Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com"Tiền bối mong rằng tự trọng!" Niếp Thanh Thiên trầm giọng nói: "Nếu tiền bối không tin thì có thể chờ Lục sư huynh hồi phục thương thế rồi tự mình nghiệm chứng. Trên thế giới này một số thứ không phải không có gặp qua liền đại biểu nó không tồn tại, hết thảy đều có thể xảy ra."
Ánh mắt bì kiềm hãm, uy áp trên người trung niên nữ tử thối lui như thủy triều: "Ta tạm thời tin tưởng các ngươi. Nếu các ngươi có nửa câu hư ngôn lừa bịp, hiện giờ ta không so đo cùng các ngươi, nhưng chờ cho sau khi các ngươi trở về tông môn, ta sẽ đến Tử Hà tông các ngươi lãnh giáo một chút."
"Tiền bối, thỉnh!" Thanh âm của Niếp Thanh Thiên cũng khôi phục bình tĩnh.
"Đi!" Tiếng nói vừa dứt, thân hình bốn người liền hóa thành bốn luồng kiếm quang bắn nhanh đi.
"Bốn người này tựa hồ cố ý làm khó xử chúng ta." Bình tĩnh lại khí huyết bốc lên trong người, Dịch Nhược Vũ phát hiện ra điểm không đúng đầu tiên, trầm trọng nói.
"Tử Hà tông chúng ta hiện giờ sắp tiến giai Kim Thiên, tại trong Thanh Phàm giới có thể xem như tông môn cường đại số một. Hơn nữa Tử Hà tông chúng ta cùng Nhược Thủy môn không có trao đổi gì, thậm chí còn không có lui tới, tự nhiên sẽ không có xung đột lợi ích gì. Nếu đổi lại là ta, khi thấy một tông môn sắp tiến giai Kim Thiên, đại thế ngưng tụ như thế thì sẽ ra tay giúp đỡ, kết hạ một đoạn giao tình. Nếu ngày sau gặp mặt thậm chí có thể nhờ giúp đỡ một số khó khăn gặp phải."
Dừng một chút, Dịch Nhược Vũ lại tiếp tục nói: "Nhưng bốn người này lại hoàn toàn tương phản. Tựa hồ như các nàng cố bới lông tìm vết tìm cho ra nhược điểm của chúng ta, thật giống như..."
"Thật giống như muốn lấy đó để uy hiếp chúng ta." Niếp Thanh Thiên tiếp lời nói: "Nhưng bọn họ muốn từ trên người chúng ta thứ gì?"
Lần này, cả năm người đồng thời nhíu mày suy tư.
"Từ từ, phía trước hình như những câu nói đều không rời Lục sư huynh. Chẳng lẽ bọn họ muốn từ trên người Lục sư huynh lấy cái gì?" Dịch Nhược Vũ trầm tư một lát rồi mở miệng nói.
"Nếu là Lục Thanh thì chỉ có một..." Niếp Thanh Thiên nhướng mày, đáp ấn tựa hồ đã rõ ràng.
"Các nàng có mưu đồ với Phong Lôi!" Ngữ khí của Dịch Nhược Vũ càng nói càng khẳng định: "Trên Bích Lạc hải này như thế nào lại phát sinh biến hóa. Hơn nữa vừa rồi lại có quầng sáng bao vậy lấy Phong Lôi, tựa hồ có quan hệ với Bích Lạc hải." Dịch Nhược Vũ cau mày nói tiếp: "Hoặc là nói thứ bọn họ chân chính muốn chính là bảo vật sắp xuất hiện trong Bích Lạc hải."
"Bảo vật?" Bốn người Niếp Thanh Thiên đều sửng sốt.
"Không sai, chính là bảo vật. Chỉ sợ biến hóa của Phong Lôi cùng bảo vật này có quan hệ. Ta thấy là bọn họ muốn lợi dụng Phong Lôi để lấy kiện bảo vật kia." Dịch Nhược Vũ càng nói càng lưu sướng, đúng là đem ngọn nguồn thông thấu.
"Như vậy thì Lục Thanh sẽ gặp nguy hiểm." Bốn người Niếp Thanh Thiên đồng thời biến sắc.
Lắc lắc đầu, Dịch Nhược Vũ nói: "Sau khi bọn họ biết thực lực của Lục sư huynh tự nhiên sẽ không dễ dàng động thủ. Các nàng cũng không dám nắm chắc lưu lại được Lục sư huynh, nếu không để cho Lục sư huynh chạy thoát thì như vậy Nhược Thủy môn các nàng gặp phải chính là lửa giận đến từ Kiếm Thần chủ điện. Mà Vong Tình tông lúc trước, chỉ sợ bây giờ sớm đã phân tán chạy trốn."
"Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?" Lúc này Niếp Thanh Thiên cũng hiểu được sự tình đã có chút phức tạp lên.
