Trước đó Chu Lãng đã xem qua vài chỗ cho thuê phòng, hôm nay đi cùng Tống Ý Dung để quyết định chọn chỗ nào, chủ yếu là chọn theo sở thích của cậu.
“Phòng này khá rộng, bố cục cũng tương đối hợp lý”, Chu Lãng nói: “Phòng ngủ ở đây lớn nhất trong số các phòng anh chọn, em ở đây sẽ tương đối thoải mái.”
Tống Ý Dung xem qua mỗi nơi trong phòng, có chút rối rắm, nhưng vẫn nói: “Chúng ta đi xem chỗ khác đi.”
Xem qua vài chỗ, Tống Ý Dung đều không hứng thú lắm, cho đến khi nhìn thấy chỗ cuối cùng.
Chu Lãng vẫn như cũ, giới thiệu cho Tống
Ý Dung: “Chỗ này thì hơi nhỏ một chút, nhưng chủ nhân trước đã bố trí nơi này rất ấm áp, bên cạnh phòng ngủ còn có một phòng sách nhỏ, phòng khách nhìn ra ban công, mùa đông ánh mặt trời có thể chiếu đến cả căn phòng.”
Tống Ý Dung vừa nghe Chu Lãng nói vừa đi vào phòng ngủ, phòng ngủ không rộng lắm, còn chứa đầy đồ nội thất, sô pha lười màu xanh lá, ghế mây màu nâu nhạt, dưới chân trải thảm dạng ô vuông, bức màn màu xám nhạt và một cái cửa sổ nho nhỏ.
Tống Ý Dung hài lòng trong vòng một giây: “Em thích chỗ này”, cậu nâng mắt lên nhìn Chu Lãng, thanh âm lộ rõ sự vui vẻ.
Chu Lãng không quan tâm phòng ở như thế nào, chỉ cần có Tống Ý Dung bên cạnh là được nên cũng lập tức gật đầu, “Được,
chọn chỗ này đi, em thích là được.”
Bởi vì thuê nhà nên việc bố trí, trang hoàng cũng không mất nhiều thời gian, người chủ của căn phòng cho người thu dọn sạch sẽ, quét tước, thông gió liền có thể dọn vào ở.
Sau khi ký hợp đồng thuê nhà với người chủ, trên đường về, Tống Ý Dung nói với Chu Lãng những ý tưởng của mình khi dọn qua nhà mới.
Khó được mà cậu hân hoan nhảy nhót, miệng ríu rít không ngừng như vậy.
Tống Ý Dung nói, muốn mua thật nhiều sách chất đầy lên giá sách, nếu Chu Lãng không ở nhà cậu có thể ngồi trong phòng sách đợi, đọc sách, vuốt mèo, sau đó đặt hai cái gối ôm ở cửa sổ nhỏ, nếu không có việc gì thì có thể ngồi đó ăn đồ ăn vặt,
ngắm cảnh đêm.
Muốn mua một tấm khăn trải bàn mới màu lam có hình gấu nhỏ, còn muốn đón Lỗ Lỗ qua, mua một cái nhà cây đáng yêu cho nó, bố trí cho nó một cái ổ thật xinh đẹp.
“Đúng rồi,” Tống Ý Dung nói đến một nửa thì quay người qua, xoa xoa vành tai Chu Lãng: “Còn có thể mua hai cái ghế mây đặt ở ban công, đôi ta sẽ ngồi hóng gió, ngắm hoàng hôn, sẽ rất thoải mái đúng không anh?”
Lúc Tống Ý Dung nói, trong đầu Chu Lãng cũng xuất hiện những hình ảnh đó, tốt đẹp làm anh không thể tin được, lông mi chớp chớp, anh nhìn mặt Tống Ý Dung, cười nói: “Ừ, chúng ta có thể cùng nhau lựa chọn.”
Trên đường trở về, vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Chu Lãng ngừng bước chân, lỗ tai bỗng nhiên hồng lên, ánh mắt nhìn Tống Ý Dung cũng trở nên thâm thúy hơn, Tống Ý Dung bị anh nhìn chịu không nổi, hỏi: “Làm sao vậy?”
Mí mắt Chu Lãng nhẹ rũ, tầm mắt dừng trên mặt Tống Ý Dung, Tống Ý Dung có cảm giác như có một khối đá nặng ngàn cân đè lên cậu làm cậu thở không nổi.
