Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 44: - Ai Là Bạn Cậu?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảm giác này là sao nhỉ?
Người yêu của đứa mình căm thù xuất sắc cũng có thể khiến người ta khó chịu đến thế cơ à? Không thể lý giải nổi! Ở nhiều với phàm nhân tôi bị lây suy nghĩ kì quái của họ luôn rồi!


"Chính là bạn ấy!" Một cô nàng trong lớp chỉ tay về chỗ tôi, Phương Anh nói cảm ơn rồi nhanh chóng chạy qua "Là bạn thân cùng bàn với Quốc Bảo đó!"


"Cậu là bạn thân của Bảo Bảo thật à?" Phương Anh tự nhiên hỏi tôi, còn ngồi xuống ghế bên cạnh một cách hết sức bình thường nữa chứ.
Gớm chết, gọi Quốc Bảo tôi đã thấy quá sức rồi, giờ còn Bảo Bảo, cậu nghĩ mình đang ở trong phim à? Hay đọc ngôn tình Trung Quắc nhiều quá nên lậm luôn rồi?
"Tốt quá! Cuối cùng cậu ấy cũng thoát chướng ngại, có thể kết bạn rồi!"


"Không phải! Chúng tôi đâu có thân.." Kết bạn gì đó thì thôi đi, cậu ta chỉ tài kết thù thôi! Mới đi học đã một mình tả xung hữu đột đánh đám lớp 12 nhập viện cả lũ. Người như cậu ta mấy ai dám thân chứ hả? "Chỉ là bạn cùng bàn đơn thuần thôi!"


"Không phải!" Phương Anh lắc đầu "Số điện thoại của Quốc Bảo không phải ai cậu ấy cũng cho đâu!"


"Vậy à?" Tôi cười nhạt, cảm thấy ánh mắt người này giống hệt ánh mắt của Quốc Bảo, luôn tự cao tự ngạo, coi mình thượng đẳng hơn người khác.
Điều khác biệt lớn nhất của hai người họ có lẽ là Phương Anh che giấu nó bằng nụ cười thân thiện dễ gần. Còn cậu ta hoàn toàn chẳng thèm để tâm người khác nghĩ gì, cảm thấy thế nào, cứ nghênh ngang trưng nó ra như vậy.
"Tôi thấy số lượng con gái trong lớp có số của cậu ta phải quá bán, thế chẳng phải là ai cũng thân với cậu ta hay sao?"


"Quá bán?" Phương Anh lẩm bẩm, nhìn quanh sĩ số lớp tôi. Sốc chưa, hơn hai mươi nữ, có nghĩa là hơn mười học sinh trong lớp có số của cậu ta. À, dĩ nhiên là do tôi bán, nhưng đừng trách tôi, theo ngôn ngữ của cô bạn trước mặt này thì cứ có số là tính hết! "Thật à? Quốc Bảo đợt này buông thả thế cơ à?'


"Cậu ta sát gái lắm đó!" Tôi gật đầu, quyết định không nói chuyện nữa. Đám người gần đó thấy câu chuyện của chúng tôi lãng dần thi lập tức xen vào hỏi thăm việc của Quốc Bảo lúc nhỏ. Phương Anh rất thoải mái kể hết tất cả, câu chuyện đi càng xa, tiếng cười càng lúc càng vang vọng.


Ngồi ngay cạnh tôi mà nói nên những chuyện đáng xấu hổ của thằng nhóc nào đó dù không muốn cũng vẫn chen vào tai tôi. Nhíu mày không biết dùng cách nào để đuổi khách, tôi đành giả bộ đặt hết lực chú ý vào sách giáo khoa nhưng tai cứ dỏng lên nghe đủ thứ chuyện.


Trống vào lớp nhanh chóng vang lên dồn dập, người được mong chờ từ đầu cuối cùng cũng dần dần xuất hiện bên cửa. Quốc Bảo đi rất nghênh ngang, nụ cười trên môi ngạo nghễ vô cùng. Thế nhưng chẳng ai dám cản đường hay yêu cầu cậu ta chỉnh đốn tác phong cả. Đám con gái thì bận hú hét và thì thầm nho nhỏ về sự đẹp trai của cậu ta, đám con trai lại mải mê nhìn theo bóng dáng ấy, thầm hâm mộ sự kiêu ngạo của con ngựa bất kham này.


Hừ, nhìn chỉ thấy đáng ghét mà thôi!


Đã thế còn dám bùng học, để xem chút nữa lớp trưởng mách thầy cậu xoay xở thế nào. Ờ.. Nhưng nhắc mới nhớ, cậu ta chăm chỉ đi học là để được ra nước ngoài tìm người yêu (?), nay người ta đã về rồi, đâu có lí do gì để Quốc Bảo tiếp tục cố gắng đâu đúng không?


Ha ha, hay nha! Không biết chút nữa vào lớp nhìn thấy người đã xa cách thật lâu này cậu ta sẽ có biểu cảm gì? Vui mừng, rơi nước mắt, hạnh phúc..? Hẳn đó đều là những thứ cảm xúc tôi chưa bao giờ được nhìn thấy ở người này, và có khả năng vĩnh viễn cũng không khi nào thấy được cả.
Liếc qua người bên cạnh vẫn đang vừa cười như nở hoa vừa nói chuyện mà không hề có ý định về lớp. Tôi không nhắc nhở vì chẳng phải việc của mình, nhưng Hải Đăng - lớp trưởng kiêm người đứng trong mối quan hệ tay ba phức tạp này thì khác. Cậu ta đi về phía Phương Anh, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi xua tay yêu cầu giải tán: "Về chỗ mau, giáo viên vào rồi! Cậu nữa, về lớp đi!"


