Bắt Giữ

Chương 24: Chương 22




Kiara White thật sự rất đẹp, càng lúc càng đẹp, vẻ đẹp thánh khiết mỹ miều cùng tư thái cao quý nhàn nhã vô thức ẩn hiện của cô khiến nơi nào có cô xuất hiện đều sáng rực lên, mọi lực chú ý cũng vô tình bị cuốn về phía ấy.
Vẻ đẹp của cô khi còn sống vốn mang hơi hướm Tây phương, quyến rũ đầy nhục cảm, thế nhưng từ sau khi chết đi và “tỉnh ngộ”, lại giống như phượng hoàng niết bàn, sự cao nhã thanh khiết vốn bị chôn giấu rất sâu kia bùng sáng hệt như lửa cháy trên đồng cỏ, thoắt cái rực rỡ cả vùng trời.
Cho dù chỉ là đứng tựa vào cửa sổ, dõi mắt trông ra ngoài thôi mà cũng như một bức tranh tả thực sống động, mọi thứ chỉ như làm nền cho vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy…
Số 11 chăm chú quan sát, tầm mắt anh ta mơ hồ, khóe miệng đằng sau chiếc mặt nạ lại giương cao, giương cao tới khi vẽ nên một hình trăng khuyết mới thôi.
Chà chà, nếu cô ta làm người mẫu cho anh, liệu anh có thể vẽ nên một bức tranh để đời hay không?
oOo
Lúc tôi mệt mỏi tiến ra phòng ngoài, thì đã trông thấy hình ảnh hòa hợp đó.
Tôi há hốc, cảm giác gian tình càng lúc càng nặng nha, số 7 từ khi nào đào hoa như vậy chứ, khóc, không thể nào, lẽ nào người đời, à không, ác hồn cũng chỉ nhìn người theo vẻ bề ngoài sao! Oa oa oa, thật đả kích người ta mà!!!
Tôi có chút hờn dỗi, nhúng nhẳng bước tới bàn gỗ, tuy không thể dùng bữa sáng của nhân loại nhưng, nói sao nhỉ, đồ ăn của nhân loại khi còn nóng vẫn có chút linh hồn lực, hấp thụ nó coi như tráng miệng cũng tốt, ai ngờ vừa mới bước hai bước, chân tôi đã vô thức đá trúng vật gì đó…
Thành công nghe một tiếng “Á!”, sau đó, một vật thể hình tròn giống như cái đầu - hoặc là nó là cái đầu thật - bay lên tạo thành một vòng cung rất tao nhã, xuyên qua cửa sổ và bay ra ngoài…
Các ác hồn xung quanh vốn đang ồn ào ai làm việc người nấy chợt yên tĩnh, quan sát cái vòng cung hết sức hoàn mỹ kia bay ra cửa sổ, đến khi tiếng chửi rủa ầm ỹ kia văng vẳng tắt dần, tất cả đồng loạt quay đầu tiếp tục ai làm việc người nấy, chừng như vừa rồi chả hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi đổ mồ hôi, mặc niệm trong lòng, số 2 à, tôi không phải cố ý, thật đó, dù cho đây là tầng thứ 50, nhưng mà, nhưng mà anh đã chết rồi, không thể chết tiếp đâu, cho nên đừng trách tôi nha.
Một cái thân thể quấn đầy bọc nilon sượt qua người tôi, bò ra ngoài, chắc là đi tìm cái đầu của nó rồi.
Tôi thở phào, ít ra cũng coi như làm phúc, đánh bậy đánh bạ khiến số 2 tìm ra phần thân, không chừng anh ta phải cảm ơn tôi ấy chứ.
(Số 2 nếu biết điều này: Con mẹ nó số 9, cô ngụy biện vừa vừa nó thôi, sao cô chắc chắn là phần thân tôi nó đi tìm tôi aaa!)
Biến cố nho nhỏ kia khiến tâm tình muốn hờn dỗi của tôi bay biến, cũng khiến tâm trạng đang uể oải của tôi tụt hẳn luôn, tôi đành đổi đích đến, quay lại chân chó nói với Tôn Ngạo Dạ:
- Dạ, chúng ta xuất phát chưa?
Hắn nhướn mày, đáp:
- Vội vàng như thế, trời vẫn chưa tối hẳn.
Tôi dùng dằng, nũng nịu:
- Người ta muốn ra ngoài cơ!!!
A di đà phật, nếu tôi có da gà không chừng toàn thân đã nổi sẩy rồi cũng nên.
