Bất Diệt Kinh

Chương 45: Huyết Tế!.



Chương 45: Huyết Tế!.

Tòa Tháp lớn trên không trung ngay lập tức theo tác động của hắn được Nguyên Phương thu vào trong cơ thể, ánh mắt hắn càng thêm tràn ngập băng lãnh.

Ma Linh Sĩ u cười châm chọc, đôi mắt hiện ra sự hưng phấn nhất định khi vừa mới xuất quan rời đi tộc địa vậy mà lại thu hoạch lớn như vậy, Thần Huyết phục tổ là báu vật vô giá để luyện đan a, tuy không nói có thể dể dàng đột phá lên Nguyên Anh nhưng mà nếu lấy Nguyên Phương làm vật dẫn cho hắn nuốt thì ít nhất hắn cũng thành tựu Kết Đan Viên Mãn.

Đôi mắt Nguyên Phương lạnh lùng nhìn đến tên kia, trong ánh mắt hắn hiện ra vẻ tham lam càng khiến cho Nguyên Phương sát ý thao thiên trong lòng, nhưng mà hiện giờ chỉ có thể trong chờ vào hắn gánh vác lần này nguy cơ, không còn cách khác chỉ vì cái kia không đáng tin cậy Cổ La bây giờ ở nơi nào.

Nghĩ đến Cổ La thì vị này Thiên Tử Thần Tộc đều phải hít sâu một hơi, lần này nếu không phải là có tên kia thì hắn đã không tới đây rồi, tuy như vậy nhưng mà hắn không có hề hối hận, cũng chỉ vì Cổ La đã cho hắn tìm thấy chân ái của cuộc đời, vừa nhìn thấy Lam Thanh thì hắn đã biết thế giới màu hồng đã đến với hắn, cái gì tình yêu sét đánh, cái gì vừa gặp đã yêu, đều có thể miêu tả tình cảnh này.

Với lại hắn trong cơ thể Thần Huyết cao quý làm cho hắn không thể nhìn thấy vô số sinh linh bị người này đồ sát, và vẻ mặt tham lam kia của tên đáng ghét Ma Linh Sĩ khiến cho hắn càng là muốn đem đi lột da róc thịt.

"Thần Tàng còn không!".

Ma Linh Sĩ u cười, nụ cười kèm theo sự tham lam khiến hắn trở nên càng thêm đáng c·hết trong mắt của Nguyên Phương, ánh mắt kia không hề giống như là đang nhìn Nguyên Phương mà là như một con sói đói tìm thấy con mồi.

"Thần Tàng không có, nhưng mà ta lại có một thứ rất đáng giá!".

Nguyên Phương cười lạnh, đôi mắt hiện ra u quang như hai đạo thần hỏa đang thiêu cháy.

Lục Phong trong lòng có sở ngộ, trên miệng hắn từ lúc nãy đến giờ liên tục nhai lấy đan dược cầu mong có thể hồi phục lại một chút tu vi chờ lúc quan trọng lại đâm một đao.

Nhưng mà lúc này Giao Tiên là người trong lòng nặng nề nhất, chỉ vì bây giờ đây trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một tiếng nói hướng dẫn cho nàng, mà giọng nói kia lúc nãy cũng đã giúp cho Giao Tiên giải huyễn thuật nếu không nàng cùng với Lam Thanh còn đang mắt kẹt trong vòng lập hỗn loạn trí nhớ.



"Tên nhóc này muốn liều mạng!".

Lời nói này khi xuất hiện trong lòng nàng liền khiến cho tâm của nàng chìm xuống đáy cốc, mà khi nàng thuật lại lời này cho Lam Thanh biết thì loại cảm xúc phát ra từ Lam Thanh khiến cho nàng bất ngờ.

