Bất Diệt Kinh

Chương 26: Giờ Ai Là Phế Vật.



Chương 25: Giờ Ai Là Phế Vật.

"Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, bùng nổ cho ta!".

Trương Phàm âm thầm kết ra ấn quyết, trận pháp Ngũ Hành Bắt đầu được hắn khai mở dễ dàng, đây là vì hắn chính là dùng tinh huyết của chính mình khắt lên sát trận.

'Oanh!'.

Sát cơ nổ ra ngũ phía, loại này nguy hiểm tràn ngập ra bên ngoài bao phủ lấy xung quanh của lão già, khí tức t·ử v·ong nguy cơ trong cơ thể lão cảm nhận thấy khiến cho dù là Trúc Cơ như lão cũng phải rùng mình một cái.

"Có sát ý!".

Lão không hổ danh là Trúc Cơ, vừa cảm nhận được sát ý trận pháp khiến cho lão mở ra toàn bộ pháp lực trong cơ thể, một lần thi pháp lão muốn bỏ chạy thoát ngay khỏi chỗ đó.

"Đã muộn!".

Trương Phàm cười lạnh, khóe miệng lại phát họa lên một nụ cười yêu dị.

Hắn nhanh chóng lấy ra Trúc Cơ bảo kiếm, dẫn cơ thể dần dần nhảy lên hư không, Trương Phàm một kiếm trực tiếp chém ra.

'Phốc!'.

Một kiếm này chém ra là Trương Phàm mang theo mười phần lực lượng, càng là thêm khí thế của bảo kiếm khiến cho không phải hắn Trúc Cơ mà càng thêm có Trúc Cơ truy uy.

Kiếm này chém ra đã xác định lão không thể né được, lão không thể một công hai dụng vừa chú ý sát trận lại vừa chú ý Trương Phàm, lão từ trước khi xuất hiện đến giờ cũng không có để ý đến hắn cho nên gây là tạo ra góc mù cho lão.



Lão bị một kiếm truy y chém cho bay thẳng lui về phía sau, Trương Phàm cũng vì chém ra một kiếm này mà tiêu hao quá lớn nhanh chóng rút lui, mà lão lại ăn một kiếm liền liên tục thục lùi về phía sau, chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhưng sát trận đã khóa chặt lấy Trúc Cơ lão già.

"Đáng c·hết!".

Lão vẻ mặt trở nên dữ tợn, lại càng không nghĩ người mình xem là sâu kiến từ trước đến giờ lại âm hắn một đạo, mà đạo này là tử huyệt của hắn, lần này hắn xác định dù có còn sống sót nhưng cũng sẽ bị mất nửa cái mạng.

Trương Phàm đôi mắt lạnh lẽo chứa đựng vô tận sát ý, hắn miệng nhai đan dược cơ thể lại liên tục Trường Sinh cùng Bất Tử Quyển, trên tay hắn lại không có ngừng mà kết ra ngũ hành ấn quyết thu nhập vào sát trận.

Chỉ trong nháy mắt Trương Phàm trong cơ thể linh khí cũng đã hồi phục lại, hắn có thể lại tung ra một kiếm.

Lần này một kiếm đỉnh phong nhất một kiếm của hắn, cũng là thăng hoa nhất một kiếm của Trương Phàm, loại này kiếm sát chỉ có bảo kiếm Trúc Cơ mới có thể đánh ra, chỉ tiếc là Trương Phàm không biết dùng kiếm cho nên cũng không thể đánh ra toàn bộ uy lực của bảo kiếm Trúc Cơ.

'Phốc!'.

Lại ăn một kiếm khiến cho Lão phun ra một ngụm huyết tươi, dù sao hắn cũng chỉ là một cái Trúc Cơ tầng thứ nhất mới đột phá mà thôi, còn Bảo Kiếm cũng đã là Trúc Cơ Trung Kỳ rồi, lần này ăn thiệt thòi khiến cho lão thật sự rơi vào hiểm cảnh.

'Oanh!'.

Năm đạo sát quang chứa đựng năm cái nguyên tố sát ý khác nhau, mà mỗi cái sát quang đều là có Trúc Cơ truy uy, mỗi cái uy lực đều có thể so sánh được với Trúc Cơ tầng thứ 3, cũng chính là Trúc Cơ Sơ Kỳ Đỉnh Phong.

'Ầm!'.

Thanh âm nổ vang mang theo khí tức sát phạt lớn nhất lan tràn ra bên ngoài, khí tức t·ử v·ong bao phủ lấy nơi này chi địa, Trương Phàm nhanh chóng lui về phía sau bằng cách nhanh nhất, hắn cũng lấy ra bảo kiếm để vào trước người chóng đỡ lấy uy lực sung kích, hắn một mặt trắng bệt nhưng mà lại liên tục ăn vào đan dược và thôi động Trường Sinh Công và Bất Tử Quyển, chờ lúc xuất động trở lại.



Trời đất hiện lên t·iếng n·ổ tung, tới lúc lần này chỉ sợ dù có là Trúc Cơ Trung Kỳ ở đây ăn vào một đòn này cũng phải để lại nửa cái mạng chứ đừng nói là một tên chỉ có Trúc Cơ Sơ Kỳ như Lão, mà lần này đánh vào là đột kích một lần sát động khiến cho Lão không kịp phản ứng, Lão còn ăn hai đòn kiếm quang của Trương Phàm khiến cho nguyên khí tổn thương.

