Mùa đông dá rét mang theo cơn ớn lạnh của sát ý cùng với oán nghiệp nơi này, chiến ý sục sôi nơi đây sát ý thuần túy mang theo nồng độ hủy diệt cực cao lan tràn khắp nơi khiến cho hư không cũng phải vặn vẹo.
Đạo văn bay múa khắp nơi mà từng vết rạng nứt đều xuất hiện một cái hố đen đang cố gắng thoát ra mong muốn hút lấy xung quanh, mà cùng lúc đó chỉ với một giây thôi thì lại đột nhiên xuất hiện một cái luồng khí màu xanh lại mang theo thuần túy sinh cơ lắp đầy lấy hố đen kia, lại không có gì bất ngờ mà từ từ chữa lại hư không bị rạng nứt.
Lúc này Lão già kia khuôn mặt lộ ra không thể tin, trong hai con mắt luôn hồi lại càng thêm thâm thúy hơn sâu sắc vô biên, khóe miệng Lão hé mở định nói gì nhưng lại thôi.
Từ xưa những thứ vốn dĩ là đối nghịch thì khó mà có thể hòa chung nếu không thì sợ rằng sẽ bị hủy diệt, như là thủy cùng hỏa, hay là băng cùng hỏa, nước cùng lôi, những vật đối nghịch sinh ra nghịch lí thiên địa không thể chấp nhận được, ví dụ như dùng nước dập tắt lửa lớn, dùng hỏa làm tan đi hàn băng, sấm sét khi hạ xuống nước thì sẽ cuồng bạo hơn gấp nhiều lần khi ở trên không trung vậy, kết quả của việc đối nghịch thì chỉ có hủy diệt hoặc là diệt trừ đó cũng có thể thấy cho một thời đại thịnh cực sau đó suy tàn đến tột cùng tiếp đó lại là lụi tàn trong dòng sông thời gian.
Sinh cùng diệt cũng có thể tính là đối nghịch với nhau khi một cái là bắt đầu còn một cái là kết thúc, cũng giống như là một đứa trẻ được sinh ra ở trên thế gian này mang theo tuổi thọ cả đời chưa hề tiêu hao, sau đó thời gian trôi qua, năm tháng mang theo sinh cơ của đứa bé kia trôi theo trong cơn gió, bắt đầu là sơ sinh đi tới trẻ nhỏ, sau đó trẻ nhỏ lại lớn lên được gọi là thiếu niên, thiếu niên chỉ trong chớp mắt lại bước vào trung niên, trung niên đi theo thời gian, trải qua biết bao nhiêu sóng gió thì đã tới cánh cửa của kết thúc đó chính là tuổi già, tuổi thọ kết thúc đó chính là t·ử v·ong thì đó chính là hủy diệt nhưng lại là tự nhiên nhất của hủy diệt không thể nào ngăn cản, kết thúc tuổi thọ chỉ có c·ái c·hết chờ đợi, đi vãn sinh bước vào luân hồi đó là không thể ngăn cản, chỉ vì đây chính là quy tắc của thiên địa tự nhiên tạo ra cho cái thế giới này, cường đại như là Cổ Hoàng cũng không thể tránh khỏi cái gọi là luân hồi thay phiên.
Người nghịch tu luân hồi hay là nhân quả chi đạo được gọi là nghịch thiên mà đi, còn những thành viên tu đạo như là trật tự chi luận hay sinh cùng tử thì chính là được gọi là thuận thiên tu đạo, còn như Trương Phàm là gì không ai có thể biết được, hắn đạo chính là đầu nguồn, hắn cũng chính là lão tổ truyền thừa của đạo này.
Trương Phàm đứng giữa hư không thân hình tuy chỉ còn lại là hồn thể nhưng lại hiện ra khí thế mạnh mẽ, hắn lộ ra đạo của chính bản thân kinh khủng đến mức khiến cho tồn tại trước mặt hắn cũng phải hoảng sợ cảm thán, hắn phong thái tựa như là một tôn ma thần cắn nuốt khắp nơi hủy diệt cả thế gian, hắn dường như cũng giống như là một vị chiến thần của thế gian, gieo rắc một loại tín niệm cho sinh linh cũng là cho bọn họ sinh cơ sống lại.
