Bắt Được Một Thái Tử

Chương 43



Lam Y Ngọc đương nhiên nhận ra sự bất thường của đệ đệ mình, nhưng nàng hiện tại phải chuẩn bị mau chóng dẫn binh đi đánh Địch quốc ở biên cương, đợi khi trở về sẽ hỏi rõ

Ngày hôm sau ở trên triều, hoàng đế liền ra chiếu chỉ cho đại công chúa Lam Y Ngọc dẫn binh đi đánh Địch quốc, Lam Y Ngọc lãnh chỉ, mặc dù bá quan văn võ bàn tán xôn xao nhưng có thái tử lẫn nam hậu cùng nhau lên tiếng bọn họ cũng không dám nói nhiều

Chiếu chỉ đã ban, ba ngày sau Lam Y Ngọc liền phải lên đường, trước khi hoàng nhi lên đường Y Liên đích thân nấu một bàn thật lớn để bốn người bọn họ cùng nhau ăn

“Y Ngọc lần này đánh với Địch quốc là trận đầu tiên của ngươi, ngươi nhất định không được liều mạng có biết chưa, phụ thân sẽ ở kinh thành đợi tin tức ngươi”

Y Liên nhìn hoàng nhi của mình

“Phụ thân người yên tâm ta nhất định chiến thắng trở về”

“Phụ hoàng ta cũng muốn như tỷ tỷ giúp người bảo vệ xã tắc”

Lam Y Nhu nói

“Ngươi giúp trẫm phê duyệt tấu chương là đã giúp trẫm bảo vệ xã tắc rồi, Y Nhu, ngươi còn nhỏ không cần phải gấp gáp”

Lam Phong nói, mặc dù trong lòng rất muốn nhanh chóng cho hoàng nhi thay mình giám quốc nhưng nhìn lại đến ái nhân bên cạnh đang trừng mắt hâm doạ Lam Phong liền im lặng

“Ta biết phụ hoàng và phụ thân vốn dĩ có việc phải rời kinh thành một thời gian, người an tâm trong thời gian đó ta có thể cai quản Thịnh Hà quốc”

Y Liên nhìn qua Lam Phong, cái tên hoàng đế này lại nói gì với hoàng nhi của y nữa rồi, mặc dù thật sự có hẹn cùng vị bằng hữu kia nhưng hoàng nhi vừa mới trở về thân thể vẫn chưa khoẻ hẳn, bây giờ lại giao hết triều chính cho hoàng nhi của mình, như vậy có đáng làm phụ hoàng không

Lam Phong oan ức vô cùng mà nhìn nam hậu của mình

“Y Nhu, chuyện này khoan hãy nói, phụ thân thấy sức khoẻ của ngươi vừa nới hồi phục, vẫn là đợi thêm một thời gian nữa đi”

Lam Y Nhu liền lo lắng, không phải y không đợi được mà hài tử trong bụng không đợi được, phụ thân và phụ hoàng đi chuyến này e là cũng khá lâu như vậy đến khi y sinh hài tử có thể hoàn toàn giấu diếm hai người, nhưng hiện tại cũng đã hai tháng, nhanh nữa thôi bụng sẽ lộ rõ, nếu phụ hoàng và phụ thân còn ở lại trong cung e rằng không xong



Bốn người cùng nhau dùng bữa, Lam Y Nhu và Lam Y Ngọc sau đó liền lui xuống để phụ hoàng và phụ thân hai người tâm tình

Trên đường trở về cung của mình, Lam Y Ngọc không nhịn được mà lên tiếng hỏi

“Y Nhu, gốt cuộc hơn nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì”

Lam Y Nhu nhìn tỷ tỷ sau đó thở dài, không phải y không muốn nói nhưng y biết tỷ tỷ và phụ thân tính cách giống nhau, chỉ cần biết được chuyện này e là sẽ huyên náo một phen y không muốn như vậy

“Tỷ tỷ, đợi khi người đánh trận trở về ta sẽ nói có được không”

Lam Y Nhu nhìn Lam Y Ngọc, ánh mắt cầu xin như muốn nói tỷ tỷ hiện tại ta không biết nên nói với người như thế nào cả, xin tỷ đừng ép hỏi ta

“Được rồi được rồi, đừng uỷ khuất như vậy, tỷ sẽ đau lòng, nhưng sau khi tỷ trở về đệ nhất định phải nói cho tỷ biết có biết không”

