“Được rồi nhưng cũng không nên đến đó quá thường xuyên”
Y Nhu gật đầu
“Ngày kia có muốn ta đưa ngươi ra ngoài hay không”
Y Nhu bất ngờ, Tống Kỳ Nam muốn đưa y ra ngoài hay sao, hắn không sợ y trốn đi sao
“Đừng nghĩ đến việc làm gì đó sau lưng ta”
Tống Kỳ Nam suy nghĩ để y có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn chỉ còn cách hạ cổ vào người y mà thôi như vậy hắn không sợ y sẽ rời khỏi hắn mà đi
“Thật sự đưa ta ra ngoài sao”
“Nếu ngươi ngoan ngoãn”
Y Nhu đương nhiên sẽ ngoan ngoãn, cơ hội ra ngoài lần này y nhất định phải để lại chút manh mối để phụ hoàng có thể tìm được y, y biết bản thân mất tích phụ hoàng và phụ thân nhất định sẽ đi tìm mình nhất định sẽ tìm y trên khắp Thịnh Hà quốc này
“Được rồi ta còn có việc”
Tống Kỳ Nam xoa đầu Y Nhu sau đó rời đi, hắn đến mật thất lựa chọn cổ để hạ lên người y, Y Nhu vì háo hức được ra ngoài mà liền vui vẻ
Tình Á thấy Tống Kỳ Nam đã rời đi liền đi đến, nhưng Yên Khánh lập tức ngăn cản
“Tình công tử người lại đến tìm công tử nhà ta sao”
“Không phải là việc của ngươi, các ngươi năm lần bảy lượt không cho ta gặp hắn gốt cuộc là có ý gì”
Tình Á nói
“Công tử không muốn gặp người cũng không thích bị làm phiền”
Tình Á nhíu mày, chẳng lẽ Y Nhu biết hắn đang toang tính gì sao, nhưng đây là không có khả năng kẻ kia nhìn thế nào cũng không phải người có thể đoán được tâm tư người khác, ngoài cao ngạp ra hắn không cảm thấy y là người thông minh, kẻ thông minh đương nhiên sẽ lấy lòng Tống Kỳ Nam mọi lúc không như y lúc nào cũng một mặt lạnh nhạt
“Nhưng ta là có ý tốt, lần trước ta là không biết tốt xấu ta chỉ muốn đến tạ lỗi nhưng công tử các ngươi ba lần bảy lượt đều không gặp”
Y Nhu nghe vậy liền khó chịu, nhưng nếu không gặp kẻ này liền đến làm phiền y mọi lúc, y thật mệt mỏi, gốt cuộc Y Nhu cũng nhịn không được cho hắn vào
“Yên Khánh để hắn vào đi”
Tình Á liền nhếch mép cưởi chuyện xem như đã thành đi
Tình Á bước vào bên trong nhìn thấy Y Nhu đang ôm một con thỏ liền cười
“Y công tử người thích thỏ sao”
“Không ta thích sói”
Y Nhu không thèm liếc nhìn người này
“Lần trước là ta không phải ta mạo phạm Y công tử, xin công tử bỏ qua”
Y Nhu gật đầu
“Công tử thật kiệm lời, đối xử với người khác đều như vậy sao”
“Gốt cuộc ngươi có ý gì”
Y Nhu nhìn Tình Á, một kẻ nhìn vào liền cảm giác không bình thường này y đương nhiên sẽ để phòng
“Ta nghe nói Y công tử là được giáo chủ bắt về, trùng hợp hơn là ta nghe nói rằng thái tử điện hạ vừa hay mất tích”
Tình Á nói ra lời này liền nhìn thấy sắc mặt Y Nhu thay đổi, xem ra tin tức bên ngoài nghe được là thật chỉ là hắn không nghĩ Tống Kỳ Nam dám bắt thái tử điện hạ hoặc nói đúng hơn hắn vẫn chưa biết thân phận của Y Nhu
“Thì đã làm sao, Tình công tử là muốn có ý gì”
“Ta chỉ có ý muốn giúp người, chúng ta đều có lợi, người là điện hạ cao quý sao có thể ở đây làm nam sủng cho hắn, ta thì muốn lập công lấy được bí tịch tiêu diệt ma giáo, người nói xem chúng ta có thể hợp tác”
