậu nành mới cùng bánh bột ngô mới ra lò, đói bụng thì mua nhanh nhanh kẻo hết!"

"Hồ lô đường, vừa chua lại vừa ngọt, các vị ngang qua ghé vào mua đi, mang về cho trẻ nhỏ một xâu đi, bảo đảm ăn xong là nhớ."

Hồ lô đường!

Lục Thanh lắc lắc đầu, hắn nhớ mang máng khoảng cách hắn ăn hồ lô đường lần cuối cùng không sai biệt lắm đã được mười năm rồi. Mười năm đã qua, hiện giờ hắn đã là nhất gia chi chủ, hộ pháp một ngọn núi, lại còn là một Chú Kiếm Sư cấp Thanh Phàm có tên tuổi nữa. Thời gian này rất nhiều việc đã trải qua đồng thời cũng thu hoạch được rất nhiều. Mà cũng đồng thời đánh mất đi thời gian thơ ấu của hắn, tuy rằng chỉ là việc nhỏ nhưng chung quy vẫn là mất đi một đoạn hồi ức.

"Người trẻ tuổi, muốn hay không ăn mỳ, mỳ độn của chỗ ta là ngon nhất trấn Triêu Dương này đó."

Lục Thanh sửng sốt một lát rồi mới xác định chủ tiệm mỳ đang nói với hắn. Mỳ độn có lẽ là một lựa chọn không sai. Tựa hồ như nhớ lại gì đó, Lục Thanh liền tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống. Sinh ý của cửa hàng này cũng khá tốt có vài gã kiếm giả cũng đang ngồi ăn, ngoài ra còn có một người trung niên mang theo hai tiểu hài ở trong, xem cách ăn mặc tựa hồ không phải người địa phương.

Trên mặt người trung niên này thoáng hiện vẻ sầu lo, mặc dù hắn che dấu trước mặt hai tiểu hài rất tốt, nhưng làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Thanh.

"Cha, mỳ độn ở nơi này ngon thật!"

"Cha, về sau mỗi ngày chúng ta đều đến đây ăn được không?"

Hai tiểu hài ngẩng đầu hướng tới người trung niên nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận đầy vẻ chờ mong.

"Ừ! Về sau mỗi ngày cha lại mang hai đứa đến đây!" Khẽ xoa đầu hai đứa nhỏ, ánh mắt trung niên lộ ra vẻ từ ái nói.

"Người trẻ tuổi, mỳ độn cua ngươi đây." Lão nhân chủ cửa hàng từ trong quầy bưng một bát mỳ đến trước mặt Lục Thanh.

"Cảm ơn!" Lục Thanh giơ tay đón lấy bát mỳ nóng hổi. Nhiệt độ nóng bỏng mà trong tay hấn như không hề có gì, nhẹ nhàng đặt bát mỳ lên bàn gỗ.

Lão nhân hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Người trẻ tuổi, xem ra người là một kiếm giả a!"

Đạm cười một tiếng, Lục Thanh cầm lấy thìa trong bát mỳ lên, cũng không nói gì nữa.

Lão nhân chỉ cươi ha hả một tiếng, đối với phản ứng của Lục Thanh cũng lơ đễnh, mà cảm thán nói: "Hiện giờ người trẻ tuổi khiêm tốn như vậy cũng không nhiều lắm đâu. Hiện giờ những người trẻ tuổi nguyện ý đến đây ăn mỳ càng ngày càng ít a!"

Lão nhân hơi lắc đầu rồi xoay người đi vào trong.

Lục Thanh có chút đăm chiêu nhìn người ra vào ở tửu lâu đối diện rồi khẽ cười một tiếng, cúi đầu ăn xong bát mỳ.

Nhìn dòng người như nước chảy trước mặt, tâm thần Lục Thanh yên tĩnh dị thường, sợi mỳ nóng bỏng vừa vào miệng lập tức cảm thấy ấm áp hơn.

"Lão nhân gia, cho thêm một bát mỳ độn!" Người trung niên bên cạnh lại mở miệng nói.

"Được, có ngay!" Lão nhân nhanh chóng bưng ra một bát mỳ rồi cẩn thận đặt trên bàn người trung niên.