Dịch Nhược Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đàu, nói: "Lấy thực lực của chúng ta cho dù đi cũng không thể giúp được gì. Đợi cho trọng lực của Bích Lạc hải đề cao, sợ là chúng ta đến nửa bước cũng khó đi. Hiện giờ chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là đến cuối Bích Lạc hải chờ đợi, tin tưởng Lục sư huynh có thể bình an."
"Chỉ có một cách như vậy." Niếp Thanh Thiên thấp giọng thì thào, tay phải nắm chặt lại buông ra, sau vài lần như thế mới thở dài một hơi nói: "Được rồi, chúng ta đi!"
Lập tức năm người không có gì do dự nữa hướng tới cuối Bích Lạc hải bay đi. Lúc này trọng lực trên Bích Lạc hải dĩ nhiên đã tăng tới năm nghin cân, nếu trì hoãn thếm nữa sợ là bọn họ muốn chạy đi cũng khó khắn.
Trung ương Bích Lạc hải.
Nhìn thấy Phong Lôi ở trong quầng sáng giống như ngủ say, ánh mắt Lục Thanh có chút ngưng trọng. Lúc này ánh sáng màu trắng ngà cơ hồ đã bao phủ toàn thân Phong Lôi, trừ bỏ cái đầu to lớn còn để lộ ra, còn những chỗ khác toàn bộ bị ánh sáng bao phủ.
Nghe hơi thở trầm nặng của con vật nhỏ, Lục Thanh mới an tâm một chút. Kiếm Nguyên trong Kiếm Chủng của hắn trong một canh giờ đã gần khôi phục lại, mà thần thức cùng linh hồn lực, dựa vào Luyện Hồn quyết nên khôi phục cũng nhanh chóng. Tran chiến vừa rồi tuy rằng thập phần mạo hiểm, nhưng cũng may là hữu kinh vô hiểm, tiêu hao tuy rằng to lớn nhưng lại không hề bị chấn thương nào. Có thể đánh lui hai gã Kiếm Vương trung thiên vị, bằng vào tu vi nửa bước Kiếm Hồn, mà lại không có nửa điểm thương tích, quả thực có thể nói là kỳ tích.
Ánh mắt nhìn quét những cơn sóng biển to lớn xung quanh, trong lòng Lục Thanh cân nhắc không ngừng. Nơi này rốt cuộc sắp phát sinh chuyện gì. Lại liên hệ với quầng sáng màu lam từ trong Bích Lạc hải bốc lên bao phủ Phong Lôi. Lục Thanh mơ hồ đoán được, tựa hồ như trong Bích Lạc hải có đại bí mật gì đó, hiện giờ bởi vì Phong Lôi đến mà sắp sửa triển lộ ra, xuất hiện trước mắt mọi người.
Bỗng dưng.
Ánh mắt Lục Thanh chuyển hướng nhìn về phương hướng cuối Bích Lạc hải. Trong hư không, bởi vì phía trước đại chiến mà Phong Lôi khí vẫn còn có chút nồng đậm. Theo ánh mắt của Lục Thanh, nhất thời Phong Lôi khí lan tràn ra, thế giới trong mắt Lục Thanh trở thành hai màu xanh tím hướng về phương xa mà đi. Một dặm, hai dặm, ba dặm, thẳng cho đến ngoài mười dặm xa, trong mắt Lục Thanh hiện ra bốn đạo kiếm quang lăng lệ.
"Bị phát hiện." Bốn đạo kiếm quang dừng lại, hiện ra thân hình bốn người Nhược Thủy môn lúc trước đã tra hỏi năm người Niếp Thanh Thiên.
Một đôi con ngươi tỏa ra thần quang màu lam nhạt, lộ ra uy nghiêm lớn lao, ánh mắt của trung niên nữ tử đồng dạng cũng vượt qua khoảng cách mười dặm cùng Lục Thanh đối diện.
Tâm thần chấn động, Lục Thanh nhíu mày lại. Từ trong ánh mắt của đối phương, hắn tuy rằng không cảm nhận được địch ý, nhưng cũng không cảm nhận được ý tứ hữu hảo gì. Hơn nữa từ trong ánh mắt này, hắn cảm nhận một cỗ áp lực cực lớn, vượt xa so với hai gã Kiếm Vương của Sinh Tử môn.
"Một Kiếm Vương đại thiên vị và ba Kiếm Vương trung thiên vị. Tiểu tử, cẩn thận ứng phó một chút. Ta thấy các nàng hơn phân nửa là vì con vật nhỏ Phong Lôi mà tới. Nếu thật sự không được thì ta có thể cho ngươi mượn một chút lực lượng của ta."
"Lực lượng của sư phụ?"
