Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 886: Thiên Phạt Hiện Thế



Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.- Ong. ..

Ngay tức khắc, một cỗ khí Phong Mang thuần túy hoành hành ngang ngược lan tràn ra bốn phương tám hướng. Khí Phong Mang này hiện ra màu đỏ tím, mặt đất vỡ nát, dung nham Địa Hỏa nháy mắt thành tro bụi hết thảy sự việc trong khoảnh khắc đều hóa thành tro bụi tiêu tan trong thế giới Thiên Đạo này.

Nhược Thủy cau mày, ổn định thân hình, quét mắt nhìn quanh một vòng:

- Quả nhiên bọn chúng đã đến đây!

Trong mắt bốn người Lạc Tâm Vũ thoáng hiện ra sát ý, bọn họ trong giờ phút này, bọn lão quái vật kia đều ở bên cạnh nhìn trộm. Nói cách khác, dù là với thực lực Kiếm Tôn cái thế cũng chỉ có thể tránh thoát không quá một nửa.

- Khoan đã, đó là…..

Ánh mắt của năm người Lạc Tâm Vũ lúc này không rời khỏi vạn dặm hư không kia. Lúc này trong không gian kia, một con ma xà màu tím khổng lồ ngửa cổ nhìn trời cất lên một tiếng rít dài kinh người.

Ma khí màu tím bốc lên cuôn cuộn, dù chỉ liếc qua một cái, tâm thần cũng phải chấn động hẳn lên. Kiếm Tôn cái thế các tông kinh hãi không ngừng, bọn họ tự nhiên nhận ra bóng rắn màu máu này chính là Xà Ma Thần, đứng hàng cuối cùng trong mười đại Ma Thần của Vực Ngoại Ma giới.

Nhưng vốn Xà Ma Thần ở Huyền Thiên Kiếm Vưc, làm sao lại xuất hiện ở đây?

Kiếm Tôn cái thế các tông cau mày. Vực Ngoại Ma giới bị Thiên Đạo quản thúc, chính là nơi để Kiếm Giả Tu luyện tâm ma nền tảng. Mà Xà Ma Thần càng là ma trung chi ma mười đại Ma Thần, không phải bọn họ có thể giết được, dù là Kiếm Thánh cũng không được. Trừ phi là Thiên Đạo giáng thiên phạt xuống, nếu không chính là bất tử bất diệt, ma nạn vạn kiếp.

Vậy giờ phút này, vì sao Xà Ma Thần lại xuất hiện ở đây?

Kiếm Tôn cái thế các tông không biết Xà Ma Thần đã bị Lục Thanh thu phục từ lâu, giờ phút này đang giúp đỡ Lục Thanh luyện hóa tia ma niệm cuối cùng để làm hùng mạnh ma niệm của y.

Tia Tiên thiên Ma khí kia chính là lần cuối cùng Lục Thanh thoát ra Thiên Đạo để lại. Sau khi Xà Ma Thần cắn nuốt, trên người y cũng sẽ có được căn cơ siêu thoát, tuy rằng lúc đầu còn chưa lộ rõ, nhưng thời gian trôi qua, tia khí siêu thoát này sẽ hoàn toàn dung nhập vào trong ma niệm. Có được tia khí siêu thoát này, sẽ có được ý chí siêu thoát Thiên Đạo, cho dù ngày sau không thể thoát ra, thực lực cũng có thể tăng cường không ít.

Lúc này bên cạnh bóng rắn màu tím vạn trượng kia, có một bóng người y phục rách nát đang ngồi xếp bằng. Kiếm Ý từ trên người này toát ra khiến cho mọi người sinh ra cảm giác mơ hồ, dường như bóng người kia tách biệt với thế giới này, không dính líu gì, cũng như một cánh lục bình không gốc.

Nhưng Kiếm Ý so với trước kia lại càng thêm hùng mạnh. Chân thân Cổ Long chỉ ngồi nhưng làm cho Thời Không uốn khúc, sinh ra một dòng sông Thời Không. Dòng sông Thời Không này đang bảo vệ xung quanh thân thể Lục Thanh, lại thêm kiếm quang Thời Không ngưng tụ lại, ngăn cách giữa dòng sông Thời Không và thế giới xung quanh, bên trong ẩn chứa một cỗ ý chí Kiếm Đạo rộng rãi vô biên. Ý chí này vô ảnh vô hình, nhưng Kiếm Tôn cái thế các tông có cảm giác, dù là ý chí Tử Hoàng cao quý nhất cũng tuyệt đối không thể lay động mảy may.

Nhìn sang bên cạnh, một thanh cự kiếm ngũ sắc đang lơ lửng trên không, thần quang ngũ sắc mông lung mờ mịt lưu chuyển không ngừng trên thân kiếm. Phía sau, Quân Mạc Lâm đang đứng thẳng, sắc mặt trắng bệch. Huyết Ma Khí yêu dị bốc lên dày đặc.