Vì mục đích, quả thật tới thể diện tôi cũng không còn rồi, thật là bi thảm mà!!!

Tôn Ngạo Dạ thở dài, xoa đầu tôi, nói với toàn bộ các ác hồn:
- Tiếp tục làm việc theo lời ta đã phân công, còn Chu Ôn, - Hắn liếc nhìn cái tên nhàn nhã ngồi góc ghế xem kịch vui kia, ra lệnh. - gần đây ngươi tiến vào quỷ giới quá nhiều, ta muốn biết lý do!
- A ha, thủ lĩnh, - Chu Ôn cợt nhả, chừng như anh ta chẳng chút nào sợ hãi Tôn Ngạo Dạ sẽ hại tới hắn. - tôi cũng vì ngài thôi, tìm hiểu, tìm hiểu đối thủ mà.
Tôn Ngạo Dạ hừ lạnh, rời mắt anh ta và ôm tôi rời khỏi, bỏ lại đằng sau một câu:
- Tốt nhất là như thế, đừng để ta biết ngươi đang tìm cái người mà ngươi không thể tìm được kia!
Ngoái ra sau, tôi nhìn thấy, nụ cười của Chu Ôn tắt dần, gương mặt anh ta tối tăm đanh thép, ẩn hiện tia sát khí cùng không cam tâm và… kiên định?
Rốt cuộc, Chu Ôn đang tìm ai?
Không nén nổi tò mò, cũng chẳng để tôi hỏi thêm câu nào, Tôn Ngạo Dạ đã kéo tôi đi mất.
oOo
Tôi theo Tôn Ngạo Dạ ra tới ngoại thành.
Cho dù hắn chẳng gọi xe, chỉ dùng tàu điện ngầm chăng nữa nhưng với tốc độ sải chân vừa dài vừa nhanh nên chẳng mấy chốc chốn phồn hoa đô thị đã bị bỏ lại đằng sau, dõi mắt ra xa chỉ thấy ba phía đều là chốn đồng không mông quạnh, cỏ dại cau tới nửa thân người bát ngát vi vu uốn lượn theo gió, tới cả đèn đường cũng ba cây chỉ sáng hai kia là hiểu ngay nơi này quả là đất lành cho tội phạm mà.
Vừa hay, hoàng hôn đã tắt từ lâu, lúc này bốn phía bóng tối bao phủ, ánh đèn đường hiu hắt kia có làm sao cũng chẳng thể tỏa sáng tới tận đây được.
Thế nhưng Tôn Ngạo Dạ vẫn chẳng hề ngập ngừng dừng bước, hắn đã rời đường lớn tự lúc nào, tiến vào một lối mòn xưa cũ, nhìn từng viên gạch cùng đất cát kia, tôi cũng hiểu ra đây có lẽ từng là một con đường lộng lẫy khang trang đông người qua lại, thế nhưng đứng trước cái gọi là thời thế cùng hiện đại hóa, nó đã sớm bị bỏ hoang từ lâu rồi.
Tiếp tục đi một đoạn, chúng tôi bang qua cả một cánh đồng hoang, lại một lúc, tôi nhìn thấy một tòa miếu cổ có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu, gạch ngói rơi vãi khắp nơi, âm u tối tăm hệt như phim ma trên nền đen trắng xa xưa.
Tượng Phật cũng vỡ vụn đã lâu rồi.
Tôi rùng mình.
- Ngươi đã tới…
Một giọng nói vang lên, khiến tôi giật bắn người, vừa vuốt ngực vừa nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy ở đó đặt một ngọn đèn điện mờ ảo nhạt nhòa, bên cạnh đó là bóng người đàn ông đã qua tuổi trung niên, thân vận tây trang phẳng phiu sạch sẽ hoàn toàn chẳng hợp với phong cảnh…
Liếc nhìn Tôn Ngạo Dạ một thân đen tuyền, từ áo thun tới áo khoác cùng quần tây đen, cảm giác hắn còn không hợp phong cảnh hơn.
- Ông đến sớm đấy. - Tôn Ngạo Dạ gật đầu coi như chào hỏi, đảo mắt như có như không nhìn tôi đang lượn vòng quanh người đàn ông kia, như muốn tôi đàng hoàng lại.
Được rồi, đàng hoàng thì đàng hoàng.
