Bắt Được Ông Chồng Quốc Dân

Chương 64: Hỗn chiến



Lại một năm nữa chuẩn bị kết thúc, thời gian trôi qua nhanh đến lỗi làm cho chúng ta cảm thấy tiếc nuối. Bức tranh mùa đông hanh khô lạnh lẽo, đâu đâu cũng một vẻ tiêu điều cô quạnh.

Bước ra từ phòng ông nội, hai mắt Phương Chân Tâm đỏ hoe nhưng trên môi lại nở nụ cười vui vẻ, trải qua 26 năm cuộc đời, lựa chọn đúng đắn nhất của cô chính là gả Kỷ Vĩnh Đông, không những có một người chồng tốt, còn được cha cùng ông nội yêu thương.

Những chuyện chôn kín trong lòng đã nói ra cả rồi, cơ thể thỏa mái hơn hẳn. Phương Chân Tâm đặt tay lên thành cầu thang, trầm tư suy nghĩ trong giây lát rồi chợt chạy vội lên phòng, cầm lấy điện thoại bấm số gọi cho người nào đó.

Kết thúc cuộc gọi, cô đi vào phòng thay đồ chọn cho mình một bộ quần áo thỏa mái năng động. Mái tóc dài được búi gọn gàng, bôi chút son đỏ tươi sáng, cô nhìn giao diện mình trong gương hài lòng cầm chìa khóa xe trên bàn quay người đi ra ngoài.

"Sao nay lại có hứng rủ tao đi dạo phố." Trong trung tâm thương mại,Thanh Trúc đi bên cạnh đưa mắt nhìn sườn mặt Phương Chân Tâm nghi hoặc hỏi.

Từ khi biết người mẹ bấy lâu mình tìm kiếm, bị người ta hại chết tại chính căn nhà mình đã ở, bọn họ gần như không gặp mặt nhau, có chăng chỉ vài tin nhắn, cuộc gọi hỏi thăm. Hôm nay nghe Phương Chân Tâm rủ mình đi dạo phố, Thanh Trúc đã rất ngạc nhiên, lo lắng có phải bạn thân có tâm sự không?

"Lâu rồi chưa ra ngoài, muốn hòa nhập một chút." Phương Chân Tâm cười cười ôm tay Thanh Trúc.

Thực ra cô đã nghĩ thông rồi, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, không nên mãi chìm đắm vào trong đó, cuộc đời ai biết trước ngày mai thế nào? Cứ thỏa mái mà sống, đến đâu hay tới đó.

Cô thấy mình bấy lâu nay chỉ biết nhận mà chưng từng mua cho Vĩnh Đông thứ gì, nhân một ngày gió đông ùa về muốn tặng cho anh ấy một chiếc áo ấm.

"Vào cửa hàng này đi."

"Tao hiểu rồi." Thanh Trúc nhìn cửa hàng trước mặt, khắp nơi ngoài đồ nam giới ra không còn thứ gì khác, liền hiểu ngay vấn đề rủ mình dạo phố chỉ là cái cớ, đây mới là mục đích chính của Phương Chân Tâm.

"Tiện đường." Phương Chân Tâm cười cười kéo Thanh Trúc đi vào bên trong, lấy một chiếc áo gió nam kiểu dáng trẻ trung năng động ra dùng tay đo thử độ dài.

Thấy vẫn chưa ưng ý cho lắm, lại đặt xuống nhấc cái khác lên, hành động này lặp đi lặp lại đến cả chục lần vẫn chưa xong, Thanh Trúc ở một bên tựa người vào ma no canh nam thở dài ngắn ngẩm.

"Con Chân Tâm hôm nay mày chết với tao." Ánh mắt Phương Minh Ngọc hằn học nhìn người phụ nữ bên trong cửa hàng thời trang nam, cô ta nghiến răng nói, sau đó như con hổ đói lao vào cào cấu đối phương.

Phương Chân Tâm đang mải ngắm quần áo, không biết Phương Minh Ngọc sắp tới gần, tự nhiên da đầu đau nhói, tóc bị người nào đó túm lấy giật mạnh về phía sau.

Cô phản ứng lại đưa hai tay lên giữ lấy tay người kia, đồng thời xoay người giơ cao chân đạp mạnh xuống chân đối phương.

Phương Minh Ngọc đau đớn buông Phương Chân Tâm ra gào thét: "Con mẹ nó hôm nay tao phải giết mày."

Tình huống diễn ra quá nhanh, khi Thanh Trúc phản ứng lại chạy tới hai người kia đã tách nhau ra, cô nhìn đầu tóc bạn tốt bù xù hỏi thăm.

"Không sao chứ?"

Phương Chân Tâm lắc đầu tỏ ý không sao, rồi híp mắt mắng:

"Phương Minh Ngọc cô bị động kinh à?"

Phương Minh Ngọc còn muốn xông vào chiến tiếp, nhưng thấy đối thủ có hai người còn cô ta chỉ có một mình nên không dám liều.

Vết thương trên tay cô ta không đáng ngại, nằm hai hôm thì được về nhà, hiện tại nhà họ Lâm vẫn chưa nguôi giận, cô ta đành phải quay về nhà mẹ để ở vài hôm chờ tin tốt từ Lâm Tứ Hải.

