Bắt Gặp Bạn Trai Cũ Đi Hẹn Hò Giấu Mặt, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 5



Huấn luyện quân sự của Dịch Tư Trúc vừa kết thúc, Dịch Tư Lan lập tức từ nước ngoài trở về, nói là muốn đi chơi với anh trai mình.

Tuy nhiên khi đó Dịch Tư Trúc lại bị trợ giảng lôi kéo làm mấy cái dự án, không rảnh rỗi cùng cậu nhóc đi chơi. Dịch Tư Lan chán muốn chết, nhưng sau khi quen thuộc với nơi này lại chơi đến vui vẻ, quên luôn cả anh trai.

Đoạn thời gian đó Dịch Tư Trúc bận đến sứt đầu mẻ trán, thấy Úc Chi Dư gửi tin nhắn đến cũng cảm thấy áy náy. Chỉ là anh không biết phải nói thế nào về sự phức tạp của dự án, chỉ có thể cố gắng trả lời hết mấy tin nhắn của Úc Chi Dư nếu có thời gian rảnh.

Trên thực tế, mấy tin nhắn đến của Úc Chi Dư toàn là nói về mấy vấn đề linh tinh. Ví dụ như hôm nay tớ nhìn thấy một con mèo béo ục ịch đang nằm phơi nắng ngoài sân trường, hay cơm trưa hôm nay tớ ăn bừa mấy món, hóa ra lại rất ngon, hay là than phiền về việc thầy giáo sao cứ bắt bẻ mình…..Mấy việc vặt vãnh này không cần phải đặc biệt chú ý, nhưng Dịch Tư Trúc vẫn luôn rất quan tâm, tỉ mỉ trả lời từng vấn đề.

Anh không thể chịu được nỗi khổ tương tư kiểu này, thầm nghĩ chỉ cần có thời gian rảnh anh nhất định sẽ đi tìm cá nhỏ nhưng không ngờ người hướng dẫn lại không muốn thả người.

Mà Tạ Sầm – một trong những người cũng ở trong dự án nghiên cứu đó cứ vô tình hữu ý mà hỏi anh một ít thông tin về Dịch Tư Lan. Ban đầu anh không để ý, sau đó mới nhận ra hình như mệnh đào hoa của em trai anh tới rồi.

Ngày hôm đó Tạ Sầm nhờ anh chọn quà giúp cho Dịch Tư Lan. Thằng nhóc này về nước đã hơn nửa tháng, phải chuẩn bị phải bay về tiếp tục đi học. Hai cái người này hiện tại ngay cả cửa sổ cũng chọc không thủng. Quen biết cũng lâu, Dịch Tư Trúc cảm thấy Tạ Sầm không tồi, cũng sẵn sàng nối tơ hồng của Nguyệt Lão cho hai người.

Hai người khó lắm mới được nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian hiếm hoi này để đến trung tâm mua sắm. Dịch Tư Trúc nhắc đến mấy thứ Dịch Tư Lan thích, để cử một số để làm quà.

Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, xung quanh lại có mấy trường đại học nên rất ồn ào. Giọng của Tạ Sầm vừa nhẹ vừa bé, cậu hỏi Dịch Tư Trúc về mấy thứ cần mua, Dịch Tư Trúc đành phải hơi cúi đầu để nghe rõ đối phương nói.

Động tác này khiến anh nhớ lại lần đầu tiên cùng Úc Chi Dư ra ngoài hẹn hò. Khó lắm mới thấy Úc Chi Dư thẹn thùng xấu hổ, nói chuyện không để ý mà trở nên nhỏ nhẹ và mềm mỏng. Lúc ấy anh cũng phải cúi đầu xuống để nghe cá nhỏ nhà anh nói như thế này.

Nghĩ đến cá nhỏ nhà mình, mặt Dịch Tư Trúc lại mang nét dịu dàng. Tạ Sầm vừa nhìn là biết người này lại nghĩ đến bạn trai của mình rồi.

Dịch Tư Trúc có bạn trai cũng không phải chuyện bí mật gì, thế nhưng không một ai biết rõ về bạn trai của anh. Nếu có người tìm anh thổ lộ, anh còn thoải mái hào phòng nói trong nhà anh có người.

Mỗi lần được nghỉ giữa giờ, lúc nào Tạ Sầm cũng thấy Dịch Tư Trúc cúi đầu nhìn điện thoài nhắn tin, trên mặt toàn ý cười, khẳng định là lại trả lời tin nhắn của bạn trai rồi. Có lần cậu không cẩn thận ngó xem Dịch Tư Trúc đang nhắn gì, lại có hơi chút ngạc nhiên.

