Úc Chi Dư lúc ngồi trong khách sạn đã nghĩ như vậy.
Nhưng cậu không dám.
Bạn tốt từng hỏi cậu, nếu một ngày cậu phát hiện ra người yêu của mình mập mờ với người khác, cậu sẽ làm như thế nào?
Úc Chi Dư đã lập lời thề son sắt khẳng định chắc chắn rằng, nếu mà có tôi sẽ lập tức đi chất vấn hắn, đánh to đầu chó của tên tra nam ấy.
Ấy thế mà lúc thật sự xảy ra, cậu hoàn toàn không có dùng khí làm gì cả, chạy trốn như một tên ngốc.
Cậu ngồi trên giường, ánh mắt vô hồn.
Không phải là không có dấu hiệu, cậu đã sớm nên phát hiện, chỉ là chính mình tự lừa dối mình, lừa dối người mà thôi.
Cậu chờ đến 2 giờ sáng nhưng chẳng chờ được tin nhắn “Ngủ ngon.” của Dịch Tư Trúc.
Rõ ràng bây giờ đang là cuối hè, điều hòa trong phòng không có bật, nhưng cả người cậu lại run lên vì lạnh, một mình ở trong khách sạn tại một thành phố xa lạ dày vò cả một đêm.
Sau khi trở về, Úc Chi Dư quyết định đề nghị Dịch Tư Trúc chia tay. Nói là đề nghị nhưng không kịp chờ bên kia trả lời, cậu đã block hết mọi phương thức liên hệ của người ta.
Hành động quyết đoán như vậy nhưng cậu vẫn có những ảo tưởng mong manh xa vời. Cuối cùng thì tất cả đều tan biến cùng với việc không có chút tin tức nào của Dịch Tư Trúc. Về sau Tạ Sở cẩn thận đi hỏi thăm thì mới biết Dịch Tư Trúc đã sớm ra nước ngoài.
Tình cảm chỉ tồn tại giữa cái nóng của mùa hè ngắn ngủi, vội đến vội đi, chỉ có Úc Chi Dư cậu đặt ở trong lòng. Đối với Dịch Tư Trúc mà nói, đoạn tình cảm yêu đương này của bọn họ có hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì hết.
Úc Chi Dư chấp nhận được hiện thực tàn nhẫn, cũng đem đoạn tình cảm này chôn chặt ở đáy lòng. Cậu không hề muốn nhớ lại khoảng thời gian đó nữa, nhưng không ngờ rằng, vai chính khác của câu chuyện năm xưa lại tự tiện xông vào cuộc sống của cậu một lần nữa.
Úc Chi Dư thừa nhận, cậu có chút sợ hãi.
_
Úc Chi Dư nhìn Dịch Tư Trúc đang định gọi món hộ mình, ngay lập tức đánh gãy lời của anh, nói với nhân viên phục vụ: “Xin lỗi, cốc sương sáo kia thêm đậu đỏ, không thêm đá, ba phần đường, cảm ơn.”
Dịch Tư Trúc rũ mắt nhìn cậu, Úc Chi Dư giả vờ như không biết gì cả.
Sương sáo không thêm đậu đỏ, nhiều đá, ngọt một chút.
Đây là sở thích của cậu hồi cấp 3. Đã qua nhiều năm như vậy, chắc Dịch Tư Trúc cũng chẳng còn nhớ sở thích của cậu nữa.
Úc Chi Dư nhận lấy cốc thạch sương sáo, dưới ánh mắt của Dịch Tư Trúc mà gian nan cắm ống hút vào, không đầu không đuôi nói: “Sở thích rồi cũng sẽ thay đổi thôi, Dịch Tư Trúc.”
Thói quen cũng vậy, mà tình cảm cũng vậy.
Cậu ngẩng đầu, cười với Dịch Tư Trúc: “Hiện tại tôi cảm thấy đậu đỏ rất dễ ăn.”
Dịch Tư Trúc không nói chuyện, anh nâng cổ tay xem giờ, hỏi: “Có muốn đi ăn cơm không?”
Úc Chi Dư bỗng cảm thấy mình thật thất bại, cậu lắc đầu, vẫn mỉm cười như cũ: “Không cần, tiền trà sữa về nhà tôi sẽ chuyển cho cậu. Gặp lại sau.”
Cậu cầm cốc sương sáo, nước lạnh chảy từ thành cốc xuống làm lạnh bàn tay cậu.
Dịch Tư Trúc cũng không giữ cậu lại. Lúc quay về chỗ đỗ xe, Úc Chi Dư ném cốc thạch mới uống được một ngụm vào thùng rác.
Thói quen sẽ thay đổi, nhưng đối với Úc Chi Dư mà nói, chán ghét cái gì hay thích cái gì rất khó thay đổi.