Bắt Được Một Thái Tử

Chương 45



“Người của ta đã điều tra nhưng kết quả không thu được gì, tốt nhất vẫn nên đề phòng một chút”

Lục Thừa gật đầu, thời gian tới không cần phải đề tâm đến kẻ đó, dù gì lão giáo chủ cũng quay về, có lão giáo chủ sẽ không kẻ nào dám gây sự

Lục Thừa đỡ Tống Kỳ Nam trở về ma giáo, giáo chủ cứ tiếp tục như thế này, lão giáo chủ nhất định sẽ nổi giận, ngược lại Yên Khánh nửa lời cũng không hé, hắn sắp đau đầu chết đi được rồi

Tình Á nhìn thấy Lục Thừa trở về cùng Tống Kỳ Nam thì lập tức ra đón

“Tình công tử cũng không còn sớm người nên trở về nghỉ ngơi, chỗ của giáo chủ đã có ta”

Lục Thừa lên tiếng, cánh tay vơ ra giữa không trung của Tình Á liền rút lại

“Vậy ta liền cáo lui trước”

Tình Á nhận ra thái độ gần đây của Lục Thừa có chút không đúng, vẫn nên đề phòng, không thể cùng tên này đắc tội, chỉ có âm thầm tính kế mà thôi, hắb biết rõ Lục Thừa là thuộc hạ thân cận theo Tống Kỳ Nam từ nhỏ cho nên vẫn kiêng kị vài phần

Sao khi đỡ giáo chủ lên giường, Lục Thừa sắp xếp người canh gác rồi quay về phòng mình, Yên Khánh lúc này vẫn còn thức, hơn hết còn ngoan ngoãn không chạy loạn ra ngoài

“Ngươi muốn ăn gì không, lúc nãy ra ngoài ta mua được một ít thức ăn, có muốn ăn hay không”

Yên Khánh nhìn Lục Thừa một lúc rồi gật đầu, bản thân đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như vẫn còn sống hắn vẫn mong bản thân có cơ hội rời khỏi ma giáo đi tìm tỷ tỷ của mình, bây giờ thân thể vừa mới hồi phục không thể nào làm càn được, hơn hết hắn biết ở chỗ Lục Thừa sẽ an toàn cho nên cũng bắt đầu ngoan ngoãn một chút

Lục Thừa nhìn Yên Khánh ăn những thứ hắn mua liền hài lòng, tốn bao nhiêu công sức cứu người này cũng đáng đấy chứ, có điều hắn vẫn mong Yên Khánh sẽ nói cho hắn biết mọi chuyện ngày hôm đó, như vậy mới thể vạch trần bộ mặt của Tình Á được

Ngày hôm sau Tống Kỳ Nam tỉnh lại, nhìn thấy bản thân lại trở về ma giáo, hắn xoa xoa mi tâm, mấy hôm liền có chút đau đầu, Lục Thừa lúc này liền bước vào

“Có chuyện gì sao”

“Bẩm giáo chủ, lão giáo chủ sẽ trở về trong mấy ngày tới, người vẫn là nên ở lại ma giáo, tránh lão giáo chủ trở về không thấy người sẽ nổi giận”

Tống Kỳ Nam nhíu mày, phụ thân hắn sao lại trở về, không phải nói là sẽ đi ngao du khắp nơi hay sao, không quan tâm chuyện ma giáo nữa hay sao, đột nhiên lại trở về

“Chuyện khi nào tại sao ta không biết”



“Hôm kia thuộc hạ nhận được thư của lão giáo chủ”

Tống Kỳ Nam gật đầu, nếu phụ thân sắp trở về hắn tốt nhất vẫn là không nên rời khỏi giáo tránh phụ thân nổi giận, hơn hết phải chấn hưng lại ma giáo, mặc dù trận chiến cùng chính giáo lần trước tổn hại không có bao nhiêu nhưng cũng khiến cho trên dưới giáo bắt đầu có lục đục, bọn họ cho rằng hắn không bằng phụ thân, không thể bảo hộ người của ma giáo được

“Được rồi vậy hôm nay gọi tất cả bọn họ đến chánh điện một chút”

Lục Thừa lập tức đi làm

Lúc này ở kinh thành, hôm nay trên triều Lam Phong liền tuyên bố chuyện Doãn Ngôn trở thành nhiếp chính vương trước sự bất ngờ của trên dưới bá quan văn võ, còn ra chiếu chỉ để Doãn Ngôn phò tá Lam Y Nhu nhiếp chính thay người