Đối phương bên kia nói không nhiều lắm, thông thường là vài câu ngắn gọn kèm theo hình ảnh. Mà Dịch Tư Trúc lại càng kiệm lời, ngoài trừ “Ừ.” thì chính là “Phải không?”, từ ngữ thiếu thốn đến mức khiến người ta không nhịn được nghi ngờ anh bỏ học môn ngữ văn. Nhưng mỗi tin nhắn người kia gửi đến anh đều trả lời rất nghiêm túc. Tạ Sâm không khỏi cảm khái, chắc đây là phương thức ở chung của hai người.

Buổi chiều Dịch Tư Trúc đưa Dịch Tư Lan ra sân bay, bên người hướng dẫn lại gọi điện báo số liệu của dự án có vấn đề, Dịch Tư Trúc và Tạ Sầm vò đầu bứt tai phân tích đến tận nửa đêm cũng không tìm ra được chỗ sai. Thấy thời gian không còn sớm, Tạ Sầm đề nghị chờ đến mai rồi nói tiếp, bây giờ có liều mạng cũng không tìm ra được vấn đề nằm ở đâu. Dịch Tư Trúc suy nghĩ rồi đồng ý, lúc về phòng lập tức ngã lăn ra ngủ.

Mấy ngày sau bọn họ đều phải sửa chữa, phân tích lại số liệu, cuối cùng cũng phát hiện một trong số các giá trị trung bình bị tính sai. Lúc tìm ra được lỗi ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đúng lúc này Úc Chi Dư gọi video đến, Dịch Tư Trúc lập tức kết nối.

Lâu lắm rồi anh không nhìn thấy cá nhỏ của anh, anh thậm chí còn có chút hối hận khi tham gia vào dự án này. Nhưng dự án này đối với tương lai của anh rất quan trọng, anh muốn cá nhỏ của anh có thể sống thoải mái và hạnh phúc, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ thời gian hưởng thụ hiện tại.

Mấy đêm phải thức để ngồi nhân lại số liệu, ngủ không đủ giấc, cả người Dịch Tư Trúc trông rất phờ phạc. Cá nhỏ của anh nhìn thấy thế lại đau lòng không chịu được, bảo anh nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, không do dự mà cúp điện thoại.

Dịch Tư Trúc nhìn di động, không nhịn được mà bật cười, anh có tài đức gì, có thể được cá nhỏ thích đến vậy.

Dự án của bọn họ bước đầu đã có thành công, người hướng dẫn không ngần ngại tổ chức một bữa tiệc ăn mừng. Mấy người trong dự án đều rất thân thiết, không tránh khỏi việc bị chuốc rượu. Cho dù trước đó anh có uống thuốc giải rượu nhưng vẫn cảm thấy đầu hơi choáng. Chỉ mơ mơ màng màng biết Tạ Sầm và một người khác đưa anh về phòng ngủ. Di động trên đường về hiện lên cuộc gọi đến, nhưng anh móc được điện thoại ra, cầm trên tay lại nặng nề ngủ mất.

Cảm giác say rượu không hề dễ chịu một chút nào, vừa tỉnh dậy lại thấy tin nhắn cá nhỏ gửi đến, yêu cầu chia tay, anh còn tưởng rằng mình đang mơ.

Loạng choạng đi rửa mặt, Dịch Tư Trúc lau sạch những giọt nước còn đọng trên mặt, nhìn chằm chằm vào tin nhắn, mới phát hiện không phải ảo giác. Là thật. Cá nhỏ của anh, Tiểu Dư của anh, thật sự không cần anh.

Anh hoảng sợ, muốn gửi tin nhắn cho Tiểu Dư, lại phát hiện tin nhắn gửi đi chỉ hiện lên một dấu chấm than màu đỏ chói mắt. Anh vội vàng gọi điện thoại cho cậu, đầu bên kia lặp đi lặp lại một giọng nữ máy móc yêu cầu anh gọi lại sau.

Anh không hiểu, rõ ràng lúc trước còn rất tốt, rõ ràng qua được lần này anh có thể rảnh rỗi đi tìm cậu, cả hai đều đồng ý sẽ ở bên nhau, tại sao cậu lại đột nhiên không cần anh nữa?

Dịch Tư Trúc trong mắt toàn tơ máu, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, lại thấy trước tin nhắn chia tay còn một tin nhắn khác. 7:06 PM, cậu gửi tin nhắm cho anh, hỏi anh có thời gian hay không?