Người đàn ông rùng mình, cảm giác lạnh lẽo bất chợt đến rồi lại đi kia quá quỷ dị, nhưng ông ta cũng không phải người tin vào quỷ thần, cho nên lập tức lờ nó đi, nói tiếp:
- Lão đại đã nghe qua về hoàn cảnh của ngươi, ngài cũng rất hứng thú với khả năng của ngươi, tuy nhiên để gia nhập băng đảng chúng ta, ngươi nên hiểu không dễ dàng như vậy.
Tôn Ngạo Dạ gật đầu, không đáp lời.

Yên lặng một lúc, người đàn ông lấy từ trong cặp táp một tập hồ sơ, ném cho hắn. Tôn Ngạo Dạ bắt lấy nó nhẹ như nó chỉ là một tờ giấy chứ chẳng phải tập hồ sơ dày cụi kia, chứng kiến cảnh này, trong mắt người đàn ông ánh lên tia tán thưởng, ông ta nói tiếp:
- Trong đó là vài thông tin về đối tượng truy sát, lão đại muốn ngươi trong vòng một tuần hạ sát bọn họ, vé máy bay cùng hành trình điểm đến của đối tượng ta đã cung cấp, ngươi hãy nhanh gọn nắm bắt thời cơ hành động. Nếu thành công, ngươi sẽ được gia nhập bang Bò Cạp Đen của chúng ta.
Tôn Ngạo Dạ nhún vai, bất cần đáp:
- Hẹn một tuần sau gặp ông.
- Chúc ngươi may mắn.
Ánh sáng khát máu trong mắt Tôn Ngạo Dạ lóe lên rồi tắt rất nhanh, nếu không phải tôi là một nửa linh hồn của hắn, lại đứng cạnh hắn ở khoảng cách gần như này, có lẽ tôi sẽ không thể nào biết được.
- Chúc bang phái của ông bình yên!
… Một lời chúc hay đấy, nếu chúc như vậy thì, đại ca à, anh nên chọn đối tượng khác thì họ mới bình yên được không!
Người đàn ông cũng chẳng quan tâm tới những gì hắn nói, ông quay người bỏ đi, ngay theo đó khoảng mười vệ sĩ vốn thủ thế ẩn nấp lẫn trong đám cỏ dại cũng đứng dậy, lục tục theo ông ta đi mất.
Nhìn hành động đồng loạt quyết đoán lại nhanh gọn, kèm với quần áo phụ tùng vũ khí trang trọng đầy đủ kia, liền biết rằng bang phái này chẳng phải bang phái nhỏ nhắn gì cho cam rồi.
- Không phải ác quỷ không được đả thương loài người sao? - Tôi hỏi, theo tôi nhớ luật lệ là vậy mà, nếu vậy làm sao hắn hạ sát con người ta được.
Tôn Ngạo Dạ bật cười, khinh khỉnh đáp:
- Em phải nói là, không được chủ động đả thương loài người.
Ớ?
- Cũng có nghĩa, - Hắn giơ tập hồ sơ, tia khát máu lóe lên và lan tràn trên gương mặt tuấn tú ấy, thật khiến người ta sợ hãi hoảng hốt. - từ thời khắc lão đại bang Bò Cạp Đen ra quyết định giết người, và nếu người đó bị giết, thì mọi tội lỗi sẽ được tính lên người lão ta, kẻ hạ thủ chỉ cần không có thù hận ngập trời với đối tượng bị giết thì sẽ được luật nhân quả bỏ qua thôi.
… Sao luật nhân quả lại thiếu sót như vậy, Trái Đất à, tôi kiến nghị với ngài nên thêm vào điều luật, đó là kẻ hạ sát cũng không được có niềm vui sướng khi giết chết đối tượng mới được!
Có khi tôi nên làm một bài chiếu rồi cúng tế gửi Trái Đất một thể, không chừng sẽ được ngài ấy nghe theo và tiện thể thoát khỏi cái gông cùm này ấy chứ!
Đương lúc tôi lập mưu đồ đen tối, vẫn chưa lập tới cái sườn nữa chứ đừng nói có ý định thực hiện, thì Tôn Ngạo Dạ đã liếc nhìn tôi, cười nhẹ nói:
- Yên tâm đi, em sẽ đi cùng ta, quá trình hưởng thụ giết chóc ấy, tuyệt không thiếu phần em.
… Trái Đất à, luật lệ bấy nhiêu đủ rồi, không cần thêm nữa đâu, nếu ngài có biết được suy nghĩ của tôi ban nãy, cũng hãy coi như tôi tuổi trẻ non dại không biết điều mà xét nét tới trí khôn mấy chục tỷ năm của ngài nhá, ahaha.