"Không sai! Lúc trước hấp thu mười chín khối Hồn Thạch., tuy rằng lúc ở chỗ tiên thiên Phong Lôi châu đã bị thương, nhưng thời gian dài như vậy cũng đã khôi phục. Hiện giờ lực lượng hồn phách của ta đã khôi phục được bốn thành. Bất quá trước mắt khả năng ngươi có thể thừa nhận chỉ không đến một phần trăm."
"Một phần trăm!" Lục Thanh cười khổ một tiếng, ra vẻ gân cốt chính mình yếu nhược vậy sao!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp lão nói: "Ngươi cho rằng một phầm trăm lực lượng của ta là có bao nhiêu. Một phần trăm, chẳng những là tăng lên tu vi cho ngươi, còn ngắn ngủi đem thần thức cùng linh hồn lực của ngươi dung hợp thành hồn thức, vô luận cảnh giới hay lĩnh ngộ khí thuộc tính, đều có thể tăng lên trong thời gian ngắn."
Trong lòng Lục Thanh vui vẻ. Nói như vậy không phải là nói trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể chân chính trở thành Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn.
"Không phải cao hứng quá sớm. Vốn ta cũng không tính toán cho ngươi mượn lực lượng của ta sớm như vậy. Nhưng hiện giờ sự tình có chút khó giải quyết. Nếu ta đoán không lầm thì chỉ sợ trong Bích Lạc hải này, có một con chân long đang ngủ say."
"Chân long!" Lục Thanh nhất thời bị lời nói của Diệp lão dọa khiếp không nói lên lời.
Phải biết rằng hắn đã đọc không ít tư liệu về Linh Thú. Có thể những Linh Thú từ lục giai, thất giai, bát giai cường đại không có ghi lại, nhưng mỗi một quyển sách nào nói về Linh Thú thì mặt trên đều có ghi lại về một loại Linh Thú, đó chính là chân long.
Chân long, trời sinh là Linh Thú vương giả, tuân theo trời đất mà sinh ra. Trời sinh đã có năng lực bài sơn hải đảo, chính là Linh Thú truyền lưu từ thời kỳ hoang dã thượng cổ cho tới bây giờ. Chân long, cho dù là chân long mới sinh, cũng đã có được ngũ giai thực lực. Trưởng thành tất cả đều đạt tới bát giai trở lên. Bát giai Linh Thú, nếu đổi thành cảnh giới Kiếm Đạo thì phải tương đương với Kiếm Đế nhân vật cấp Tông Sư.
Chân long, lấy long trảo để phân chia thực lực mạnh yếu. Khi mới sinh có được bốn long trảo, đó là ngũ giai Linh Thú, có năm cái long trảo đó là lục giai Linh Thú, mãi cho tới khi sinh ra bẩy cái long trảo mới xem như chân chính trưởng thành. Cho dù có gặp được Linh Thú cùng giai cũng có thể dễ dàng đánh bại, ngạo thị thiên hạ.
Nếu nói bát giai Linh Thú khác thì Kiếm Đế còn có cơ hội thủ thắng, nhưng nếu gặp phải chân long thì cho dù có mười Kiếm Đế đỉnh phong cũng khó có thể địch lại. Trừ phi là Kiếm Tôn cường đại, nếu không căn bản khó có thể đem giết.
Mà chân long còn tồn tại tám long trảo, cửu giai Long Vương, cùng với Tam Túc Kim Ô hoàng giả Linh Thú thời kì hoang dã thượng cổ có địa vị ngang nhau. Còn có chín long trảo, thập giai Long Hoàng, đủ để so sánh với Kiếm Tổ đỉnh phong. Không phải Kiếm Thánh, căn bản không thể thương tổn mảy may.
Đương nhiên, hiện giờ ở Thập Vạn Đại Sơn, không cần phải nói đến chân long, cho dù là giao long cũng khó có thể thấy được. Cuối thời kỳ hoang dã thượng cổ năm vạn năm trước, niên đại nghìn tông chinh phạt, chính là Long Tộc cùng các chủng tộc hung thú cường đại đều bị cuốn vào, chúng cường ngã xuống. Thế cho nên cho tới bây giờ, Linh Thú trên tứ giai đã khó có thể nhìn thấy. Tuy rằng Kiếm Đạo càng thêm hưng thịnh nhưng thực lực của kiếm giả lại xa xa không bằng trước.
Vô số Kiếm Nguyên công, Kiếm Trận, phương thuốc, thậm chí các loại bí pháp, toàn bộ bị thất lạc trong niên đại chinh phạt. Đến nỗi hiện giờ trên đại lục, chỉ cần đạt tới Kiếm Hồn liền được xưng Đại Sư. Mà ở thời kì hoang dã thượng cổ, phải vượt qua một trọng lôi kiếp, đạt tới Kiếm Hoàng mới xứng với hai chữ Đại Sư.