Hắn đứng ở đó ánh mắt lắp lánh như là sao trời, nhưng mà trong ánh mắt kia hiện ra hai con ngươi một đỏ một xanh phát ra kỳ lạ ánh sáng một sinh một tử, cơ thể Trương Phàm hiện ra đạo văn tự hành lại sắp xếp thành ký tự đặc biệt.
Trương Phàm dùng vơi hít sâu một hơi, toàn bộ sinh cơ bị phát tán ra bởi hai người đối lập bị hắn một hơi thở sâu này dung nhập vào cơ thể, thân hình mờ ảo kia lại càng thêm tăng trưởng lên sâu đó lại bị Trường Sinh Công lập thức luyện hóa.
"Đạo hữu thủ đoạn đúng là cao thâm".
Lão già thật sự lời nói phát ra, hắn bây giờ thật sự rất là kh·iếp sợ trước thủ đoạn của Trương Phàm bày ra.
"Lão cũng rất đáng để ta kính trọng!".
Trương Phàm hư ảnh trên hư không thân ảnh càng ngày càng thêm đậm đặc năng lượng, hắn nhìn thẳng lấy lão già kia cố gắng thu vào chí nhớ.
"Lần sau có gặp hy vọng chúng ta không phải kẻ địch".
Lão già thanh âm khàn khàn không thể tả, ánh mắt lão bây giờ mới liếc mắt nhìn lấy phía sau của mình, thiếu nữ tên Diệp Linh Nhi kia bây giờ ánh mắt đã ước đẩm, những giọt nước mắt kia như là từng con dao sắc bén đâm vào lòng lão vậy.
"Không biết bản tôn sau này có thành công hay không?".
Lão thở dài một hơi ánh mắt ảm đạm không thể tả nổi, lão nhìn lấy Trương Phàm lại mở miệng nói.
"Ta đạo hiệu là Luân Hồi Tử, không biết đạo hữu có thể giúp ta một việc không?".
Lão già ánh mắt ảm đạm chợt lóe lên tia ánh sáng hy vọng nhìn về phía Trương Phàm, ánh mắt kia tràn ngập ra sự chờ mong.
Trương Phàm nhíu mày lại hình như không có chút gì suy nghĩ mà định nói ra, nhưng mà hắn chưa kịp nói ra lại bị một khí tức hưng phấn trong cơ thể hắn toát ra làm cho ngẩn ngơ.
- Trường Sinh Công đang kích động rất là mảnh liệt, hình như có vật chất gì đó khiến cho nó có thể giúp ta thoát khỏi tình huống này khó khăn.
Hắn thầm nghĩ, ánh mắt hắn hiện ra một tia tinh man nhìn thẳng lão già trước mắt.
"Tại hạ là Bất Diệt Tử!".
Trương Phàm nói, lời nói tuy là bình thường không có chút gì sao động cảm xúc nhưng mà nếu như đối với Lão già trước mắt thì thật sự có quá nhiều khuyết điểm, ánh mắt thèm muốn khi nhìn lấy mình phân thân hồn niệm kia khiến cho hắn biết chắc lần này là thành.
"Ta chỉ cần đạo hữu nhận nàng làm đệ tử, chăm sóc nàng đến khi bản tôn ta có thể đi đến nơi đây".
Lão nói xong thì cũng dừng lại một chút, sau khi quan sát Trương Phàm một thời gian không thấy hắn lên tiếng thì tiếp tục nói tiếp.
"Tất nhiên là không có làm không công".
Lão tiếp tục lại bồi thêm một câu, mà chỉ trong một giây này thân hình mờ ảo của lão đột nhiên phát ra quang man cực kỳ mạnh mẽ, một loại năng lượng thuần túy nhất đến từ hư vô mờ mịt bắt đầu lan tràn ra khu vực nơi đây, lão trong quang man lại đột nhiên thần niệm phát ra quanh quẩn.
"Đây là thần niệm còn sót lại ở mảnh đại lục này của ta, chỉ cần ngươi hấp thu vào Linh Thể nhỏ bé kia thì linh thể lực của ngươi sẽ tăng lên theo cấp số!".
