Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 336: Trận chiến mở màn Kiếm Vương (trung)



Thân ảnh Minh Tịch Nguyệt từ phương hướng núi Phiêu Miễu bắn nhanh đến. Kiếm quang màu trắng như tuyết xẹt qua trời cao lại không hề phát ra tiếng xé gió gì.

Thanh âm lạnh như băng kia vẫn bồi hồi quan chân núi không tiêu tan, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mấy nghìn người.

"Xem kìa, người kia là ngự không phi hành. Kiếm Chủ, đó phải là Kiếm Chủ!"

"Hẳn là một vị đại nhân của núi Phiêu Miễu, chỉ co núi Phiêu Miễu mới có nữ tữ."

"Nghe lời nói tựa hồ là lai giả bất thiên, phỏng chừng là sắp có phiền toái!" Một số người có chút kiến thức thấp giọng nói. Nhưng hiển nhiên bọn họ vẫn chưa biết rõ ràng người đến là ai.

"Là Minh sư thúc!" Lăng Tiêu hô nhỏ một tiếng, sắc mặt cũng trở nên khó coi, đồng thời có chút lo lắng nhìn Lục Thanh.

"Bây giờ thì không được, trước hết hãy trì hoãn lại, Chỉ cần nha đầu Linh Nhi không tham gia lần truyền đệ tử này, Minh sư thúc cũng không làm khó được. Đến lúc đó chúng ta đi tìm sư phụ, để cho lão nhân gia định đoạt!" Ra hiệu một cái với Lục Thanh, Lăng Tiêu truyền âm nói.

"Lăng Tiêu tiểu tử, ngươi gan lớn thật a! Ngươi cho rằng ta không thể nghe được ngươi nói cái gì` sao?" Kiếm quang màu trắng trong giây lát đã tới, khuôn mặt lạnh như băng của Minh Tịch Nguyệt lập tức hiện ra.

"Đó là Minh phong chủ của núi Phiêu Miễu, là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn!" Lần này, vài người có kiến thức đều khiếp sợ há to miệng ra, thanh âm cũng trở nên lắp bắp. Nhưng những lời nói đó vẫn lọt vào tai những người bên cạnh. Chỉ trong chốc lát, tin tức Minh Tịch Nguyệt, phong chủ núi Phiêu Miễu, Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đích thân tới đã truyền ra. Cho dù là vài gã thiếu niên đang khảo nghiệm cũng đều dừng động tác lại, nhìn chằm chằm sang bên này.

Tuy không biết cảnh giới Kiếm Hồn đến tột cùng là cảnh giới thế nào, nhưng những thiếu niên này đều đã từng nghe trưởng bối trong nhà kể qua. Dựa theo miêu tả của trưởng bối bọn họ thì cảnh giới Kiếm Hồn, chính là tồn tại như thần tiên, việc phá núi đoạn sông cũng chỉ là lật tay.

Mà hiện tại bây giờ lại có một người như vậy xuất hiện trước mặt bọn họ. Nhìn thân ảnh lăng không đứng trên bầu trời, trong lòng tất cả đều thật sâu rung động. Nếu không phải núi Phiêu Miễu không thu nam đệ tự thì chỉ sợ những thiếu niên này đã có tính toán đầu nhập vào rồi.

Lại nhìn đến bên Lục Thanh, Lăng Tiêu biết truyền âm của mình đã bị Minh Tịch Nguyệt nghe được, vẻ mặt không khỏi lộ ra ý khổ. Nhưng đối mặt với Minh TỊch Nguyệt quát hỏi, cho dù trong lòng không nguyện ý, Lăng Tiêu vẫn phải xoay người cung kính thi lễ, nói: "Lăng Tiêu làm càn, mong rằng Minh sư thúc thứ lỗi!"

"Thứ Lỗi?" Minh Tịch Nguyệt cười lạnh một tiếng, rồi vươn bàn tay trắng nõn ra. Nhất thời trước mặt Lăng Tiêu trống rỗng xuất hiện một đoàn khí Hàn Băng, hơi lạnh thấu xương hung hăng ép về phía hắn.

Ánh mắt của Lục Thanh liền ngưng lại. Cơ hồ trong nháy mắt, trước người Lăng Tiêu, một quả Lôi cầu mùa tím trống rỗng hình thành. Hàn Băng cùng Lôi cầu chạm vào nhau, một mảnh chân không rộng mấy trượng liền bị thoát phá. Hơi lạnh thấu xương khuếch tán ra bốn phía, đem Lăng Tiêu cùng hai người Cố Thiên Ngôn, Đỗ Phi ở bên cạnh đánh bay đi mấy trượng.

