Bắt Được Ông Chồng Quốc Dân

Chương 11: Tôi rất ghét cô ta



Kỷ Vĩnh Đông thời gian gần đây tâm trạng cực kì không tốt, trong người lúc nào cũng cảm thấy bực bội khó chịu, mà nguyên nhân gây ra tình trạng này của anh, không ai khác ngoài Phương Chân Tâm.

Kỷ Vĩnh Đông nghĩ mình bị điên rồi, không cũng bị người phụ nữ kia yểm bùa, từ sáng tới giờ anh chẳng thể tập trung làm việc được, trong đầu anh mọi thứ đều xoay quanh Phương Chân Tâm.

Nếu không bị ông nội ép, anh sẽ không bao giờ lấy một người phụ nữ tính cách như cô ta về làm vợ, tại sao trên đời này lại tồn tại một người phụ nữ đáng ghét như cô ta? Kỷ Vĩnh Đông bực dọc ném mạnh chiếc bút trên tay xuống bàn, tập tài liệu trước mặt lúc này không khác kẻ thù của anh là bao.

Trình Duật có công việc gần đây, tiện đường ghé qua hỏi thăm bạn tốt một chút. Anh ta mang theo vẻ mặt hớn hở dừng lại trước quầy thư ký:

"Thư ký Trần chào, Kỷ Vĩnh Đông cậu ta ở bên trong không?"

Trần Viên trên môi nở nụ cười chuyên nghiệp nhẹ đáp: "Dạ, phó tổng đang ở trong phòng."

Trình Duật gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó tiến về phía cửa phòng, lịch sự giơ tay lên gõ cửa.

Thư ký Trần nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt hiện lên tia do dự, không biết có nên nhắc nhở anh ta hay không? Sếp Kỷ hôm nay tâm trạng cực kỳ không tốt, ai lấy đều cố ý tránh xa, anh ta lại tới đây nộp mạng.

"Cốc cốc."

Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Kỷ Vĩnh Đông trong mắt lóe lên tia nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cách cửa đang đóng chặt, tốt lắm anh đang khó ở trong người, thật đúng lúc muốn tìm người xả cục tức này đi.

Sau vài giây đắn đo suy nghĩ, đến lúc Trần Viên muốn nói vài lời thì Trình Duật đã mở cửa đi vào bên trong. Cô nhăn mặt, dù sao anh ta cũng là bạn của phó tổng, ít nhiều cũng đỡ hơn đám nhân viên bọn họ.

Bên trong căn phòng, Trình Duật vẫn không hề hay biết bản thân sắp bị mang ra làm vật thế trút giận thay người khác, vừa nhìn thấy Kỷ Vĩnh Đông đã nói mấy câu trêu đùa: "Vĩnh Đông đêm qua cậu ngủ không ngon giấc? Haizz cậu xem chuyện giường chiếu quá tốt rất hại sức khỏe."

Kỷ Vĩnh Đông tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, nghe xong những lời này của Trình Duật càng thêm phần khó chịu:

"Tôi nghe nói bác gái đang muốn sắp xếp đối tượng xem mắt cho cậu, vừa hay ông nội tôi quen biết vài người bạn, cháu họ cũng đã tới tuổi lấy chồng..."

Gương mặt đang tươi cười tự nhiên vụt tắt, Trình Duật yên lặng chăm chú quan sát bạn tốt, hình như anh tới nhầm ngày rồi, bây giờ rời đi có còn kịp không?

"Vĩnh Đông tha cho tôi đi, tôi chưa muốn lấy vợ sớm vậy đâu."

Kỷ Vĩnh Đông tỏ vẻ suy tư: "Tôi lại thấy cậu rất muốn kết hôn đấy."

"Làm gì có." Trình Duật xua tay, nhìn tấm gương sáng Kỷ Vĩnh Đông vì lấy vợ mà cơ thể trở nên mệt mỏi, thiếu mất đi vài phần khí sắc, đã đủ hiểu hôn nhân vất vả tới thế nào rồi, anh có bị ngốc đâu mà đâm đầu vào.