...

Thời gian trôi qua nửa chén trà, v·ụ n·ổ như phong bạo lần này tuy là có lan tràn ra bên ngoài nhưng mà cũng không có nửa điểm tới gần Giao Tiên, nó cũng không có gì làm gây ảnh hưởng đến Trương Phàm.

Mà Trương Phàm sau khi v·ụ n·ổ kết thúc thì cũng nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất, hắn như là mủi tên phóng thẳng ra chiến trường hướng đến trung tâm v·ụ n·ổ đi đến, trên tay mang theo bảo kiếm thân hình tràn ngập ra sát ý gần như là hóa thành thật chất khiến cho không khí xung quanh cũng co vào.

Khi Trương Phàm tới gần thì trong cơ thể hắn Trường Sinh Công bắt đầu vận chuyển, theo công pháp vận chuyển thì hắn cảm nhận được một loại giao động sinh mệnh yếu ớt phát ra ở phía trước, đây cũng là điều khiến cho Trương Phàm không nghĩ ra được, hắn không có sơ ý mà bàn tay tiếp tục kết ra ấn quyết ngũ hành thôi động tiếp tục trận pháp, hắn sát định là chỉ cần người kia có khả năng dù là một tia sức lực chóng trả hắn liền sẽ thôi động lần thứ hai sát trận tuyệt sát.

Nhưng mà khi hắn tới gần xuất hiện thì mọi chuyện dường như không có như hắn nghĩ, cái kia lão già cơ thể nát tan nứt vỡ ra từng mảnh, Nguyên Linh đã b·ị đ·ánh cho nát vỡ hoàn toàn không còn gì khác, Trúc Cơ năng lượng đọng lại cũng bị xuyên thủng đi, có lẽ thứ chóng đỡ hắn còn sống chỉ là sự cường đại sinh mệnh của Trúc Cơ quá lớn cho nên mới sống được.

"Tại sao, tại sao chứ? Ta chỉ vừa mới đột phá mà thôi".

Lão già khóe miệng nôn ra từng bãi máu tươi, nhưng trong miệng lão vẫn thì thào như là không cam tâm vậy.

Trương Phàm sau khi thấy cảnh này thì cũng tan đi trận pháp điều khiển, hắn tới gần lão một mặt nhìn xuống, Trương Phàm giã ra một mặt cao cao tại thượng, ngay cả lời nói cũng là như lão già trước kia.

"Phế vật, chỉ có một tiểu phế trận cũng không phá được!".

Trương Phàm cười tặc vui vẻ, cảm xúc kiềm nén mấy ngày nay do một lời nói này làm cho tan biến hết, hắn cảm nhận được một loại cảm giác thư sướng vô cùng.

- Thì ra đây là cảm giác trang bức trong mấy bộ tiểu thuyết đô thị trước kia ta xem a.



"Ngươi!".

Lão già kia hình như là quá tức giận mà liên tục thổ huyết ra bên ngoài, vẻ mặt dữ tợn nhìn lấy Trương Phàm hình như là không có cam tâm.

"Ta làm sao, phế vật!".

Trương Phàm hất tay một cái, giả bộ vuốt vuốt trên cầm không có sợi râu nào, nhưng mà vẫn giã ra một mặt thâm trầm.

'Phốc!'.

Lại thêm một ngụm máu tươi phun ra bên ngoài, sắc mặt càng thêm trắng bệt.

"Ta có lẽ là khinh thường ngươi, nhưng mà nếu ngươi dám g·iết ta thì sau này ngươi trong bí cảnh sẽ b·ị t·ruy s·át tới c·hết, lần này xuất động ta và các tông môn khác có tới bảy người Trúc Cơ được phái vào".

Hắn còn chưa có nói xong liền đôi mắt chừng ra ra ngoài, hai con ngươi co rục lại như là thấy cái gì đó hoảng sợ.

Giờ này Trương Phàm xung quanh là năm cái Trúc Cơ hồn, năm cái này hồn là đều do trước kia vĩ lực bí cảnh vẫn còn, tu vi đều mất hết cho nên Trương Phàm mới dễ dàng tuyệt sát, nghe lúc lão nói có bảy tên Trúc Cơ ở trong bí cảnh khiến cho Trương Phàm cười lạnh lấy ra khoe khoang.

"Có bảy tên ta g·iết hết năm tên, thêm ngươi là người thứ sáu vậy chỉ còn một tên!".

Trương Phàm cười lạnh nhìn lấy khuôn mặt hoảng sợ của lão già kia, hắn đắc ý nói.

"Không có khả năng, làm sao có khả năng được chứ!".

Lão già ở dưới đất kêu gào, hắn không có tin vào hiện thực nhưng trong lòng đã mắng trăm ngàn lần năm tên Trúc Cơ kia, đều mắng chửi bọn hắn phế vật nhưng lại quên mình tình cảnh là bị người khác âm đến c·hết.

"Kết thúc!".

Trương Phàm cũng không có nói nhiều nữa mà một kiếm đâm xuống, lại một Trúc Cơ Hồn bị hắn thu hồi lấy vào tay.