Bắt Được Ông Chồng Quốc Dân

Chương 2: Bàn hôn sự



Buổi sáng Phương Chân Tâm nhàn nhã ngồi trong khu vườn nhỏ, uống trà ngắm ánh hoàng hôn. Ngôi nhà này cô gắn bó suốt 15 năm, với bao nhiêu hồi ức chẳng tốt lành gì. Cô ngoài mang cái họ Phương ra, còn lại chẳng có thứ gì thuộc về nhà họ Phương cả.

Năm 10 tuổi sau khi mẹ cô mất tích, cô gái nhỏ như cô không ai lương tựa, Phương phu nhân người vợ danh chính ngôn thuận của bố cô, mới đồng ý cho ông đón đứa con hoang bên ngoài của mình và tình nhân về nhà nuôi dưỡng.

Nhưng cuộc sống ở đây so với bên ngoài đi ăn xin đối với cô còn thỏa mái hơn, bố cô quanh năm đều bôn ba bên ngoài thi thoảng mới trở về nhà, trong nhà việc lớn việc nhỏ đều do Phương phu nhân quản, bà ta xem cô như bao cát, trút hết mọi hận thù với mẹ lên người cô.

Phương Chân Tâm chắc chắn một điều chuyện mẹ cô mất tích có liên quan đến bà cả Từ Ngọc, bởi lúc sáng khi mẹ rời khỏi nhà có nói là tới nhà họ Phương, tìm bố mượn tiền chữa bệnh cho cô, nhưng suốt cả ngày hôm đó cô ngồi chờ mãi lại chẳng thấy mẹ chở về nữa. Liệu bà còn sống hay không? đến giờ với cô vẫn là một dấu chấm hỏi.

Cô không rõ chuyện xưa của mẹ và bố là thế nào? Chỉ biết hai người quen nhau trong lúc bố tới quê ngoại cô công tác, bọn họ gặp nhau rồi yêu nhau, sau đó ông trở lại thành phố A thì mẹ mang thai. Đối với Phương trí những gì mẹ cô biết được về ông rất ít ỏi, ngoài chức vụ giám đốc công ty xuất nhập khẩu Khang An ra, mọi thứ khác đều mờ nhạt.

Từ nhỏ khi sinh ra thân thể cô đã yếu ớt, thường xuyên bị bệnh, mẹ lại không có tiền, vì muốn chữa bệnh cho cô nên mẹ mới lặn lội đường xá xa xôi lên tới đây để tìm ông ấy, sau này khi Từ Ngọc phát hiện ra, tìm tới tận cửa mẹ cô mới biết hóa lâu nay đều bị bố lừa.

"Đồ tạp chủng hóa ra mày ở đây." Phương Minh Ngọc mặt hằm hằm sát khí đi đến trước mặt Phương Chân Tâm, bàn tay nhanh chóng giơ lên muốn hướng về phía trước đánh người.

"Phương Minh Ngọc, tôi không còn là đứa nhỏ ngày xưa để mặc chị muốn làm gì thì làm đâu." Phương Chân Tâm giữ chặt cổ tay cô ta lại, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cô ta lên tiếng.

Phương Minh Ngọc hơn cô 2 tuổi, năm cô mới tới nhà họ Phương, nghe bố nói cô ta là chị gái mình, liền có cảm rất thích người chị này, nhưng đáng tiếc cô ta không như vậy, thường xuyên kiếm cớ hành hạ cô, mùa đông giá lạnh nhốt cô cả đêm bên ngoài tự sinh tự diệt trước bão tuyết. Sau bao năm cuối cùng cô cũng đã hiểu ra bọn họ từ trước tới nay đều không phải người nhà của mình.

"Mày nghĩ mày leo lên giường Kỷ Vĩnh Đông là có thể bước chân được vào Kỷ gia sao? Đứa con hoang như mày không xứng." Phương Minh Ngọc bàn tay bị Phương Chân Tâm bóp chặt khó chịu vặn vẹo muốn thoát ra, lời lẽ trong miệng mỗi câu nói ra đều thể hiện sự khinh bỉ.