Nhưng không được bao lâu, ánh mắt Chu Lãng lại dời đi, nhẹ giọng nói: “Tống Ý Dung, trời sắp tối rồi, đêm nay em có vội về nhà không?”
Tống Ý Dung liếm liếm môi khô khốc: “Em cũng không gấp.”
“Em chờ anh một chút”, Chu Lãng xoa xoa
đầu của cậu: “Anh đi mua chút đồ.”
Anh vắt túi xách qua vai rồi đi vào, không để Tống Ý Dung chờ lâu, Chu Lãng liền đi ra, túi xách phồng lên rõ ràng.
Tống Ý Dung bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm muốn nhũn chân, đành phải dời đi tầm mắt, lẩm bẩm một câu: “Bí mật thì bí mật.”
Đi dạo cả ngày đúng là làm người mệt mỏi chịu không nổi, mắt Tống Ý Dung trông mong mà nhìn Chu Lãng, nói: “Bụng em kêu ‘ọt ọt’ rồi.”
Ánh mắt Tống Ý Dung làm Chu Lãng cảm thấy cậu rất đáng yêu, giơ tay lên vuốt vuốt tóc mình, một hồi lâu sau mới trả lời: “Vậy… chúng ta đi ăn cơm.”
Sống lưng Tống Ý Dung thẳng tắp, từ bên cạnh nhìn sang, cổ cũng trắng đến sáng lên, trong nháy mắt, cực kỳ giống thiên thần đến từ bầu trời, cậu nghe Chu Lãng nói thì liếc anh một cái, đứng đắn nói: “Có phải anh đang khẩn trương không?”
“Anh nói lắp.” Tống Ý Dung bổ sung một câu.
Chu Lãng đang ôm bờ vai hơi mỏng của Tống Ý Dung, nghe vậy thì rút tay về, thanh âm vững vàng nói: “Ở trước mặt Tống Ý Dung, anh vẫn luôn khẩn trương như vậy, không có cách nào mà không khẩn trương.”
Hai má Tống Ý Dung hồng hồng, nghẹn lại câu nói tiếp theo.
Lúc ăn cơm, Tống Ý Dung có hơi buồn ngủ, ăn hai miếng, đôi mắt đã híp lại, mơ màng nhai hai cái.
Từ nãy đến giờ, Chu Lãng thường xuyên nhìn vào di động nhưng cũng không quên đỡ cái đầu của Tống Ý Dung, nhắc nhở: “Ăn cơm đi.”
Tống Ý Dung thật sự rất mệt, mạnh mẽ mở to mắt, ăn một lát, lại buông đôi đũa, tựa lưng vào ghế ngồi.
Bây giờ ăn ít một chút cũng được, Chu Lãng nghĩ như vậy mà chọc chọc khuôn mặt Tống Ý Dung, dịu dàng nói: “Về nhà thôi, tiểu Tống.”
Tống Ý Dung mở to mắt, nhìn nhìn Chu Lãng một lúc lâu, hơi hé miệng, không quên nói: “Gọi anh.”
Chu Lãng cười một hồi, đè xuống thanh âm, nói: “Được, vậy anh có thể đưa em về nhà không?”
“Ừ, về”, Tống Ý Dung ăn cơm xong hay bị tình trạng say giả, lơ ngơ, mặt nóng, thân thể lắc lư.
Cực kỳ giống mèo con xinh đẹp ăn no rồi nằm lười.
Ra khỏi tiệm cơm, đêm đã tối đen, người đi đường cũng không còn bao nhiêu, chỉ còn mấy cái đèn đường chiếu sáng con đường tối như mực.
Chu Lãng khom lưng để Tống Ý Dung ghé
vào lưng anh rồi cõng người lên, hai tay câu lấy đầu gối, nâng mông cậu, sợ cậu trượt xuống.
Tống Ý Dung lại nhéo lỗ tai anh, cũng không mệt đến mức không biết gì, chậm rì rì nói: “Cơ bắp trên lưng của anh cứng quá, làm đau xương sườn của em.”
Chu Lãng nghẹn một hồi lâu, mới phun ra một câu: “Hẳn là không cứng như em nói đâu.”
Tống Ý Dung cười hai tiếng bên lỗ tai Chu Lãng, dùng gương mặt ấm áp cọ cọ tóc ngắn của anh, tóc sát da đầu cũng không mềm mại, nhưng Tống Ý Dung vẫn cọ không ngừng, giống như đây là thứ cậu yêu thích nhất.