Y Nhu nhìn Tình Á, hợp tác sao, y vẫn là chưa nghĩ đến, hợp tác với kẻ này so với Tống Kỳ Nam có khác nhau sao, kẻ này suy cho cùng cũng không thật sự tốt lành gì cả, y vốn có suy tính riêng của mình
“Người cứ xem xét nếu như cảm thấy muốn cùng ta hợp tác liền đến tìm ta”
“Nếu muốn ta hợp tác vậy tra cho ta một người, nếu như ngươi làm được ta sẽ tin ngươi là người có khả năng có thể giúp ta rời khỏi đây, còn không chúng ta vẫn là ai làm việc nấy đi”
“Việc gì”
“Ta muốn biết công chúa có bị bắt đến đây không”
“Được ta sẽ tra giúp ngươi, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ lời đệ nghị của ta”
Tình Á nói xong liền trở ra ngoài, hắn cứ cho rằng Y Nhu sẽ là kẻ dễ dàng nghe theo lời người khác không nghĩ rằng đây là một con sói đấy nhưng sói thì đã sao Tình Á hắn đương nhiên có suy tính, hắn muốn vừa chiếm được bí tịch vừa có được Tống Kỳ Nam, hơn hết cần một người để gánh thay sự hận thù này, lựa chọn Y Nhu là tốt nhất nhưng xen ra Y Nhu không dễ dàng đối phó rồi đây
Y Nhu nhìn theo bóng lưng người vừa bước ra sau đó liền vuốt ve chú thỏ trong lòng
“Một con cáo lại muốn đấu với một con sói sao, ngươi xảo huyệt nhưng ta lại tàn bạo, đừng cho rằng sói con thì sẽ dễ dàng bị ngươi thao túng”
Y Nhu đương nhiên không tin tưởng Tình Á, dã tâm người này lớn như vậy hợp tác với hắn suy cho cùng cũng không có lợi, nhưng nếu muốn trốn thoát khỏi đây y nhất định phải có một người giúp, chỉ là việc này cần phải suy tính lại
Ở hoàng cung gốt cuộc Y Liên cũng không đợi được liền muốn ra ngoài tìm hoàng nhi của mình, Lam Phong đương nhiên không để người đi
“Liên nhi ngươi chờ trẫm một chút, đợi sau tết chúng ta cùng nhau ra ngoài đi tìm hai hoàng nhi trở về”
“Ngươi cứ đợi, đợi, đã gần nửa năm một chút tin tức về hai hoàng nhi đều không có, Lam Phong gốt cuộc ngươi có quan tâm đến hoàng nhi của chúng ta không”
Hắn đương nhiên quan tâm nhưng hắn là hoàng đế, nước không thể một ngày không có vua, nếu muốn đi ít nhất mọi việc trên dưới, trong hoài hoàng cung, triều đình đều phải sắp xếp ổn thoả mới được
“Ta đương nhiên cũng lo lắng cho hoàng nhi không thua kém ngươi nhưng Liên nhi, ta là hoàng đế hơn nữa vài ngày nữa sứ thần các nước đến đây chúng ta phải tiếp đãi bọn họ”
Y Liên hừ mạnh sau đó mặc kệ Lam Phong mà trở về tẩm cung đóng cửa, Lam Phong cười khổ, từ ngày Y Nhu mất tích Y Liền liền không thèm cho hắn vào tẩm cung, đường đường là hoàng đế nhưng gần nửa năm không cùng nam hậu ân ân ái ái, người khác nghe được liền mất mặt
Nói đến việc tiếp đón sứ thần các nước lần này còn có vị vương gia của Bình Thiên quốc, nghe nói người này trước kia là thái tử của Bình Thiên quốc được hoàng đế yêu thương nhưng sau đó bị người phế truất đi lập ca ca của hắn cũng là tứ hoàng tử do hoàng hậu thân sinh làm thái tử, cũng là hoàng đế của Bình Thiên quốc hiện tại, nghe nói người này vừa mới thành thân, hơn nữa là thành thân cùng một vị tướng quân, Lam Phong đương nhiên có chút tò mò về người này vì theo như hắn biết Bình Thiên quốc không hề giống với Thịnh Hà quốc việc nam nhân thành hôn với nhau vẫn còn rất lạ lẫm