Cậu ta có thời gian tới tận đây trêu tức anh, mà việc tìm người đã bao ngày trôi qua lại chưa có manh mối nào, Kỷ Vĩnh Đông gạt bỏ mấy thứ ngoài lề sang một bên, đi vào vấn đề chính:

"Cậu hôm nay rất rảnh? Chuyện tôi nhờ cậu khó tới vậy sao?"

"Tôi bận lắm, tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi quý báu tới gặp cậu thôi. Chuyện đó phải cần có thời gian, người phụ nữ kia giống như bị bốc hơi vậy, không thể một hai ngày là tìm được."

Trình Duật không hiểu Kỷ Vĩnh Đông miệng thì nói rất ghét Phương Chân Tâm, lại vì muốn tìm mẹ cho cô ta mà làm khó anh. Một người mới mất tích còn phải cần có thời gian điều tra tìm kiếm, huống chi người đã qua nhiều năm.

Cái gì mà cần có thời gian? Chuyện gì mà cảnh sát không tra ra được, Kỷ Vĩnh Đông nhíu mày: "Lần nào hỏi tới cậu cũng nói những lời này, cậu không thẹn với cái ghế mình đang ngồi à?"

Trình Duật chơi cùng Kỷ Vĩnh Đông từ nhỏ, những câu thế này đã nghe quen rồi, chỉ cần cậu ta không nhắc tới việc xem mắt kia, có chửi cũng chẳng sao.

Trình Duật dường như thấy chết không sợ, tươi cười dò hỏi: "Cậu gấp gáp tìm mẹ vợ đến thế, là để lấy lòng vợ sao?"

Kỷ Vĩnh Đông ngạc nhiên: "Mẹ? Người kia là mẹ cô ta?" Anh chỉ biết cô ta là con hoang nhà họ Phương, mấy việc khác không quan tâm cho lắm.

"Cậu không biết? Bà ta mất tích năm Phương Chân Tâm lên 10 tuổi, bao năm nay cô ấy vẫn luôn đi tìm."

Trình Duật có hơi bất ngờ, đến người đang tìm là mẹ vợ mình cậu ta còn không biết, sao có thể trách anh không tìm được người.

"Thì ra là vậy." Kỷ Vĩnh Đông cứ nghĩ giao dịch này đối với anh rất dễ dàng, xem ra anh lại bị cô ta bẫy thêm lần nữa rồi, mục đích của cô ta dường như anh đã nắm rõ vài phần.

"Vĩnh Đông yên tâm vì hạnh phúc của cậu, tôi nhất định sẽ gắng sức giúp cậu thu phục trái tim mỹ nhân."

"Tôi rất ghét cô ta, cầu cô ta biến khuất khỏi tầm mắt còn không được, lấy lòng cô ta làm cái gì, tìm được bà ấy cô ta sẽ chủ động rời đi, nên cậu làm việc nhanh một chút, nếu không tôi cũng khiến cậu giống tôi đấy."

Đối với Kỷ Vĩnh Đông ngày mà Phương Chân Tâm biến mất khỏi tầm mắt, chính là ngày anh hạnh phúc nhất, bọn họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song không nên gặp gỡ nhau làm gì, là cô ta cố ý đi đường tắt rẽ sang cuộc đời của anh, khiến mọi thứ trở nên xáo trộn.

Trình Duật nhìn bạn tốt mạnh miệng nói ra những lời lạnh lùng, trong đầu chợt nhớ tới câu: Ghét của nào trời trao của ấy, không biết sau này Kỷ Vĩnh Đông có hối hận vì những gì hôm nay mình đã nói không?

...