Chu Lãng cũng không nói gì, chỉ trầm mặc
bước đi, đèn đường kéo dài bóng dáng của hai người.
Tống Ý Dung nói: “Cái bóng của anh sao lại dài như vậy?”
Khóe môi Chu Lãng cong lên một chút, nhìn bóng dáng trên mặt đất, Tống Ý Dung trên lưng anh có vẻ nhỏ đi: “Tống Ý Dung”, Chu Lãng bỗng nhiên kêu cậu.
“Sao?”, Tống Ý Dung đáp lại.
Chu Lãng nâng nâng Tống Ý Dung như muốn đoán xem cậu nặng bao nhiêu, cánh tay căng chặt hữu lực ôm chặt lấy cậu, thanh âm khàn khàn bị gió đêm hè thổi đến bên tai cậu, anh nói: “Anh thích em quá, làm sao bây giờ?”
Trái tim Tống Ý Dung ngơ ngác mà nhảy
lên, bị tỏ tình bất ngờ mà ngây người.
Ngữ khí khi nói những lời này cũng không khác bình thường bao nhiêu, chỉ là chậm hơn một chút, nhẹ hơn một chút mà thôi, nhưng chính lời nói vụng về, thậm chí chỉ xem là bình thường như vậy lại khiến cho cơn buồn ngủ của Tống Ý Dung bay mất hoàn toàn.
Qua thật lâu, Tống Ý Dung mới mở miệng, tiếng nói nghèn nghẹn: “Em cũng vậy.”
Trở lại khách sạn, Tống Ý Dung mới phát hiện Chu Lãng còn đặt thêm bánh kem.
Hai người ngồi đối diện nhau, Chu Lãng cắm nến vào bánh, đội mũ sinh nhật lên, dựa theo nghi thức, tắt đèn nói: “Thọ tinh* ước nguyện trước đi.”
* nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật
Mặt Tống Ý Dung trong ánh nến leo lắt, lúc thì rõ ràng, lúc lại mơ hồ, ánh sáng màu quýt chiếu lên gương mặt cậu, cậu chợt mở to mắt, cười cười nói: “Ước xong rồi.”
Bánh kem đặt theo sở thích của Tống Ý Dung, bơ màu cam, chocolate da giòn, mặt trên còn trang trí rất nhiều trái cây cắt lát.
Bánh kem không lớn, nhưng nhìn rất tinh xảo, đã lâu rồi Tống Ý Dung không ăn bánh kem, vì thế nghiêm túc cắt một khối bánh kem ra ăn.
Khóe miệng cậu dính chút bơ, Chu Lãng nhìn thoáng qua, dường như khắc chế không được nữa, bắt lấy cái tay đang cầm điều khiển từ xa của cậu, kéo cậu lại rồi hôn lên.
Tống Ý Dung bị hôn đến đầu lưỡi nhũn ra, giống như ăn bánh kem, một chút bơ còn lại trong miệng bị hút ra, dây dưa ở môi răng hai người một lúc lâu mới lưu luyến mà nuốt vào bụng.
Tống Ý Dung mặc áo thun, Chu Lãng sợ cậu nóng nên giúp cậu cởi ra, đặt lên đầu giường.
Tống Ý Dung dựa vào vách tường, phần lưng bị bàn tay to bao lại, nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng mà truyền tới, trước mắt cậu là một mảnh trắng xóa.
Đèn dây tóc trên đỉnh đầu lúc ẩn lúc hiện, Tống Ý Dung hoàn toàn mất đi quyền chủ đạo, trong thanh âm hỗn loạn của TV mà nặng nề hút khí.
Chu Lãng bắt lấy cổ tay cậu, hôn lên xương
cổ tay, mắt cậu hồng hồng, đẩy đầu Chu Lãng ra, đẩy không được, đành nói: “Anh đừng hôn.”
Đoạn cổ tay trắng như loại ngọc tốt nhất, giống hầu kết của cậu, đều có một nốt ruồi nhợt nhạt, Chu Lãng từng mơ ước, từng nằm mơ thấy qua.
Hiện giờ gần ngay trước mắt, ngậm ở trong miệng, nếm vị, ngửi hương, trong đầu như có tiếng la hét ầm ầm ĩ ĩ, giống như sắp nổ ra.
Khóa kéo của túi xách màu đen bị kéo ra một nửa, động tác của Chu Lãng không tính là thuần thục, nhưng mỗi bước đi đều nhớ rõ ràng.
