Chương 30: Giao Tiên Xuất Quan!. (Hôm nay 3 chương).
Ở giữa bầu trời, một mảnh giấy lớn từ lúc chữ Lôi đột nhiên hóa thành ký tự chữ Hỏa, nơi này đột nhiên nhiệt độ tăng mạnh, hư không bị một chữ Hỏa này đè ép đến nỗi vặn vẹo.
Trương Phàm cơ thể chằng chịt v·ết m·áu cùng nứt vỡ, đặc biệt là cơ thể hắn bị từ bên trong Linh Nguyên sụp đổ cùng với mệnh hỏa đang đốt cháy khiến cho hắn đau đớn vô cùng, nhưng mà Trương Phàm cũng không có rên lên một tiếng mà chỉ nhẹ nhàng tay phải nâng lên.
Thủy thuộc tính từ trong cơ thể bộc phát ra bên ngoài, cơ thể hắn bị một loại nước vật chất bao bọc lại, hắn cường thế một chân đạp xuống trực tiếp bàn tay hướng lên hư không bóp một cái.
'Oanh!'.
Lực lượng trực tiếp bùng nổ ra bên ngoài, lực lượng cường đại mang theo khí tức hủy diệt phát tán ra bên ngoài vang vọng vân tiêu, quang mang lóa mắt lại có t·ử v·ong khí tức bao bọc lấy bàn tay Trương Phàm bóp tới.
Thủy vốn dĩ hiền hòa, nước vốn là dịu dàng ưu nhã cơn sóng, nhưng lần này thủy lưu cuồng bạo mang theo khí tức muốn nuốt thiên nuốt địa, thủy lưu càng là cường đại đến mức để lại khí tức hủy diệt trấn động khắp nơi đây, đây là việc sát ý của Trương Phàm quá mức to lớn, to lớn đến mức khi hòa nhập vào pháp bảo hoặc là công pháp chiến đấu liền khiến loại đó hòa nhập vào sát ý tràn ngập ra nguy cơ t·ử v·ong, cuồng bạo phát động một cái liền có thể bùng nổ ra lực lượng hủy diệt.
Mà trên kia ở giữa không trung tờ giấy lại có chút run rẩy, lực lượng kỳ dị màu đen càng thêm tăng lên vào chữ Hỏa kia, mà cái kia màu đen kỳ dị tăng một phần thì chữ viết Hỏa lại cuồng bạo một phần, lực lượng cỡ này lại càng thêm mạnh hơn trước kia Hắc Lôi, Hắc Hỏa trên bầu trời nhắm thẳng vào cơ thể của Trương Phàm, nhắm thẳng vào cái kia một sợi thủy lưu.
Thủy lưu mang theo cuồng bạo hủy diệt sóng áp đối đầu với Hắc Hỏa, hai loại hủy diệt năng lượng đang tràn vào với nhau khiến cho thiên địa nơi này dường như là chia ra làm hai không gian khác biệt đối chọi.
Một cái là Hỏa Nhiệt cực lớn, đều có thể vặn vẹo không gian đốt cháy không khí xung quanh, ngay cả vật chất xung quanh như đất đá đều gần như bị Hắc Hỏa đốt cháy hóa thành mưa bụi.
Còn một nơi thì những kia giọt nước tuy rất nhỏ, nhưng mà cơn lạnh lẽo gây ra cộng thêm kinh thế sát ý bên trong khiến cho nơi đây gần như kết ra hàn băng, lực lượng kinh khủng từ những giọt thủy lưu kia theo sát ý cuồng bạo gây ra làm cho đủ để cắn nuốt mọi vật xung quanh nơi đây.
"Giết!".
Trên hư không tờ giấy cùng với Trương Phàm cuồng nộ sát ý phát ra thanh âm, âm thanh này như là oanh minh vang vọng khắp địa phương ở đây.
Lại lấy chính giữa địa phương hai nơi bắt đầu v·a c·hạm làm trung tâm, lực lượng kinh khủng hai đạo pháp lực gây ra khiến cho bốn phương tám hướng đều tàn phá khắp nơi, ngay cả không gian cũng phải xém chút bể nát ra.
'Oanh!'.
Lực lượng kinh khủng đánh vào nhau, thanh âm phá nát bắt đầu lan tràn ra bên ngoài, đám kia may mắn sống sót đệ tử chỉ bị ảnh hưởng từ dư ba cũng đủ hóa thành mưa máu, gần như là không có ai ở mặt đất còn sống sót cả, toàn bộ bị dư ba đánh cho hóa thành sương mù máu, huyết vụ lan ra bên ngoài.
'Phốc!'.
Trương Phàm trong cơ thể gần như cơ quan nội tạng đều bị dập nát, cái còn lại chỉ là một đoàn mệnh hỏa lại càng thêm điên cuồng đốt cháy.
Hắn trong nỗi đau đớn điên cuồng bộc phát, liên tục phun ra huyết quang kim sắc, hai con ngươi tràn ngập ra tia máu giận dữ, bây giờ hắn linh hồn tổn thương cực nặng khiến cho trong cơn đau đớn có chút mê mang.
"Giết ngươi, g·iết ngươi, g·iết ngươi!".