Lam Y Nhu gật đầu, tỷ trở về ta nhất định sẽ nói, đến lúc đó mọi chuyện đã đành ta cũng sẽ không sợ tỷ ép ta bỏ đi hài tử trong bụng

Ngày hôm sau, Lam Y Nhu ở cổng thành tiễn Lam Y Ngọc lên đường đi biên cương

“Y Nhu đợi tỷ trở về a”

Lam Y Nhu mỉm cười gật đầu

“Tỷ, người nhớ bình an trở về, ta và phụ hoàng, phụ thân đợi người trở về”

Trận đánh lần này theo như tính toán ít nhiều cũng ba tháng nửa năm, mong là tỷ tỷ sẽ bình an trở về

Suốt hơn một tháng qua đây là lần đầu tiên Lam Y Nhu rời khỏi cung, y vì sợ ra ngoài sẽ bị người khác nhìn thấy dù sao thì y đã trốn khỏi ma giáo, Tống Kỳ Nam không cho người tìm y hay sao

Lam Y Nhu mãi lo suy nghĩ mà không phát hiện bên người đã có thêm một người

“Thái tử điện hạ người sao lại thất thần ở đây, công chúa đã đi từ lâu rồi”



Giọng nói có chút quen thuộc khi y quay đầu nhìn lại, là người mà rất lâu rồi y chưa gặp lại, thế tử của Thất vương gia, hoàng huynh của phụ hoàng

“Doãn Ngôn sao huynh lại ở đây”

Doãn Ngôn mỉm cười nhìn Lam Y Nhu

“Ta thay phụ thân trở về kinh thành gặp hoàng thượng, đúng lúc nhìn thấy đệ, Y Nhu đệ đã lớn hơn rất nhiều rồi”

“Huynh cũng vậy, đã lâu như vậy không gặp huynh, ở phía Tây, hoàng thúc vẫn khoẻ chứ”

“Phụ vương của ta vẫn khoẻ, ngược lại là đệ, thái tử điện hạ sao lại gầy như vậy, sắc mặt cũng vô cùng tệ”

“Ta không sao, chúng ta mau trở về cung, phụ hoàng ta chắc cũng đã mong gặp huynh từ lâu rồi”

Hai người cùng nhau trở về hoàng cung, Lam Y Nhu đối với vị biểu ca này ấn tượng vô cùng tốt, ngoài tỷ tỷ Lam Y Ngọc ra thì Doãn Ngôn là người thứ hai thường hay mang những thứ đặc biệt từ bên ngoài cung cho y, nhưng vì một số chuyện sau đó mà Doãn Ngôn cùng Thất vương gia phải đến phía Tây của Thịnh Hà quốc trấn thủ nơi đó, không có lệnh không được trở về

Trên đường trở về cung hai người trò chuyện rất nhiều, nhắc về chuyện lúc nhỏ của cả hai người, từ chuyện mỗi làn Doãn Ngôn cùng tỷ tỷ trốn ra ngoài cung bị phụ hoàng và phụ vương phạt thật nặng, còn có chuyện trong một lần cả ba người làm náo loạn hoàng cung một trận khiến cung nữ, thái giám khóc không ra nước mắt

Nhớ lại những chuyện đó Lam Y Nhu và Doãn Ngôn không nhịn được liền cười lớn, tiếng cười vô cùng vui vẻ, kể từ khi từ ma giáo trở về đây là lần đầu tiên Lam Y Nhu y cười nhiều đến vậy, nụ cười vô cùng thoải mái, gần như tất cả mệt nhọc đều đã được dẹp bỏ hết đi

Đến hoàng cung, Lam Y Nhu trở về cung của mình, Doãn Ngôn thì đến chỗ hoàng thượng thỉnh an người

“Ta đến chỗ hoàng thượng thỉnh an, đệ trở về cung của mình sao”

Lam Y Nhu gật đầu

“Ta trở về cung, khi khác huynh đệ chúng ta lại cùng gặp nhau”

Doãn Ngôn gật đầu, hai người liền từ biệt, Doãn Ngôn nhìn theo bóng dáng của Lam Y Nhu có chút tiếc nuối, đệ ấy đã lớn như vậy rồi, bọn họ đã mười năm rồi mới gặp lại, vốn dĩ lần này muốn cùng tỷ đệ hai người cùng nhau trò chuyện nhưng đúng lúc Lam Y Ngọc dẫn binh đi biên cương, đành phải đợi khi khác