Lúc đó anh trả lời như thế nào? Anh cũng không còn nhớ rõ nữa……Tửu lượng của anh quá kém, vừa mới uống vài cốc đã gục. Trong ấn tượng của anh chỉ còn xót lại mảnh kí ức Tiểu Dư gọi đến, có người cầm điện thoại hộ anh.

Trực giác mách bảo anh chính giọng nói này đã kiến Tiểu Dư hiểu nhầm. Đầu ngón tay anh run lên, ấn vài lần mới mở được tin nhắn.

Có voice được gửi đi, là Tạ Sầm nhỏ giọng ôn hòa nói anh uống say lại hỏi Tiểu Dư xem có việc gì không.

Đúng rồi, bọn họ chỉ biết anh có người yêu, lại không biết Tiểu Dư là ai, mà anh lại chỉ để biệt danh của Tiểu Dư trong điện thoại là emoji một chú cá. Tạ Sầm có lẽ nghĩ rằng đây là bạn của anh. Dù sao nhìn mấy tin nhắn phía trên cũng không đoán ra được hai người là người yêu, bởi vì tay mình nắm chặt di động nên Tạ Sầm không thể gửi tin nhắn văn bản.

Dịch Tư Trúc ảo não không thôi, lập tức mua vé máy bay đến thành phố của Úc Chi Dư. Anh nhất định phải giải thích rõ ràng với cậu, anh không cho phép hai người vì hiểu nhầm mà chia tay.

Nhưng khi tới trường học rồi, anh lại gặp phải với tình trạng khó xử giống như Úc Chi Dư —— anh không biết Úc Chi Dư đang ở đâu, cũng không biết nên tìm cậu ở chỗ nào. Hỏi người đi qua cũng không thể cho anh được đáp án chính xác. Ở thành phố xa lạ này, chỉ có Tiểu Dư là quen thuộc với anh, nhưng bây giờ Tiểu Dư đã không còn cần anh nữa.

_

Dịch Tư Trúc ở lại thành phố này vài ngày cũng không thấy được hình bóng quen thuộc mình cần tìm, cho đến khi người hướng dẫn đích thân bay đến xách anh về trường. Bây giờ không có Tiểu Dư, anh làm mấy cái này còn có ý nghĩa gì đâu.

Tạ Sầm sau khi biết được mình vô tình làm hai người chia tay, thiếu điều dập đầu quỳ xuống xin lỗi, nói nếu được cậu sẽ gặp Úc Chi Dư, giải thích rõ ràng có lẽ vẫn còn đường cứu vãn.

Dịch Tư Trúc lại cười khổ, từ chối. Anh biết rõ tính tình của cá nhỏ, cậu hiện tại chắc chắn đang rất giận, để Tạ Sầm đi nói chuyện, sự tình chỉ càng khó giải quyết.

Dịch Tư Trúc 18 tuổi trường thành hơn người khác nhưng cũng không thể trầm ổn thành thục như người lớn được. Người hướng dẫn thuyết phục anh ra nước ngoài học thêm, thả lỏng tâm tình đồng thời suy nghĩ kĩ xem tại sao tình cảm của hai người lại không thể chịu được bất kì thử thách nào.

Dịch Tư Trúc đáp ứng rồi, sa sút tinh thần một tuần, anh mang theo hồ sơ, bở dở dự án nửa chừng, ra nước ngoài.

Anh muốn đem chính mình trở nên thật ưu tú, chờ anh thực sự trưởng thành, anh sẽ đi tìm cá nhỏ của anh. Khi ấy nếu Tiểu Dư đã có đối tượng, anh sẽ im lặng rời đi không quấy rầy, nhưng nếu Tiểu Dư vẫn độc thân, anh muốn phải giải thích với Tiểu Dư. Mặc kệ Tiểu Dư có tha thứ cho anh hay không, anh vẫn mong cá nhỏ của anh sẽ thật hạnh phúc.

_

Dịch Tư Trúc đi một cái đã là mấy năm, trở về nước, anh gấp đến độ không chờ nổi muốn tìm hiểu tình trạng hiện tại của Úc Chi Dư. Nhưng trước khi tin tức kịp đến, dì Nguyễn đã giục anh mau chóng kết hôn.

Dịch Tư Trúc không muốn đi xem mắt, vốn định lễ phép từ chối ý tốt của dì, những nghe bà nói đối phương tốt nghiệp học viện mỹ thuật lại sàn sàn tuổi anh, Dịch Tư Trúc giật mình, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, cố gắng trấn tĩnh lại, hỏi: “Dì à, cậu ấy tên là gì?”