"Hai đứa nhỏ này, ăn có ngon không?" Trên mặt lão nhân lộ ra một nụ cười hiền hòa nói.

"Lão gia gia, mỳ độn của người thật là ngon!"

"Ca ca nói đúng, chúng cháu còn muốn ăn nữa!" Hai tiểu hài đều gật đâu nói.

"Tốt! Tốt!" Nhất thời lão nhân tươi cười đến nheo cả hai mắt lại: "Cứ việc ăn thả bụng đi, lão gia gia còn nhiều mỳ lắm."

Khẽ xoa đầu hai tiểu hài, lúc này đơn giản không có khách, lão nhân liền hướng tới người trung niên bắt chuyện.

"Không phải người địa phương đi?"

"Lão nhân gia nhãn lực thật tốt!"

"Hà hà, trong thế hệ thì nhãn lực của ta là tốt nhất. Đúng rồi, còn mẹ của hai đứa nhỏ này đâu? Sao không đưa nàng đi cùng cho vui, giờ ở trong nhà cũng cảm thấy lạnh lẽo."

Trên mặt lộ ra một tia đau thương, người trung niên lẩm bẩm nói: "Đã mất rồi, cái gì cũng không còn nữa!"

"Mất rồi!" Lão nhân sửng sốt, lập tức vỗ vỗ hai cái lên vai người trung niên, thở đài nói: "Quá khứ là quá khứ, liền để nó trôi đi. Con người cả đời không thể sống trong quá khứ được. Mà ngươi còn hai đứa hai hài tử, hãy vì chúng mà sống thật tốt. Tựa như ta, mỗi ngày đều ở đây bán mỳ, nhìn mọi người ăn no là ta đã thấy thỏa mãn rồi."

Nghe lão nhân nói thế, Lục Thanh ở một bên cũng có điều ngộ trong lòng. Mỗi người đều có mục đích khác nhau, nhưng mặc kệ như thế nào thì chỉ cần chính mình vừa lòng là được rồi.

Một bát mỳ độn, Lục Thanh đã cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Tuy lấy thân thể lực lượng của hắn thì sơm đã hàn nhiệt bất xâm, nhưng cảm giác ấm áp vẫn khiến hắn mười phần thỏa mãn.

Sờ sờ vào túi, Lục Thanh lại bắt đắc dĩ phát hiện, trong túi mình thế nhưng lại chỉ có Tử Ngọc tệ. Nhưng lập tức hắn lại lộ ra nụ cười mỉm, lấy ra một Tử Ngọc tệ đặt lên bàn rồi vô thanh vô tức bước ra khỏi quán, xen lẫn vào dòng người. Người bên cạnh lại không hề phát hiện ra cái gì, giống như Lục Thanh đã đứng ở chỗ đó từ trước.

"Người trẻ tuổi, mỳ độn này ăn có ngon không?" Lão nhân cầm lấy khăn trăng quay đầu nói, lại ngạc nhiên phát hiện chỗ Lục Thanh vừa ngồi đã không còn một bóng người.

"Người đâu?" Lão nhân bước tới đến bên chỗ Lục Thanh vừa ngồi, thấy ở bên cạnh bát mỳ rỗng không có đặt một Tử Ngọc tệ liền ngây ngẩn cả người.

"Lão nhân gia, người cứ lấy đi, tiểu huynh đệ kia cũng không phải người thường!" Tuy động tác của Lục Thanh giấu diếm được lão nhân nhưng người trung niên ngồi đối diện với hắn nên thấy được từ đầu tới cuối.

Tuy hắn không rõ Lục Thanh làm thế nào nhưng bằng vao nhãn lực cùng tu vi của hắn thì khẳng định đối phương its nhất là tiên thiên Kiêm Khách. Trẻ tuổi như vậy đã là Kiếm Khách, người trung niên lập tức lắc lắc đầu, có lẽ là đệ tử nội tông.

Nghĩ đến nội tông trong mắt người trung niên liền bộc phát ra thần thái nhiếp người, nhưng lập tức lại ảm đạm xuống.