Lam Y Nhu có chút bất ngờ, nhưng vẫn tuân lệnh, sau khi bãi triều Lam Phong liền gọi hai người ở lại

“Y Nhu, từ nay Doãn Ngôn sẽ giúp coi xử lí việc trong ngoài Thịnh Hà quốc, hai người giúp đỡ lẫn nhau trong lúc trẫm không có ở đây”

“Phụ hoàng ngươi đi đâu sao”

Mặc dù ngoài miệng lo lắng nhưng bên trong Lam Y Nhu đang thở phào nhẹ nhõm, bụng y đã sắp lộ rõ, nếu phụ hoàng và phụ thân tiếp tục ở đây sớm muộn chuyện này cũng bại lộ, y không muốn như vậy

“Trẫm đã sớm nói với ngươi, trẫm và phụ thân ngươi phải rời đi một thời gian không nhớ sao, an tâm trẫm chỉ đi một thời gian liền trở về, thời gian này cho người học cách cai quản triều chính như vậy cũng tốt”

Lam Phong nói

“Thần nhất định sẽ phò tá thái tử điện hạ thật tốt”

Doãn Ngôn nhìn qua Lam Y Nhu gật đầu

“Được rồi hai ngươi lui xuống trước đi”

Lam Y Nhu và Doãn Ngôn liền lui xuống, hai người cùng nhau vừa đi vừa trò chuyện

“Lần này được trở lại kinh thành huynh chắc vui lắm, đợi một thời gian nữa liền đón hoàng thúc cùng trở về”



“Không cần đâu, đệ cũng biết phụ vương ta, không thể ép được, hơn hết người muốn ở lại nơi đó đợi người”

Lam Y Nhu nhìn Doãn Ngôn liền hiểu ý, nói ra thì chuyện của phụ vương Doãn Ngôn và phụ thân của hắn y có từng nghe phụ thân nhắc qua, chỉ là không nghĩ qua nhiều năm như vậy phụ vương của Doãn Ngôn vẫn đợi người kia

“Y Nhu, thời gian trước ta nghe nói đệ xảy ra chút chuyện, gốt cuộc là chuyện gì”

Doãn Ngôn đương nhiên cũng biết, khi đó tin tức gửi đến phụ vườn hắn cũng nghe được một ít, nhưng cơ bản vẫn không rõ chỉ biết Lam Y Nhu đột nhiên mất tích

“Chuyện dài lắm, hơn nữa ta hiện tại vẫn không muốn nhắc đến”

Nhìn biểu cảm của Lam Y Nhu, Doãn Ngôn liền biết việc này e là không bình thường nhưng nếu Lam Y Nhu không muốn nói y cũng không ép buộc y nói

“Khi nào đệ nghĩ thông suốt có thể nói với ta, có gì khó nói cứ nói với ta, ta sẵn sàng nghe đệ”

Lam Y Nhu gật đầu, chỉ là đợi một thời gian nữa y mới dám nói cho Doãn Ngôn biết

Lam Y Nhu tiễn Doãn Ngôn đến cổng cung sao đó trở về cung của mình, mấy hôm nay y không ăn được gì cả có chút khoa chịu

“Điện hạ người nếu tiếp tục không ăn sẽ ảnh hưởng thân thể”

Yên Hương nói

“Được rồi, sai người làm thứ gì đó dễ ăn một chút”

Yên Hương lập tức rời đi, Lam Y Nhu đưa tay xoa xoa bụng vẫn còn chưa ngô lên

Hôm trước thái y đến xem liền bảo y đã có cách để y bỏ đứa bé trong bụng nhưng y không nhẫn tâm, dù gì đi nữa cũng là một đứa nhỏ, y không thể bỏ nó được, cho dù y đối với người kia không còn tình cảm nhưng hài tử không có tội, nhưng y biết rõ sinh hài tử không dễ dàng nhất là khi thân thể y còn nhỏ như vậy

Yên Hương trở lại trên tay bưng một ít cháo yến mà ngự thiện phòng đã nấu, nàng gần đây lo lắng cho Lam Y Nhu vô cùng, điện hạ đã mấy ngày không ăn uống đầy đủ, thân thể làm sao có thể chịu nỗi cơ chứ

“Điện hạ người dùng một ít cháo yên đi”

Lam Y Nhu nhìn chén cháo trước mặt không hề muốn ăn nhưng vì hài tử và cũng vì sức khoẻ y đành cố nuốt