Phương Chân Tâm đang ngồi hoàn thành bản thiết kế, thì nhận được cuộc gọi đến từ người mấy hôm trước mình mới tới gặp mặt, ông ta nói đã sắp xếp xong, chiều nay cô có thể tới nhà tù gặp chú Tứ.

"Cảm ơn ông."

Đầu bên kia đã ngắt máy, Phương Chân Tâm cầm điện thoại trên tay, giương mặt vì chuyện vui tới bất chợt này mà trở nên rạng rỡ, mọi việc hiện giờ đều tiến triển theo dự tính của cô, những thứ cô bỏ ra tất cả đều xứng đáng.



Nhìn đồng hồ trên bàn, còn vài phút nữa là tới giờ nghỉ trưa, Phương Chân Tâm di chuột tắt máy tính, đứng dậy hướng phòng trưởng phòng Nhan đi tới.

"Vào đi."

Nghe tiếng nói bên trong vọng ra, Phương Chân Tâm mở cửa bước vào, đứng trước bàn làm việc trưởng phòng lên tiếng:

"Chị Nhan Nguyệt, em có việc gấp muốn xin chị nghỉ buổi chiều nay."

Nhan Nguyệt nhìn Phương Chân Tâm một hồi, sau đó gật đầu đồng ý. Cô gái này làm việc rất chăm chỉ, là một nhân viên tốt, nếu không có việc thực sự gấp cô ấy sẽ không bao giờ xin nghỉ, đây cũng coi như là ưu ái đối với những nhân viên ưu tú.

"Cảm ơn chị." Phương Chân Tâm đi ra khỏi phòng Nhan Nguyệt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cầm lấy túi xách rời khỏi công ty.

Trong lòng cô hiện giờ đang rất hồi hộp, khi chạm vào vô lăng cô mới biết mình gấp gáp tới mức nào. Đã hai năm rồi cô chưa từng gặp lại người đàn ông hiền lành đó, vì mẹ con cô mà chú ấy phải chịu nhiều cực khổ.

Nhờ có sự giúp đỡ của Hồ Minh mà lần này cô rất nhanh chóng hoàn thành thủ tục thăm phạm nhân, Phương Chân Tâm đi theo nữ giám thị tới phòng thăm phạm nhân.

"Cô ngồi chờ một lát."

Phương Chân Tâm gật đầu cảm ơn nữ giám thị trại giam, mắt nhìn về cách cửa bên trong chờ đợi, khoảng 5 phút sau chú Tứ được đưa tới.

Nhìn thấy chú Tứ thân hình xanh sao gầy gò, Phương Chân Tâm không thể kìm nén nổi cảm xúc, đôi mắt ngập tràn nước mắt.

"Chú Tứ, con xin lỗi bây giờ mới tới thăm chú được."

"Chân Tâm con mấy năm nay sống thế nào? Nhà họ Phương không làm khó con chứ?" Chú Tứ đưa tay lên đặt vào tấm kính chắn lạnh lẽo, muốn lau nước mắt cho cô. Lâm Tứ mỗi ngày đều lo lắng sợ Chân Tâm khổ sở.

"Con sống rất tốt chú đừng lo, chú cố chờ con, con sẽ đưa chú ra khỏi đây." Phương Chân Tâm lắc đầu, gạt đi nước mắt trên gò má, cố gắng cười thật tươi để chú Tứ yên tâm.

"Chân Tâm chú không sao, con đừng để bản thân chịu cực."

Một cô gái nhỏ như Chân Tâm sao có thể chống lại bọn họ, án của ông còn 6 năm nữa mới kết thúc, Lâm Tứ không muốn vì mình mà cô phải cực khổ.

"Con không cực gì cả, tất cả tội danh của chú đều là do bọn họ hãm hại, con đã tìm được người ông ấy sẽ giúp chú lật lại án oan xưa."

Bọn họ đâu thể một tay che trời mãi được, núi này cao còn có núi khác cao hơn, ác giả ác báo nghiệp mà những người kia gây ra một ngày nào đó sẽ phải trả.