Ba người có chút kinh hãi nhìn chằm chằm Lục Thanh cùng Minh Tịch Nguyệt. Vừa rồi Lôi cầu trống rỗng xuất hiện, không cần phải nói cũng biết là chính Lục Thanh ra tay, điều này làm ba người kinh hãi không thôi. Mà đặc biệt đối tượng ngăn cản lại là Minh Tịch Nguyệt. Lăng Tiêu biết đoàn khí Hàn Băng kia xuất hiện quá nhanh, căn bản hắn không thể trốn tránh được. Tuy rằng sẽ không đến mức trọng thương, nhưng khẳng định là nội phủ sẽ bị chấn động. Nhưng hắn không nghĩ tới Lục Thanh cũng không có động tác gì liền thoải mái tiếp được một kích này.

Hắn rốt cuộc đã tới cảnh giới gì?

Ba người Lăng Tiêu đều là Kiếm Sư, nhãn lực cũng không kém. Lúc này ánh mắt ba người nhìn Lục Thanh trở lên ngưng trọng vô cùng.

"Lục Thanh, ngươi dám ra tay cản ta sao?" Minh Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm Lục Thanh, sẵn giọng nói.

Lục Thanh không hề bị khí thế của Minh Tịch Nguyệt áp đảo, lắc đầu mở miệng nói: "Hết thảy nhân quả đều là do đệ tử, Minh sư thúc cần gì phải làm người khác khó xử."

"Được!" Không nghĩ tới Minh Tịch Nguyệt lại một ngụm đáp ứng ngay.

Điều này khiến trong lòng ba người Lăng Tiêu đều nghi hoặc. Trong nhận thức của bọn họ, Minh Tịch Nguyệt, phong chủ núi Phiêu Miễu sẽ không bào giời dễ nói chuyện như vậy.

Bọn họ lại không biết rawngfm trong mắt Minh Tịch Nguyệt thì Lục Thanh đã là đứng ngang hàng với mình. Nếu không cho dù thiên phú của Lục Thanh cao tới đâu cũng phải nhận trùng trùng điệp điệp trách phạt mới được. Mà nếu không phải Lục Thanh đạt tới cảnh giới thì một kích kia hắn cũng vô pháp ngăn cản.

Ánh mắt Minh Tịch Nguyệt lướt qua Lục Thanh, nhìn đến Hoàng Linh Nhi đứng bên cạnh.

"Nàng không thể bái vào núi Triêu Dương, nữ đệ tử chỉ có thể bái vào môn hạ núi Phiêu Miễu ta." Thanh âm của Minh Tịch Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói không hề để lại chút nào đường sống.

Lúc này Lục Thanh lại nghĩ tới những lời nói lúc trước của Niếp Thanh Thiên. Nhưng lúc này hắn đã nửa bước vào cảnh giới Kiếm Hồn, trừ bỏ ngưng kết Kiếm Hồn, còn thực lực đã tiếp cận đến cảnh giới Kiếm Hồn rồi. Lục Thanh tin tưởng, cho dù là Kiếm Vương, hắn cũng đủ năng lực để chống đỡ một phần.

"Minh sư thúc thứ tội,Linh Nhi đã sớm bái đệ tử làm thầy, tu luyện Húc Nhật Tâm Kinh của núi Triêu Dương rồi, cũng không thể tu luyện Kiếm Nguyên công khác được." Lục Thanh không có lập tức cự tuyệt mà kok kiêu không nịnh nói.

"Điều đó ngươi không cần quan tâm, Kiếm Nguyên đã thành ta cũng có biện pháp đem nó đánh tan, mấy thứ này chời khi ngươi đạt tới Kiếm Hồn sẽ tự nhiên hiểu được. Ta đã tuyên bó với bốn ngọn núi còn lại rồi, nữ đệ tử phải nhập Phiêu Miễu chúng ta." Thật sâu nhìn Lục Thanh một cái, Minh Tịch Nguyệt mở miệng nói.

Lục Thanh lắc đầu, nói: "Linh Nhi là đồ đệ mà năm kia đệ tử thu nhận, tư chất bất phàm, đệ tử khó có được truyền nhân như vậy. Huống hồ tông luật cũng không có quy định, nữ đệ tử bắt buộc phải gia nhập núi Phiêu Miễu. Mong rằng sư thúc có thể bao dung."

Ánh mắt Minh Tịch Nguyệt phát lạnh, mở miệng nói: "Ta cũng không giấu diếm ngươi, nàng chính là Hàn Băng thân thể hiếm thấy, cùng nổi danh với Huyền Băng thân thể, là thể chất trời sinh để tuy luyện Hàn Băng Kiếm Khí. Lúc này là ta ở tình thế bắt buộc, nàng ở trong tay ngươi, không thể nghi ngờ là minh châu bị che lắp. Ta nói như vậy, ngươi có hiểu không?"

Ở một bên, tuy rằng Hoàng Linh Nhi nghe không hiểu cái gì là Hàn Băng thân thể, nhưng đến hiện giờ nàng cũng hiểu được, vị Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn trước mặt này muốn thu nàng làm đồ đệ.

Còn không đợi Lục Thanh mở miệng, Hoàng Linh Nhi đã mở miệng cự tuyệt: "Ta chỉ có một sư phụ, ta sẽ không bao giờ bái người khác làm sư phụ."