Chỉ thấy vẻ mặt Lam Thanh đầy sự lo lắng mang theo một chút sợ hãi, chứa đựng tại lòng nàng bóng hình kia đã khiến cho nàng lần đầu tiên động lòng, lần đầu tiên nàng cũng đưa một nam nhân xem như là bằng hữu phía trên, nếu như cảm xúc của Lam Thanh đối với Thiên Tử như là ngưỡng mộ mong muốn đuổi kịp cước bộ, nhưng đối với Nguyên Phương lại là luôn muốn ở cùng.

Giao Tiên đôi mắt bên trong hiện sâu nổi niềm khó nói hết, nàng trong bất chợt sơ ý đưa tay vuốt ve tấm ngọc bội trên hong, mới nhận ra hắn vẫn còn trong đó, nàng lại nhìn về phía hướng tấm lưng kia đang đứng thẳng ở nơi đó trước kẻ thù hùng mạnh, hai cái bóng lưng kia vậy mà đích thị hợp nhất lại giống như vậy, nàng đôi mắt lại trở nên kiên định.

"Ngươi và hắn nhìn như giống nhau nhưng mà ngươi sẽ không bao giờ bằng hắn, chỉ vì hắn chính là ta ánh sáng cuối con đường này!".

Lúc này Mị Cơ trong tâm trí cũng có một cái chớp mắt hoảng hốt tâm thần.

"Tiểu oa này".

Thì thầm giọng nói nhưng mà chỉ có một mình Mị Cơ nghe thấy, nàng cảm thấy Giao Tiên như đã từng quen biết, thật sự giống như một cố nhân của nàng ở thời đại trước kia.

Lúc này Lục Phong linh khí trong cơ thể đã tràn ngập, Linh Nguyên dòng suối trong cơ thể đã lan tràn ra khắp cơ thể của hắn, hiện giờ tuy v·ết t·hương trên cơ thể hắn vẫn còn nhưng mà đôi mắt hắn lắp lóe ra hàn quang cực điểm.

"Các ngươi ở đây chờ chúng ta!".

Lục Phong nói với hai nữ một tiếng cũng phóng ra ngoài.

"Sâu kiến càng nhiều cũng chỉ là sâu kiến!".



Ma Linh Sĩ hừ lạnh, đôi mắt băng lạnh bắn ra hai đạo sát quang cực kỳ sắc bén, trong tay Ngọc châu lại bắt đầu xoay chuyển ra đại lực mạnh mẽ nhất, phát tán trong đó là vô số oán nghiệp bóng hình đánh ra tới chỗ Lục Phong, bọn chúng vô cùng dữ tợn giống như là mấy ngàn con hung thú đi theo đàn cắn nuốt tới hướng Lục Phong.

"Hoàng Tộc huyết thống quả nhiên là mỹ diệu khí huyết!".

Lục Phong tay phải phát ra ánh sáng nhàng nhạt, cơ thể hắn đang lơ lửng trên không trung phát tán ra muôn vạn pháp lực kinh khủng, khi hắn mở mắt ra trong nháy mắt này thì trong đôi mắt kia phát ra ngọn lửa trắng đang đốt cháy, còn con mắt còn lại thì hiện ra một chữ khắc họa đó là chữ Lục.

"Địa Cấm!".

Lục Phong trực tiếp dùng Lục Cấm, mà Địa Cấm khi hắn vừa thi chuyển thì phát tán ra kinh khủng nhất Địa Nguyên, một loại cùng mặt đất cùng nguyên khiến cho Lục Phong tinh thần phấn chấn.

Chỉ thấy lúc này mặt đất chấn động một cái, vô số bàn tay lớn dưới đất như là nấm lớn mọc đầy trên hư không, mỗi bàn tay kinh khủng như là núi lớn hướng về phía mấy ngàn cái oán nghiệp thân ảnh bóp một cái.

'Oanh!'.

Oanh minh lực lượng cộng thêm kinh khủng phát xạ khiến cho hư không cũng phải vặn vẹo, kinh khủng sung kích lực lượng chỉ trong một nháy mắt này lan tràn ra bên ngoài cuống theo vô số r·ối l·oạn linh khí.