……

Thần thức cùng linh hồn Lục Thanh tự nhiên dung nhập trời đất xung quanh. Thậm chí đến những người dân qua bên đường còn không nhận thức hắn có tồn tại, Lục Thanh cứ như vậy xuyên qua dòng người. Cảm ứng sức mạnh to lớn của trời đất, trong lúc nhất thời cảm ứng linh hồn của Lục Thanh lại càng thêm sâu sắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đã tới cảnh hiện giờ, cho dù Lục Thanh không có ý đi tu luyện Kiếm Nguyên công cùng Luyện Hồn quyết thì trong đan điền của hắn, Kiếm Nguyên trong Kiếm Chủng cũng không ngừng trở lên tinh thuần, mà trong thức hải, vòng xoáy thần thức cũng đã có tám phần hóa thành màu vàng rực rỡ. Tuy hình thái có rút nhỏ đi nhưng Lục Thanh rõ ràng cảm nhận được sựa tinh thuần cùng cường đại.

Trên Kiếm Đạo, tu luyện chính là lực lượng, mà nơi phát ra lưc lượng chính là cảnh giới. Cảnh giới tăng lên, tu vi lực lượng cũng như nước lên thuyền lên. Tương phản, cảnh giới mà không đủ, thì cho dù có khổ tu cũng không thể tăng lên lực lượng tu vi.

Cứ tản bộ trên trấn như thế lại khiến tâm cảnh của Lục Thanh được tẩy luyện không nhỏ, đây cũng là do Diệp lão yêu cầu hắn làm như vậy. Lúc trước tuy tâm cảnh của hắn thăng hoa nhưng cũng tích mệt mỏi không ít, Diệp lão muốn hắn theo phương pháp này mà buông lỏng tâm thần. Đồng thời cũng giúp Lục Thanh đem tâm cảnh tích lũy trong hành trình Kiếm Mộ hoàn toàn dung hợp. Duyên hoa tẩy tẫn, dĩ nhiên là tâm cảnh cường đại vô cùng. Tầm nhìn của Lục Thanh bây giờ cũng xảy ra biến hóa không nhỏ, tâm cảnh tăng lên, đồng dạng nhận thức cũng cải biến rất nhiều.

Bỗng dưng ở phía trước đột nhiên truyền tới tiếng ôn ào, đám người phía trước cũng bắt đầu hỗn loạn,

Nơi đó chính là phương hướng quán mỳ của lão nhân kia.

Thần thức cùng linh hồn dung nhập trời đất của Lục Thanh lập tức tản ra. Rất nhanh, phạm vi trong năm trăm trượng trở lên rõ ràng trong đầu của Lục Thanh.

Lần này, trong mắt Lục Thanh bắn ra hai luồng sang lạnh lẽo, trong mắt dày đặc sát khí. Ngay sau đó, thân hình Lục Thanh liền biến mất tại chỗ.

Quán mỳ.

"Lão già kia, ngươi muốn gì vậy, dám ngăn cản hai huynh đệ chúng ta làm việc, thục là chán sống. Vốn chúng ta không muốn giết người vô can nhưng ngươi cứ khăng khăng giữa hai cía nghiệt chủng kia thì đừng trách. Đúng rồi, lão già kia, cso xuống minh hải thì đừng quên tên của hai huynh đệ chúng ta, ta là Kim Mộc Kiếm Khách Hàn Thuật, còn huynh đệ ta la Bích Thủy Kiếm Khách Hàn Danh."

Lúc này, bên trong quán mỳ đã biến thành một mảnh hỗn độn, mặt đất vương vãi đầy mỳ độn, trong miệng lò than bị đánh nghiêng không ngừng tỏa ra khói trắng. Mà lão nhân hòa ái lúc này sắc mặt trắng bệch, trong miệng có máu tươi chảy ra. Có thể thấy rõ, trước người lão, một cái lỗ máu to bằng nắm tay thông suốt ra đằng sau. Rất nhanh, ánh mắt lão nhân liền ảm đạm xuống.

Mà ở trước mặt lão nhân là hai gã trung niên Kiếm Khách mặc võ y màu than chì vẻ mặt cười nhạo nhìn lão nhân trước mặt đang dần dầm mất đi sinh cơ, Trên tay mỗi người đều xách một đứa nhỏ mà lúc trước người trung niên dẫn theo. Mà người trung niên lúc trước cũng đang ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trong miệng đầy máu tươi. Hiển nhiên hắn bị thương rất nặng.