"Nhờ kế hoạch chu toàn của mẹ con các người, thế mà tôi lại là người bước chân vào Kỷ gia đấy." Cô thả tay Phương Minh Ngọc ra, khóe môi nở nụ cười vui vẻ, đi tới bàn ngồi xuống, uống nốt nước trong chén trà vừa rồi, coi cô ta chẳng khác nào không khí.

"Mày đừng đắc ý quá sớm cái loại mày sớm muộn gì cũng giống như mẹ mày..." Phương Minh Ngọc đang cao hứng mắng người, nhắc tới mẹ Phương Chân Tâm mới biết mình nhỡ mồm, nhanh chóng lấy tay che miệng lại.

Phương Chân Tâm quay lại trừng mắt nhìn cô ta, trong nhà này tên mẹ cô chính là thứ cấm kỵ nhất, xưa nay đến cả Từ Ngọc cũng chưa bao giờ nhắc đến, cô thật muốn biết trong lòng mẹ con bọn họ đang giấu bí mật gì?



"Cô Minh Ngọc, Chân Tâm, lão gia sai tôi gọi hai cô vào trong nhà nói chuyện."

"Dạ." Nghe tiếng Vú Lăng gọi, cô mới thu lại ánh mắt vừa rồi, đứng lên rời khỏi khu vườn đi vào trong nhà.

Phương Minh Ngọc nghe thấy vậy, có chút khó hiểu nhanh chân đi theo sau lưng Phương Chân Tâm.

Phương Chân Tâm vừa bước vào nhà nhìn thấy hai người đàn ông, một già một trẻ ngồi ở phòng khách nhà mình, đăm chiêu suy nghĩ không hiểu bố gọi cô vào đây có việc gì?

"Kỷ lão gia đây là hai người con gái của tôi, đứa này là con gái út của tôi Chân Tâm, còn đứa kia là con gái cả Minh Ngọc, không biết ông đang muốn gặp đứa nào?

Phương Trí chỉ vào từng đứa con gái của mình giới thiệu, ngày hôm qua mới đi công tác trở về nhà, chuyện trong nhà vốn không nắm rõ, hôm nay nhà họ Kỷ tới đây muốn gặp con gái ông nói chuyện, ông thật không hiểu bọn họ có ý gì?

"Kỷ lão gia?" Phương Chân Tâm nghe bố gọi tên người kia, lúc này mới nhớ ra gương mặt trong ký ức, anh ta chẳng phải là Kỷ Vĩnh Đông sao, mới vài ngày không gặp cô đã quên mất gương mặt anh ta, cô cũng đến phục trí nhớ của mình.

Bọn họ tới đây là để? Không ngờ mọi việc lại diễn ra thuận lợi như vậy, trên môi Phương Chân Tâm thoáng nở nụ cười, dường như thấy được hy vọng ngay trước mắt.

"Vĩnh Đông, con nói xem là người nào?" Ông cụ Kỷ thở dài, bắt ép mãi mới đưa được cháu trai tới đây nhận mặt vợ, dù sao cũng lấy mất thanh danh của con gái nhà người ta rồi, ông cũng không muốn nhà họ Kỷ bị mang tiếng là không biết dạy con cháu.

Kỷ Vĩnh Đông khuôn mặt ghét bỏ, nhìn vào hai cô gái đứng trước mặt mình, không nguyện ý chỉ vào Chân Tâm.

Ông cụ từ theo hướng tay cháu trai chỉ, nhìn Phương Chân Tâm quan sát một hồi, cảm thấy cô gái này khuôn mặt rất hiền lành, không phải là người tâm cơ như cháu trai mình nói.

"Chúng tôi hôm nay tới đây là muốn cùng anh bàn về hôn sự giữa Vĩnh Đông và Chân Tâm, anh Phương thấy thế nào?"

"Bàn hôn sự?" Phương Trí ngạc nhiên, Chân Tâm và cháu trai nhà họ Kỷ quen nhau từ bao giờ sao ông lại không biết? Hơn nữa việc kết hôn này có phải gấp gáp quá rồi không? Ông chỉ lo trong chuyện này con gái mình phải chịu thiệt thòi.