Minh Tịch Nguyệt có chút ngây ngẩn cả người nhìn về phía Hoàng Linh Nhi, thanh âm rõ ràng nhu hòa xuống: "Ngươi có biết ta là người như thế nào không?"

Hoàng Linh Nhi gật mạnh đầu nói: "Biết! Người là một trong năm Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Tử Hà tông, phong chủ của núi Phiêu Miễu, Minh Đại Sư."

Gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng Linh Nhi, Minh Tịch Nguyệt mở miệng nói: "Ở trong tay hắn, nếu ngày sau ngươi tu luyện Phong Lôi Kiếm Khí nhất định là cửu tử nhất sinh. Nhưng nếu ngươi bái ta làm thầy, tu luyện Hàn Băng Kiếm Khí, ta chắc chắn ngươi sẽ không phải gặp nguy hiểm gì. Mà thành tự thấp nhất cũng là cảnh giới Kiếm Chủ, thậm chí ngày sau ngưng kết Kiếm Hồn, cũng không phải không có khả năng."

Hấp dẫn, tuyệt đối hấp dẫn!

Cho dù là ba người Lăng Tiêu, lúc này cũng trở nên trầm trọng. Cảnh giới Kiếm Hồn, đối với bọn họ mà nói đó là cảnh giới vô cùng gian nan. Nhưng dựa theo cách nói của Minh Tịch Nguyệt, thì Hoàng Linh Nhi bái nhập núi Phiêu Miễu, liền vững chắc trở thành một Kiếm Chủ, đây cơ hồ đã là cảnh giới bọn họ không thể tưởng tượng.

"Không"

Không!

Này một tiếng trả lời chém đinh chặt sawtsm chẳng những ba người Lăng Tiêu, đến cả Minh Tịch Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Ánh mắt Minh Tịch Nguyệt lạnh xuống, mở miệng nói.

Hoàng Linh Nhi vẫn như trước kiên định gật đầu nói:

"Sư phụ đã cứu cha ta, thu ta làm đồ đệ truyền thụ Kiếm Đạo, lại thu dưỡng cha mẹ ta. Ân đức giống như tái tạo, ân đức như thế mà ta còn muốn bái người khác làm sư phụ, không nói cha mẹ ta, cho dù là chính bản thân ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Đây là chuyện chỉ lang sói mới có thể làm được!"

Lục Thanh thật không ngờ cô bé ngày thường vui vẻ hoạt bát lại có thể nói một phen như vậy. Lúc này ánh mắt hắn nhìn Hoàng Linh Nhi cũng hiện lên một tia vui mừng.

Mà nghe được Hoàng Linh Nhi nói như thế, hiển nhiên Minh Tịch Nguyệt cũng mất hết kiên nhẫn. Ngày thường, nàng cũng không bao giờ cùng người khác nói nhiều như vây, không nghĩ tới chỉ vì hôm nay muốn thu đồ đệ lại gian nan như thế. Nói hết nước hết cái mà lại có được câu trả lời như vậy.

Minh Tịch Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:

"Chuyện hôm nay cũng không phải do ngươi làm chủ, tư chất của ngươi, không thể để lãng phí như vậy được!" Nói xong, Minh Tịch Nguyệt liền không hề chờ câu trả lời, lăng không hường Hoàng Linh Nhi chộp tới.

Mà ba người Lăng Tiêu cũng chỉ thấy trước mắt một trận mơ hồ, lập tức trước mặt Hoàng Linh Nhi liền trống rỗng hiện ra thân ảnh của Lục Thanh.

"Ngươi còn dám ngăn cản ta!" Trong lòng Minh Tịch Nguyệt đã sinh ra tức giận.

"Sư thúc, làm gì có đạo lý ép buộc nhu vậy, còn thỉnh người buông tha cho Linh Nhi. Ta có thể hứa hẹn, về sau sẽ hướng tới núi Phiêu Miễu dâng lên hai thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm thuộc tính Hàn Băng hoặc Huyền Băng."

"Thần Kiếm cấp Thanh Phàm?" Sắc mặt Minh Tịch Nguyệt cũng trở nên ngưng trọng:

"Xem ra những lời đồn gần đây đều là sự thật. Ngươi thế nhưng lại có thể làm ra cửu giao tụ tập, Chân Long sơ hiện, đúc ra Thần Kiếm cấp Thanh Phàm đỉnh giai. Xem ra ta vẫn còn coi thường ngươi!"

Nhưng lời nói của Minh Tịch Nguyệt lại chuyển, thanh âm trở nên lạnh như băng:

"Bất quá cho dù ngươi dâng lên hai thanh Thần Kiếm, thì đồ đệ nà ta đã thu rồi!"

Trong mắt Minh Tịch Nguyệt, Hoàng Linh Nhi là có thể đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn. Hàn Băng thân thể còn trọng yếu hơn nhiều hai thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm.

Lục Thanh nhướng mày lên, trong lòng cũng không thể kiềm chế được lửa giận. Hành vi bá đạo của Minh Tịch Nguyệt đã chạm tới điểm mấu chốt trong lòng hắn.