-Ầm…..

Quân Mạc Lâm còn chưa kịp trấn áp nguy cơ trong lòng, trên chín tầng trời bất chợt giáng xuống một cỗ ý chí khổng lồ khiến người kinh hãi.

-Ý chí Thiên Đạo!

Quân Mạc Lâm kinh hô thất thanh, không hề do dự lập tức lui vào trong Vô Vọng Kiếm Cốc. Tử khí mênh mông cuồn cuộn nuốt chửng thân hình lão vào trong.

Tiếng sấm nổ vang, thần lôi Thiên Đạo màu trắng sáng ngưng tụ trên chín tầng Cương Phong, uy nghiêm khôn cùng giáng xuống mặt đất. Giờ phút này trên toàn Kiếm Thần đại lục, vạn vật sinh linh đều cảm thấy có một cỗ ý chí khó hiểu đè ép lên người, không khống chế được phải phủ phục xuống.

Chỉ có Kiếm Giả đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, hoặc linh thú tiến nhập bát giai mới có thể cố gắng chịu đựng được cỗ ý chí này. Đây chỉ là dư sóng mà thôi vị trí trung tâm nằm ở phía trước Vô Vọng Kiếm cốc.

Trong khoành khắc ý chí chấn nhiếp vạn vật sinh linh kia xuất hiện, ma xà màu tím vạn trượng bất chợt rít lên một tiếng đầy hoảng sợ, thân rắn khổng lồ chỉ trong thoáng chốc thu lại còn dài chừng vài tấc, ẩn vào trong hư không.

- Thiên phạt giáng thế, bản tổ giết không được ngươi, ắt Thiên Đạo sẽ ra tay!

Trong Vô Vọng Kiếm cốc vang lên giọng nói của Quân Mạc Lâm.

Thiên phạt giáng thế, hủy thiên diệt địa.

Từ năm vạn năm năm thượng cổ đến nay, thiên phạt cũng chỉ Tổn tại trong ý niệm của con người, hiện tại thiên phạt thật sự giáng thế, quả thật đã làm chấn động lòng người đến tột đỉnh.

- Thiên phạt! Thiên phạt muốn diệt trừ Lục Đại ca!

Nhược Thủy nghiến răng nghiến lợi, muốn tiến lên nhưng lại e ngại chuyện gì, ngập ngừng dừng bước.

Giờ phút này trên người Nhược Thủy lưu chuyển một tầng Kiếm Ý Thiên Đạo màu trắng đục. Kiếm Ý Thiên Đạo này chẳng những không tuân theo sự khống chế của Nhược Thủy, ngược lại còn giam cầm thân hình nàng ngay tại chỗ.

Lôi vân Thiên Đạo bao trùm vạn dặm, uy nghiêm kinh khủng đè ép xuống mặt đất.

Theo lôi vânkhông ngừng hội tụ, lấy Lục Thanh làm trung tâm, tốc độ sụp đổ của phạm vi vạn dặm mặt đất không gian cũng không ngừng gia tảng.

Ở xa xa trong hư không vô tận, trên Thông Thiên Kiếm Nhai Đạo Linh khoác áo choàng xanh, khí chất có vài phần giống như Lục Thanh. Nhưng giờ phút này, ánh mắt y lại trở nên hơi ngưng trọng:

- Không ngờ ngươi đi tới bước này nhanh như vậy... Muốn siêu thoát cũng không phải dễ dàng, trước khi y ngủ say đã chuẩn bị sẵn không ít nước cờ ẩn. Nếu không, ta đã không vất vả tìm kiếm bấy lâu nay...

Đạo Linh còn đang lầm bẩm, sau lưng y bất chợt hiện ra một bóng tím.

- Ngươi đến rồi ư?

- Thiên phạt giáng thế, vạn vật phủ phục, sao ta không đến...

Bóng người màu tím trầm giọng nói.

- Sao hả, ngươi hối hận rồi ư?

- Không có. Đạo Linh hành sự tự nhiên có mục đích. Độc Cô không hề nghi ngờ.

Ánh mắt Đạo Linh lộ vẻ thâm sâu, trầm giọng hỏi:

- Ngươi có biết biến số là gì không?

- Biến số ư?

- Ý của Đạo Linh. Độc Cô không hiểu...

Đạo Linh hít sâu một hơi, trên người y xuât hiện một cỗ khí tức tang thương không phù hợp với bề ngoài thiếu niên của mình chút nào.

- Bên trong Thiên Đạo, bất kể cái gì cũng ở dưới Thiên Đạo, ở trong Thiên Đạo. Dù là biến số, cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nhất định sẽ bị Thiên Đạo gạt bỏ...

Đạo Linh ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Biến số chân chính, chính là ở...