Kỷ Lâm Thọ gật đầu: "Đúng là bàn hôn sự, trong chuyện này là cháu trai tôi đã sai, tôi hôm nay tới đây đầu tiên là để xin lỗi gia đình, sau đó là muốn Kỷ Vĩnh Đông chịu trách nhiệm với Chân Tâm."

Nghe lời của ông cụ Kỷ nói, Phương Trí trầm mặc chìm vào suy tư, sao chuyện lớn như vậy Chân Tâm lại ôm trong lòng? Nếu hôm nay bọn họ không chủ động tới đây chịu trách nhiệm, nó cứ như vậy để bản thân chịu thiệt thòi à?

Ông vừa trách vừa thương con gái, chuyện này dù sao cũng đã xảy ra ngoài kết hôn ra chẳng còn cách nào khác, dù sao nhà họ Kỷ cũng là gia đình mà nhiều người mơ cũng không được, gả vào đó Chân Tâm cũng không phải chịu thiệt thòi gì.

Suy nghĩ một hồi Phương Trí lên tiếng: "Nếu đã như vậy thì để bọn chúng kết hôm đi, tôi chỉ mong nhà họ Kỷ sẽ đối xử tốt với Chân Tâm."

"Anh yên tâm." Kỷ Lâm Thọ cho Phương Trí một lời hứa, chỉ cần người cháu dâu này làm đúng bổn phận của mình, nhà họ Kỷ nhất định không bạc đãi nó.

Trong tất cả những người đàn ông ở thành phố A này, người Phương Minh Ngọc ưng ý chỉ có mình Kỷ Vĩnh Đông, nay lại bị Phương Chân Tâm cướp mất, cô ta đứng đó dùng ánh mắt oán hận đặt trên người Phương Chân Tâm.

Phương Minh Ngọc bàn tay cô ta nắm chặt lại, trong lòng không vui chạy lên trên phòng tìm mẹ mình.

"Mẹ nhà họ Kỷ hôm nay tới tìm con tạp chủng kia hỏi cưới rồi, đáng nhẽ vị trí phu nhân nhà họ phải là của con, hai tay dâng cho nó con không can tâm."

Từ Ngọc đi lại gần ôm lấy con gái an ủi: "Nó và mẹ nó đều giống nhau, là loại phụ nữ thích đi cướp chồng của người khác, mấy hôm nay bố con ở nhà, để cho nó đắc ý mấy ngày, rồi mẹ sẽ giúp con trừng trị nó."

Ngày trước biết thế bà không nên mềm lòng để Phương Trí đưa đứa con hoang kia về nhà, để hôm nay con gái của bà cũng giống như bà năm xưa phải chịu tổn thương do hai mẹ con nó gây ra.

Kỷ Vĩnh Đông ngồi bên cạnh im lặng nhìn về phía Phương Chân Tâm, trong đầu suy nghĩ kế hoạch để hành hạ người phụ nữ tâm cơ đó, cô ta muốn bước chân vào nhà họ Kỷ được thôi, nhưng sống như thế nào trong đó thì do anh quyết định, anh sẽ khiến cô ta phải hối hận vì những việc đã làm.

Phương Chân Tâm từ đầu cũng không nghĩ tới việc làm dâu nhà họ Kỷ, trong một lần tình cờ đi ngang qua phòng Từ Ngọc, nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ với nhau, trong đầu mới nảy ra ý nghĩ cướp tay trên của cô ta, không ngờ lại thành công ngoài mong đợi như vậy. Cô đã suy nghĩ từ rất lâu, với sức của một mình cô không thể nào tìm ra được tung tích của mẹ, nhưng nhà họ Kỷ thì khác, ở thành phố A này ai cũng phải nể trọng bọn họ vài phần, làm thiếu phu nhân nhà họ cô sẽ dễ dàng hơn.

Cô chỉ mong sao công sức mình bỏ ra sẽ thu lại được thành quả tốt, mang sao cô vẫn có thể gặp lại mẹ trong cuộc đời này. Người mẹ đáng thương của cô không biết đã phải chịu biết bao nhiêu cực khổ rồi.