Nhân lúc này Nguyên Phương trong thoáng chóc đứng dậy, chỉ lúc này thôi mái tóc hắn trên hư không cuồng vũ bay phất phới, càng là một cái chớp mắt này kinh khủng lực lượng từ trong cơ thể của hắn bùng nổ ra bên ngoài.

"Thần Thương!".



Thần Huyết kinh khủng run động xoay chuyển bên trong cơ thể của Nguyên Phương, một loại thần thức kinh khủng nhất từ trong mi tâm của hắn, loại này sức mạnh không có chút nào ba động tu vi, cũng không có gì lộ ra nguy hiểm khí tức.

Nguyên Phương biết là nếu như mình t·ấn c·ông thần thức dù cho cường đại nhất của hắn đánh vào Ma Linh Sĩ, dù cho đánh trúng nhưng mà cũng sẽ như đá ném vào nước mà thôi không có gì gọi là gây ra động tĩnh, chỉ vì Ma Sĩ có là áp chế tu vi đến Trúc Cơ thì cũng là Kết Đan Đỉnh Phong, nhưng mà nếu như đánh vào Ma Linh Độ thì sao đây.

Một phát đánh tới mang theo vô số đạo hàn quang, một cây chiến thương từ trong mi tâm của Nguyên Phương bắn ra bên ngoài, không có chút nào khí tức chiến thương vậy mà khi bắt đầu bắn vào ma linh độ lại khiến cho nó run chuyển.

'Phốc!'.

Lục Phong cơ thể chấn động cưỡng ép tu vi nôn ra một giọt bản mệnh chi huyết, hắn trực tiếp cho mệnh huyết thiêu cháy mất, đôi mắt hắn tơ mắt như là mạng nhện lan tràn ra bên ngoài, khuôn mặt hắn càng là trắng bệt chỉ vì mệnh huyết bị hắn thiêu đốt, mà nhờ vậy mới khiến cho Lục Phong phóng ra lực lượng cường đại nhất.

"Trăng sáng mọc trên biển!".

Lục Phong lơ lửng trên không trung, một loại kinh khủng nhất chi lực bắt đầu phát tán ra bên ngoài, chỉ thấy hư ảo biển lớn như là thủy chiều mọc lên, càng là lúc này trên biển lớn một ánh trăng sáng trên mặt biển nổi lên trên hư không, mặt trăng tròn phát ra ánh sáng nhàn nhạt nở rộ ra cửu thải ánh sáng.

'Oành!'.

Run chuyển một màn bắt đầu phát sinh ra ở đây, Ngọc Châu Ma Linh Độ bị kinh khủng lần này lực lượng cho đẩy lùi, Ma Châu màu đen bắt đầu nở ra nhàn nhạt màu đỏ tươi như máu, kinh khủng huyết khí cũng ở đây lần này bày phát tán ra bên ngoài.

"Ma Đạo Thần Châu, Ma Linh Độ Huyết Tế!".

Đôi mắt của Nguyên Phương lúc này co rụt lại, kinh khủng nguy hiểm bắt đầu như đóa hoa nở rộ trong lòng của hắn, lần đầu tiên hắn cảm thấy nguy cơ thế này.

"Huyết Tế, thì ra là vậy!".

Lục Phong kinh khủng sát ý trên cơ thể không kiềm chế được mà bộc phát ra bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát ý băng lãnh lạnh lùng như băng thần thức bao bọc ra bên ngoài thâm dò.

Lam Thanh cùng với Giao Tiên ở phía sau khuôn mặt trắng bệt cũng lộ ra thần thức nhìn về phía khắp nơi đây.

Ma Linh Sĩ bày kế vậy mà lúc nãy giờ không phải là bày ra mê trận với chúng tu nơi đây, mà chính là Huyết Tế Trận Pháp, mà lấy Ma Linh Độ Châu làm mắt trận muốn hấp thu toàn bộ tu sĩ nơi đây làm Oán Nghiệp Chi Linh, cỡ này kinh khủng bố cục thì chỉ có ác độc Ma Linh Tộc mới có thể nghĩ ra.