Trương Phàm đôi mắt nhắm nghiền lấy, bên trong chứa đựng vô số những sợi tơ ánh sáng, hắn muốn biết tên này suy nghĩ gì.
Nhưng lúc này trong linh thể hắn Trường Sinh Công đã sao động cực kỳ mạnh mẽ, hắn cố gắng áp chế lại không cho nó trực tiếp thôi động mà thôn phệ lấy những tia ánh sáng năng lượng do lão già kia hóa thành, nhưng lúc này biến cố lại đột nhiên phát sinh.
Diệp Lam bên cạnh bờ eo có một khối ngọc giới đang kịch liệt run động, ánh sáng bên trong phát ra khiến cho không gian cũng phải vặn vẹo, lực lượng kinh khủng từ huyết khí từ bên trong miếng ngọc giới vậy mà không theo Trương Phàm điều khiển mà bùng phát ra ngoài.
Đôi mắt Trương Phàm khẽ biến, hắn cảm giác được nhục thân mình ở kia đang sao động vô cùng mạnh mẽ, cái thứ năng lượng thuần túy do lão già kia tan biến mà thành kia làm cho huyết khí mạnh mẽ và cơ thể được tẩy luyện qua thiên kiếp kia cũng phải không tự chủ được mà muốn thôn phệ.
Trương Phàm ánh mắt trở nên càng thêm lạnh như băng, hắn trong người đang có một loại uất nén đã thành hình nhưng khó mà phát tiếc, tâm tư hắn tuy là thâm trầm vì đã ở bên cạnh lão quái vật như là Mị Cơ, hắn cũng đã từng nhìn qua những lão quái của thời đại trước giao tranh chóng lại Đại Thiên Thế Giới cho nên cũng thấy được dáng vẻ kia hắn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng mà nếu so với một cái thật sự lão quái đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm thì hắn kém quá xa, hiện tại hắn bị người trước mắt bày cho một chiêu thì đã không còn cách nào ứng phó được.
- Chỉ cần Đạo Hữu bảo hộ tốt nàng thì lần này nhân quả sẽ chấm dứt.
Trương Phàm khi nghe được âm thanh này phát ra từ mấy nguồn sáng năng lượng phía trước thì ánh mắt hắn càng thêm lạnh lùng hơn, phản phất như đôi mắt kia có thể hóa thành thật chất mà bùng nổ ra sức mạnh nổi giận của mình ra ngoài vậy.
"Nhân quả lần này là ngươi ép ta nhận sao!".
Hắn quát lớn, ánh mắt càng thêm đôi chút đáng sợ.
Nhưng lúc này nhục thân hắn không theo Linh Thể khống chế mà trực tiếp phóng ra huyết khí ngập trời đi tới cái kia luồng sáng mà cắn nuốt tới, hình như nó xem cái kia năng lượng là chất đại bổ đủ để bản thân cùng với Linh Thể trong năng lượng Kiếp Quang kia có thể đồng thời dung hợp vậy.
Huyết khí phóng thẳng tới tạo ra một cột màu vàng màu máu như con quái thú thượng cổ điên cuồng mà phóng tới không kiên nể gì mà hấp thu tại chỗ.
'Oanh!'.
Lực lượng khổng lồ từ trong nhục thân Trương Phàm bùng nổ ra ngoài tạo ra từng đợt sóng gợn, huyết khí càng thêm cuồng bạo đã hóa thành thật chất là một con thần long ngửa mặt lên trời gào lớn, linh khí xung quanh nhục thân hắn trực tiếp bị từng đợt sóng năng lượng kia làm cho khô cạn đi mất, không gian thì từng mảnh từng mảnh đều đã và đang rạng nứt ra dần.
Trương Phàm lạnh lùng dơ lên bàn tay kéo lại Diệp Lam cùng với Diệp Linh Nhi về phía gần bản thân mình, cả ba người đều theo năng lượng sóng gợn mà từ từ lui về phía sau.
"Lần này Nhân Trương Mỗ đã nhận rồi, nhưng mà sau này quả chỉ sợ ngươi gánh không nỗi!".