Có Lâm Tứ Hải ở đó cô ta luôn giả vờ yếu ớt, anh ta vừa rời đi một cái cô ta liền chạy tới đây điên cuồng mua sắm giải tỏa tâm trạng.

Cô ta cũng giống Phương Chân Tâm muốn vào đây mua đồ tặng chồng, chỉ khác mục đích khác nhau, người vì tình yêu người lại lấy lòng đạt mục đích riêng.

Cô ta có hoàn cảnh như hôm nay không phải do Phương Chân Tâm tạo ra sao? Con gái lấy chồng được ví như bát nước đổ đi, còn cô thì sao? Đổ chưa khô đã phải hót trở lại.

Cô ta nâng cánh tay vẫn còn quấn băng chỉ vào mặt Phương Chân Tâm: "Vì mà tao khốn khổ, những thứ tao chịu sẽ trả lại cho mày gấp bội."

Người ta nói oan gia ngõ hẹp cấm có sai, Phương Chân Tâm cả tháng không bước chân ra khỏi nhà, nay mới đi được tí đã gặp phải con mụ điên Phương Minh Ngọc, thật là khiến cảm xúc vui vẻ tụt tận đáy.

Phương Chân Tâm nhìn cổ tay vẫn còn băng bó của cô ta nhếch miệng cười khinh.

"Tôi nghĩ cái vết thương không bằng muỗi cắn ấy, có trả gấp trăm lần tôi cũng không chết được."

Nói đoạn Phương Chân Tâm đưa chiếc áo khoác vội trên giá treo cùng thẻ ngân hàng cho nhân viên thanh toán.

"Tính tiền cho chị cái này."

Khuôn mặt Phương Minh Ngọc đỏ bừng, ghim chặt Phương Chân Tâm vào trong mắt, cô ta hối hận đã không đi cùng mẹ, có bà ở đây cô ta sẽ không bao giờ phải chịu ấm ức thế này.

"Chi phí nằm viện hết bao nhiêu gửi qua cho tôi." Phương Chân Tâm nhận túi đồ từ tay nhân viên, thoáng liếc qua bàn chân cô ta đầy thách thức nói.

"Mày đứng lại đó cho tao, con khốn."

Noi xong cứ thế kéo Thanh Trúc ra cửa, nghe tiếng quát tháo ở sau lưng vọng lại, khóe miệng Phương Chân Tâm khẽ cong lên. Một chút thế đã làm ầm lên rồi, còn cô thì sao? Những người tâm địa xấu xa cũng chỉ đến vậy thôi.

Tại phòng phó tổng tập đoàn vàng bạc đá quý Kỳ Thị, Kỷ Vĩnh Đông sau khi nhận được cuộc gọi mời cơm từ Trình Duật liền khoác áo đi đến điểm hẹn.

Đẩy cửa bước vào gian phòng VIP, nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh Trình Duật, ánh mắt anh tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Tuệ San."

Người phụ nữ ngẩng đầu hướng Kỷ Vĩnh Đông cười dịu dàng trào phúng nói: "Sao nào không hoan nghênh mình?"

"Sao có thể? Chỉ là mình nghe cậu về nước lâu rồi mà nay mới thấy cậu." Kỷ Vĩnh Đông ngồi xuống vị trí đối diện Trình Duật mở lời giải thích.

Lần đó nghe Trình Duật chắc cũng phải cách đây ba, bốn tháng rồi. Khoảng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện làm anh quên đi việc này.

"Gia đình mình ở quê có một số việc." Hà Tuệ San cầm cốc nước lên uống, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm, cô ta về nước vài ngày chưa kịp đến gặp Kỷ Vĩnh Đông, ông ngoại ở quê đã xảy ra chuyện, cô ta cùng mẹ về đó ở bên ông ngoại tới khi ông ra đi mới quay lại thành phố.

"Thức ăn lên rồi, ăn cơm đi." Trình Duật luôn quan tâm đến Hà Tuệ San, việc buồn nhà cô ta anh biết, sợ cô ta nghĩ tới chuyện cũ lại không vui, bèn lên tiếng phá vỡ.

Kỷ Vĩnh Đông gật đầu im lặng động đũa gắp thức ăn, anh muốn tạo cơ hội cho Trình Duật thể hiện, vậy mà người đàn ông này bình thường miệng lưỡi nhanh nhẹn, giờ lại như bị ai nhét rẻ vào mồm, ngoài lâu lâu nói vài từ thêm vào còn lại đều giữ hình tượng an tĩnh. Thích người ta còn không dám thổ lộ, giữ trong lòng có ích gì?

Hà Tuệ San ăn cơm không tập trung, cách vài giây lại nén dùng ánh mắt thương tâm nhìn Kỷ Vĩnh Đông. Lần tỏ tình ba năm về trước thất bại, cô ta đã chọn cách ra nước ngoài để trốn tránh, đau lòng làm sao đi chưa được bao lâu đã nghe tin anh lấy vợ, hóa ra cô ta ở bên cạnh nhiều năm không bằng người gặp gỡ thoáng qua.