- Ở ngoài Thiên Đạo!

Bóng người màu tím tiếp lời:

- Ý Đạo Linh muốn nói biến số kia nằm trên người hắn....

- Phải nhưng cũng không phải.

Ánh mắt Đạo Linh lộ vẻ phức tạp:

- Lúc trước vốn tưởng sẽ dẫn hắn vào Thiên Đạo, nhưng không ngờ hắn lại kế thừa một môn Kiếm Đạo khác. Lúc trước môn Kiếm Đạo này chính là độc lập bên ngoài Thiên Đạo, cuối cùng phá vỡ mà vào Thiên Đạo, chính là vật kia. Bất quá đã nhiều năm qua, chúng ta đã không còn nắm giữ một chút uy năng nào cả. Nhưng hiện tại ta đã có thể khẳng định, môn Kiếm Đạo này chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta.

- Cơ hội cuối cùng?

Bóng người màu tím cau mày:

- Chẳng lẽ chúng ta gởi gắm cơ hội cuối cùng cho người khác hay sao?

- Cũng không phải. Đạo Linh khoát tay, xoay người lại:

- Muốn siêu thoát đâu phải chuyện dễ dàng như vậy được. Thượng cổ có câu: Không thấy Lư Sơn chân diện mục, chỉ vì đang ở tại Lư Sơn. Khi ngươi cho rằng ngươi đã bước ra khỏi ngọn núi kia, rất nhanh ngươi sẽ phát hiện ra, trước mặt ngươi lại là một sơn mạch lớn hơn, kéo dài vạn dặm, liên miên không ngừng.

- Phải chăng ý của Đạo Linh là...

- Hắn muốn siêu thoát, chúng ta sẽ giúp hắn. Thiên Đạo năm mươi đường, vẫn còn lại một đường sinh cơ, chúng ta sẽ gài trên người hắn. Tuy nhiên chúng ta vẫn nắm giữ lợi thế này, đến lúc đó hắn sẽ có tác dụng với chúng ta, làm theo nhưng gì chúng ta muốn. Ta nghĩ hắn sẽ không từ chối.

Bóng người màu tím không nói gì, sau khi trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng nói:

- Vậy hết thảy do Đạo Linh quyết định.

Đạo Linh gật gật đầu, xoay người sang chỗ khác, trên người y bất chợt toát ra một lớp hào quang trắng sáng. Hào quang này tinh thuần không tỳ vết, còn tinh thuần hơn cả bạch ngọc tinh thuần nhất trên đời. Thoạt nhìn hào quang trắng sáng này khuếch tán vào không trung, không thấy có chút phản hồi.

Nhưng chỉ sau vài lần hô hấp, khắp nơi trên đại lục có tiếng kiếm ngâm vang lên kinh người, cùng nhau hội tụ về một hướng.

Bên ngoài bốn giới, trên đại lục lơ lửng trên không.

Trong mắt Ma Linh chớp lên một luồng thần quang màu vàng tím, đứng sừng sững trên đỉnh núi, ánh mắt y đang quan sát Kiếm Thần đại lục ngoài xa bất chợt trở nên ngưng trọng vô cùng.

- Thiên phạt ư? Đạo Linh, nếu ngươi muốn đánh, vậy bản ma sẽ bồi tiếp ngươi đánh ván cờ này tới cùng!

Ma Linh cười lạnh lẽo:

- Thiên địa như bàn cờ, chúng sinh như trùng kiến. Đánh xong ván cờ này bất kể là phong ấn chết đi, hay là thân tử đạo tiêu, bản ma cũng chấp nhận! Chỉ có điều ván cờ này, ngươi đánh nổi hay không?!

Kiếm chỉ Ma Linh đưa về phía sau khẽ vẩy, bên ngoài đại lục lơ lửng, một tầng ma khí màu tím nhạt ẩn hiện lập tức mở ra, đồng thời có vô số tiếng kiếm ngâm vang lên, hội tụ về phía Kiếm Thần đại lục.

Ở Vô Vọng Kiếm Cốc.

Tử khí cuồn cuộn bị thiên phạt trấn áp, dán sát xuống mặt đất. Tử khí vốn nồng đậm vô cùng, lúc này đã bị đè ép tới nỗi biến thành chất lỏng như nước, chảy trên mặt đất. Nhưng mặt đất lại không thể hấp thu, ngược lại bị ăn mòn dần dần, sinh ra những làn khói nhẹ.

Lúc này vạn dặm không gian của Lục Thanh đã bị một tầng thần lôi Thiên Đạo màu trắng đục bao phủ, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chân thân Cổ Long vạn trượng có dấu hiệu tan vỡ. Uy nghiêm thật lớn kia, dù với Kiếm thể cấp Tử Hoàng của Lục Thanh cũng khó lòng chịu được.