Tống Ý Dung đổ mồ hôi ở trong tay anh, thở phì phò, tay chân làm thế nào cũng
không thoát được bàn tay của Chu Lãng.
Đường hầm khai quật chỉ đến một nửa, ngọn núi vừa mỏng vừa gầy đã không khống chế được mà run lên, máy móc vẫn cứng rắn, cả thân máy tản ra nhiệt khí chưng người.
Tống Ý Dung muốn khóc, nhưng chỉ nức nở vài tiếng liền ngừng, ngón tay đẩy eo Chu Lãng, nói: “Núi cũng sắp bị anh đâm cho sụp.”
Chu Lãng sờ sờ đầu Tống Ý Dung, nghẹn giọng nói: “Không thể trách anh.”
Tống Ý Dung chớp chớp mắt, vừa nhìn thì có vẻ ngây thơ: “Vậy trách ai?”
“Trách máy móc”, thanh âm Chu Lãng trầm thấp mà kể chuyện xưa: “Máy móc dừng
không được.”
Tống Ý Dung ngẩn người, há mồm dùng răng cắn cánh tay Chu Lãng, dấu răng nhợt nhạt nhưng ngay ngắn, chỉnh tề, vết đỏ cũng rất nhạt, hiển nhiên cũng không dùng bao nhiêu sức.
Chu Lãng cúi đầu cắn đôi môi hồng hồng của Tống Ý Dung, hỏi: “Muốn nghe chuyện xưa nữa không?”
Tống Ý Dung căn bản là nói không nên lời, Chu Lãng cứ tiếp tục nói:
“Bên trong núi thật ra rất mềm, vì kín gió nên sẽ làm người cảm thấy nóng, máy móc đi sâu vào rồi kéo ra một chút, rồi lại dùng lực đỉnh sâu vào, quan sát phản ứng của núi.”
“Nếu núi khóc nhiều quá, máy móc sẽ
chậm lại, di chuyển qua lại một khoảng cách rất nhỏ.”
Tống Ý Dung rốt cuộc nhịn không nổi mà che miệng anh: “Đừng nói nữa.”
Chu Lãng cũng một thân mồ hôi, chuyện xưa vừa nói vừa làm có hơi cố sức, thần kinh sớm đã căng chặt.
Đang kể thì di động của Tống Ý Dung rung ong ong lên, cậu vươn tay nhưng với không tới, Chu Lãng vươn tay giúp cậu bấm nhận cuộc gọi rồi đặt điện thoại bên tai cậu.
Tống Ý Dung vửa mở miệng liền bị giọng nói của chính mình làm hoảng sợ, nghẹn ngào như đang khóc, cậu tằng hắng một chút mới tiếp tục nói: “Alo……”
“Tiểu Ý, mẹ đây”, Tân Mạn Hương mở
miệng: “Sinh nhật vui vẻ, bảo bảo.”
Tống Ý Dung nhấp nhấp môi, không có phản ứng gì với cái xưng hô bảo bảo này: “Dạ, cảm ơn mẹ.”
“Hôm nay không tính về nhà sao?”, thái độ quan tâm thể hiện rõ ràng trong lời nói, phảng phất chuyện quá khứ đã tan thành mây khói, có thể bắt đầu lại một lần nữa: “Mẹ chờ con đã lâu.”
Tống Ý Dung dừng một chút, nói: “Có việc.”
Cảm nhận được cảm xúc suy sụp của Tống Ý Dung, Chu Lãng hôn hôn sườn mặt cậu, ôm cậu càng chặt hơn.
Cuộc điện thoại này, đối thoại vài câu ít ỏi liền cắt đứt, Tống Ý Dung vừa buông di động, Chu Lãng liền cúi người, đỉnh đỉnh
vào trong, gọi cậu: “Bảo bảo.”
“Là chỗ này sao, Tống Ý Dung”, mồ hôi Chu Lãng rơi xuống xương quai xanh của Tống Ý Dung, anh làm không biết mệt, lại gọi: “Bảo bảo.”
Trong cổ họng Tống Ý Dung phát ra vài tiếng mơ hồ không rõ, xương sống tê dại, một dòng điện đột nhiên chạy khắp toàn thân.
Ngoài cửa sổ cũng chợt sáng lên, một tia chớp xẹt qua, những chuyện sau đó lại tiếp tục, bên ngoài trời mưa tầm tã.