Dì Nguyễn thấy thái độ anh có vẻ thoải mái tiếp nhận, lập tức đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt anh: “Đây, toàn bộ thông tin đều ở đây, con xem đi. Dì cảm thấy đứa nhỏ này không tồi, lớn lên rất đẹp trai……”

Lời của bà đoạn sau Dịch Tư Trúc hoàn toàn nghe không vào, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của người kia.

“Con đi.”

Dịch Tư Trúc vội vàng nói, thấy dì bị dọa sợ mới miễn cưỡng kìm nén sự kích động của mình, “Dì, con đi. Nhưng mà……có thể không cho cậu ấy tên và ảnh chụp của con không?”

Dì Nguyễn cảm thấy có chút kì quái nhưng không hỏi thêm gì, chỉ nghĩ đây là mấy trò lãng mạn kì quái của người trẻ tuổi: “Được thôi. Để dì hẹn thời gian giúp con nhé?”

Dịch Tư Trúc nôn nóng, như là muốn lập tức đến mặt người ta ngay, nghe thấy dì nói vậy liền gật đầu: “Dì, nếu sắp xếp được càng sớm thì càng tốt.”

Dì Nguyễn bật cười, chiều theo ý của con mình, an bài gặp mặt đúng mùng một đầu năm.

_

“……….Mọi chuyện là như vậy.”

Dịch Tư Trúc năm lấy tay Úc Chi Dư, ủy khuất kể lại hết toàn bộ mọi chuyện.

Úc Chi Dư nghe xong chỉ có một cảm giác —— hình như mình không nghe nhầm chỗ nào thì phải.

Rõ ràng là có thể giải quyết tất cả mọi việc trong một câu, nhưng bọn họ lại níu kéo kéo nhau mấy năm trời, thậm chí suýt bỏ lỡ nhau.

Cậu cụp mắt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì, nhưng Dịch Tư Trúc lại giống như mở máy hát, tiếp tục nói: “Lúc trước em từ chối tôi, Dịch Tư Lan nói lần này nó sẽ giúp tôi, tôi tin nó, cuối cùng nó làm một phát cho em đau dạ dày như vậy…..”

Úc Chi Dư nghĩ một lúc mới hiểu được vấn đề.

“Nhưng mà cậu ấy không phải không làm được chuyện tốt.”

Dịch Tư Trúc nắm chặt lấy tay Úc Chi Dư: “Cũng đúng, nếu nó không bảo tôi em đang ở đó, thì tôi cũng không phát hiện dạ dày của em có vấn đề.”

Lúc trước khi còn ở bên nhau, bởi vì Dịch Tư Trúc giám sát, dạ dày của Úc Chi Dư đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng sau khi hai người chia tay, Úc Chi Dư buông thả bản thân, thậm chí còn quá đáng hơn, uống thuốc như ăn cơm ngày ba bữa.

Úc Chi Dư nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Dịch Tư Trúc, chột dạ dời tầm mắt, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cậu hiện tại về nước…..”

Dịch Tư Trúc tạm thời buông tha cậu, thuận theo mong muốn của Úc Chi Dư nói: “Dự án kia được thành tích rất tốt, tôi sau khi nhận giải đã về nước.”

Úc Chi Dư ngạc nhiên nhìn anh, vốn dĩ cậu nghĩ Dịch Tư Trúc sẽ phải định cư ở nước ngoài vài năm rồi mới trở về.

Dịch Tư Trúc nhìn cậu cười, lại nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau: “Tôi vì em nên mới làm dự án đó, giờ đã xong xuôi rồi, tôi chỉ muốn ở bên em.”

Nói xong anh có chút khổ sở: “Nếu biết vì dự án này mà chúng ta chia tay, tôi sẽ không đồng ý…”

Úc Chi Dư sờ đầu Dịch Tư Trúc, cười khẽ: “Đừng nghĩ như vậy, cậu nên cảm ơn người hướng dẫn của cậu, giúp cậu trở nên ưu tú như ngày hôm nay. Còn tôi, mỗi ngày vẽ tranh cũng rất vui vẻ. Hiện tại cậu đã trở lại, biết trước kia đều là hiểu lầm, tôi rất hạnh phúc.”

Cậu cười đến hai mắt cong cong, tay chạm vào mặt Dịch Tư Trúc: “Mừng cậu trở lại, Tư Trúc.”

Dịch Tư Trúc ôm lấy Úc Chi Dư, một lúc lâu sau mới tách ra, cúi đầu nhìn cá nhỏ của anh đang mỉm cười. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. Cuối cùng, chín năm dài đằng đẵng, chỉ để chờ đợi một nụ hôn vào thời khắc này.

Tương lai có thể có gian nan, có thể có khó khăn, nhưng có em làm bạn, tương lai cũng rất đáng mong chờ.

~~~