Trương Phàm đôi mắt đỏ đậm cắn lấy đầu lưỡi để cho mình trở nên bình tĩnh lại một lát, mái tóc đỏ âu đó chính là màu huyết tươi, nó cũng mang theo một chút kim sắc tượng chưng cho máu tươi của Trương Phàm b·ị t·hương để lại, hắn là vô cùng mệt mỏi nhưng mà không hiểu tại sao trong cơ thể mỗi một lần cháy lên khiến cho linh khí trong người vậy mà nhiều hơn một phần, tuy vậy cơ thể hắn giống như không chịu nổi mà lại muốn sụp đổ, nếu không phải là Trường Sinh cùng với Bất Tử Quyển thăng hoa đến cực điểm thì hắn sớm đ·ã c·hết.
Tờ giấy kia từng sợi tơ đen bắt đầu lại lan tràn ra, hắn cơ thể lại trở lại thành một tên thiếu niên đứng đó, nhưng mà sắc mặt hắn hiện giờ lại càng thêm trắng bệt, trong ẩn sâu đôi mắt có một sự sợ hãi, là vì Trương Phàm điên cuồng mà sợ hãi, người điên này hắn đáng lý ra không nên chọc, nhưng mà không hiểu sao nho nhỏ Giả Cơ như hắn lại trong không có phát giác đụng phải kẻ này người điên.
"Kiếm tới!".
Trương Phàm quát lạnh, thanh Bảo Kiếm cấp độ Trúc Cơ vậy mà từ một nơi khác bay tới, nó run run oanh động như là vui mừng khi được Trương Phàm kêu gọi, vui mừng khi được Trương Phàm nắm lấy.
Trương Phàm nhắm lại đôi mắt cố gắng cảm nhận bên trong kiếm khí, vô cùng vô tận sát cơ từ trong cơ thể hắn vậy mà đang hòa nhập vào thanh kiếm kia, khiến nó dần dần chuyển sang màu sắc đỏ âu như là một thanh huyết kiếm đã từng g·iết vô số sinh linh, thôn cả biển sông tinh huyết.
Ở trên không thiếu niên đôi mắt co rục lại, trong cơ thể hắn 54 mảnh giấy đen trong cơ thể vậy mà bắt đầu từ trong cơ thể phát tán ra bên ngoài, 54 tờ giấy càng là hòa vào nhau biến đổi thành một thanh kiếm giấy, hắn chỉ thẳng vào Trương Phàm sát cơ kiếm giấy trực chỉ lấy Trương Phàm nơi đứng.
Trương Phàm mở bừng ra đôi mắt, lấp lóe ra hàn quang hai đạo kinh khủng sát ý, lực lượng khủng bố trực tiếp đánh ra quanh quẩn vào nhau chiến đấu.
'Ầm!'.
Tiếng oanh minh lần lượt v·a c·hạm, kiếm khí đánh vào nhau tạo ra dư âm phong bạo khiến cho gió xoáy tiếng vang, mạnh bạo đánh vào nhau hai cái cường giả liên tiếp bay lượng đập vào trên không trung.
Một cái Giả Cơ đối đầu với một cái Luyện Khí Tầng thứ 8 Đỉnh Phong, ngỡ là kết quả không có gì nghi ngờ nhưng lại chuyện biến cố diễn ra, Trương Phàm quá cường đại, cường đại đến mức đối đầu với Giả Cơ cũng có chút áp phần phía trên.
Trương Phàm đứng ở đó như một cái ma tôn, nhưng mà trong cơ thể của hắn mệnh hỏa đã chập chờn sắp bị dập tắt, Linh Nguyên sụp đổ nở rộ ra Mệnh Hỏa, nhưng chính tỏ rằng Mệnh Hỏa là có thời gian tồn tại, mà mệnh hỏa dập tắt sinh mệnh hắn cũng chính thức đi đến điểm cuối cùng.
Mà thiếu niên Giả Cơ khi chiến đấu, vì Trương Phàm điên cuồng vì vậy khiến cho hắn nhiều lần thua thiệt lớn, dù sao Trương Phàm là cái không s·ợ c·hết vì đã đốt lên Mệnh Hỏa, còn tên tu sĩ Giả Cơ lại không như vậy, hắn là cái s·ợ c·hết.
Mà lúc này ở trong nơi trận pháp bao phủ, nơi mà linh khí dày đặc nhất ở đây, cũng là nơi từ trước đến giờ mấy tháng giao chiến phong ba không có hề ảnh hưởng đến, đó chính là nơi Giao Tiên bế quan chi địa.
Giờ khắc này nơi đây linh khí đang bạo phát, lực lượng vô tận từ bên trong đó bộc phát ra bên ngoài cuồng bạo đến nỗi vô số gió xoáy và lôi điện bởi vì hai người kia đánh ra đại chiến đều bị quét sạch không còn.
Một cái chớp mắt Giao Tiên mở mắt, một cái chớp mắt Giao Tiên đứng dậy, cũng là một cái chớp mắt này Giao Tiên bùng nổ ra tu vi ngập trời, sát cơ trong đôi mắt xinh đẹp của nàng bộc phát ra bên ngoài khiến cho hư không cũng phải có tiếng 'ken két' hóa thành hàn băng vỡ vụn.
"Haha... Ngươi tỉnh!".
Trương Phàm cười to, khuôn mặt hắn bị máu tươi bao phủ càng là nứt vỡ không còn hình dạng, khiến cho hắn càng giống là ác ma đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Thiếu niên Giả Cơ sắc mặt sợ hãi lui về phía sau, hắn hướng đến một nơi nhìn tới trong đôi mắt lộ ra tuyệt vọng, lộ ra run rẩy như muốn là quỳ xuống dập đầu.