"Sao phải về?" Phương Anh vẫn chưa nhìn thấy Quốc Bảo, cũng giống như Quốc Bảo đang mải nghênh ngang chẳng thấy được ai cả. Cô bạn chu môi, đáng yêu chớp mắt "Không thích, người ta muốn chờ Quốc Bảo!"


"Chờ gì?" Hải Đăng không vui, phẩy tay "Mau đi đi, mới về ngày đầu đã bùng tiết, cậu có tin tôi báo bác cho cậu đi luôn khỏi về không?"


"Hải Đăng là đồ xấu xa!" Phương Anh đứng phắt dậy, híp mắt hét lớn. Cô nàng vùng vằng ra khỏi chỗ, chạy giật lùi "Nhớ mặt đó!"


"NÀY!" Bước không nổi ba bước đã suýt va phải một người vừa đi vào tới nơi. Người đó né ra để mặc hoa thơm cỏ lạ ngã lăn vào cạnh bàn, đau tới mức ứa nước mắt. Đã thế còn không hề khách khí mà gắt gỏng "Con gái con đứa đi đứng vô ý vậy?"


"Ai vô ý? Tại cậu tự dưng xông ra ấy!" Phương Anh xoa xoa hông, nhíu mày nhìn lên. Quốc Bảo đang hướng ánh mắt về phía tôi cũng giật mình lui lại hai bước, há miệng lắp bắp không ra lời "Quốc Bảo! Quốc Bảo! Mình nè! Mình về với cậu rồi nè!"


"Phương Anh?" Cậu ta có vẻ không tin vào mắt mình, cố gắng trấn định nhìn kĩ lại "Đúng là cậu à Phương Anh?"


"Chứ còn ai nữa?" Phương Anh mừng húm, xông lên ôm lấy cánh tay cậu ta. Tất cả mọi người trong lớp đều xôn xao vui vẻ thay đôi bạn trẻ.
Tất nhiên tất cả này không bao gồm Hải Đăng và tôi. Nhưng tôi tự ngồi đần thối ở đó để thắc mắc không hiểu vì sao mình lại có cảm giác khó chịu như vậy. Còn Hải Đăng thì lập tức tách hai người họ ra hai phía, dùng tay đẩy thật xa.
"Làm gì vậy tên điên này? Hải Đăng cậu khùng hả! Có biết tôi săn mãi mới được người không?"


"Về lớp đi! Giáo viên vào!"


"Cậu về sớm thế?" Quốc Bảo cười gượng gạo "Không phải bảo hè mới về à? Sao lại về sớm thế chứ?"


"Vì tôi nhớ cậu nên cố ngoan đấy!" Phương Anh cười hì hì, mắt thấy giáo viên sát bên cửa nên lườm Hải Đăng một cái rồi hôn gió Quốc Bảo, bước ra "Chút nữa quay lại, nếu cậu trốn thì đừng có trách!"


"Hừ.." Quốc Bảo cười khinh, tôi có thể đọc được sự thách thức trong nụ cười của cậu ta một cách rõ ràng.
Nhưng mà này, không phải hai người họ có thứ tình cảm đặc biệt gì đó với nhau à? Sao lâu ngày không gặp lại chẳng thấy có gì vui vẻ thế? Nhất là Quốc Bảo, cảm giác như cậu ta đang cố chạy trốn chứ chẳng phải yêu đương nồng thắm gì vậy!


Kì ghê, tò mò ghê.. Và sự tò mò này không chỉ đến từ mình tôi mà còn từ rất nhiều những cô nàng khác nữa. Nhưng đó là chuyện riêng, có hỏi cũng chưa chắc họ đã trả lời nên chúng tôi chỉ còn cách ngậm miệng, yên lặng xem kịch hay.


Phương Anh cũng nhận ra vẻ khó chịu của Quốc Bảo, cô nàng híp mắt, chán ghét chỉ về phía tôi: "Cậu dám đi xem, cô bạn thân của cậu sẽ chịu trận thay cậu đấy!"


"..." Quốc Bảo nhìn về phía tay Phương Anh chỉ, cả lớp cũng dồn những ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn thích thú về phía.. tôi!
Đúng là tôi!
Nói rồi, không phải bạn thân gì mà, sao cứ nhất quyết gắn cho tôi cái mác ý vậy?
Nhưng câu trả lời sau đó của Quốc Bảo lại khiến tôi bối rối, cậu ta lướt qua tôi một cái, rồi xầm mặt trầm giọng vặn lại Phương Anh: "Cậu dám?"


"Cậu nghĩ tôi có dám không?" Phương Anh như biến thành người khác, không hề sợ hãi mà khoanh tay đối mặt với Quốc Bảo "Cậu đừng có quên những gì cậu đã nói!"


"Quên? Vốn dĩ tôi cũng có nói cái quái gì với cậu đâu?" Cậu ta xoay người, dứt khoát bỏ đi mà không thèm để ý đến bất kì ai "Còn nữa, muốn làm gì thì làm, tôi và con nhóc ấy cũng chẳng phải bạn bè gì!"