(Trái Đất: …)
Nói tóm lại, tôi vừa phấn khích vừa tò mò nhìn Tôn Ngạo Dạ mở tập hồ sơ, vì là ác quỷ và ác hồn nên với chúng tôi không có áng sáng cũng chẳng cản trở tới tầm nhìn, cho nên tôi theo những thông tin mà tập hồ sơ mang lại, nhanh chóng mường tượng nên đối tượng truy sát cũng là con mồi béo bở hiện tại phải theo đuổi này.
Chỉ thấy, bên trong tập hồ sơ ấy mang thông tin về một chàng trai trông như vẫn là vị thành niên mà thôi…

oOo
Đối tượng mà chúng tôi phải truy sát, mang tên Hà Phạm Gia Uy, nam, 16 tuổi, được coi là kỹ sư thiên tài của tập đoàn vận tải Hà Lôi, cũng chính là tam thiếu gia của Hà gia gia tộc.
Coi như được ngậm thìa vàng mà ra đời, tuy không phải mang danh phận thừa kế, nhưng Hà Phạm Gia Uy cho dù không làm gì, số tài sản mà anh cả chu cấp cho cũng như tài sản mà cha cậu ta để lại cho con thứ cũng đủ khiến cả đời cậu no ấm rồi.
Thế nhưng cậu ba nhà họ Hà cũng coi như có chí lớn, lại thêm bản tính thông minh từ nhỏ, quyết chí đi học chuyên ngành kỹ sư, coi như cũng đã có thành tựu, lại về tiếp tục cống hiến cho gia đình càng coi như hiếu thảo.
Cứ như vậy thì tốt rồi, chỉ cần cậu ta đừng đụng chạm tới lãnh địa của lão đại bang Bò Cạp Đen.
Ừm… cũng có thể coi là cậu ta trẻ người non dạ, lại tôn sung chính nghĩa quá nặng nên mới không sợ trời không sợ đất như thế, không biết nên khen cậu ta tuổi trẻ tài cao hay chửi cậu ta đầu to óc như trái nho đây.
Dù sao, địa điểm mà lão đại kia muốn chúng tôi hạ sát cậu ta là ngay trong ngày giới thiệu động cơ tàu thủy mới do Hạ gia tổ chức tại thành phố cảng A, nằm cách nơi đây ba tiếng đồng hồ đi máy bay, cho nên cũng có thể coi như là không xa không gần.
Đọc xong tài liệu mà tôi chỉ có thể thầm than ông trùm kia biến thái mà, đến cả thuê sát thủ cũng biến thái như vậy, cứ phải làm cho cả thế giới biết là mình thuê sát thủ mới chịu được, lại càng không sợ người ta trả thù nữa, có thể coi là có phong cách.
Tôn Ngạo Dạ tuy xem xong tập hồ sơ trước cả tôi, nhưng hắn chẳng ừ hử gì mà tiếp tục chăm chú nhìn bức hình của cậu trai trẻ tuổi kia, gương mặt hắn càng lúc càng nặng nề, đoạn, hắn lẩm bẩm:
- Không thỏa mãn được…
… Đây, chính là câu này, nghe tới nó là tôi như nuốt phải cả xô nước đá, lạnh lẽo không thể nào diễn tả. Vô thức, tôi xích vài bước tách khỏi hắn lúc nào không hay.
Tôn Ngạo Dạ rất nhanh nhận ra phải ứng của tôi, nhưng hắn chỉ nhíu mày rồi làm như không để tâm, nói:
- Từ đây tới ngày hội giới thiệu sản phẩm còn 2 ngày, chúng không hề chu cấp vũ khí trang thiết bị, chỉ cho biết thời điểm hạ sát, quả là một bài thử thách thú vị hử. Không quan tâm phương thức, chỉ quan tâm kết quả, gan to đấy.
Tôi gật đầu, cảm giác lạnh lẽo dần rút đi nhưng vẫn quẩn quanh trong tâm tưởng, nhắc nhở tôi rằng tôi vẫn còn sợ người trước mắt đến nhường nào. Thế nhưng, thua người không thua trận, tôi cố hết dung khí mở miệng và làm ra vẻ bình thường:
- Vậy, có phải anh nên tìm kiếm vũ khí không?
Dù sao thanh Ngạo Quỷ mà hắn quen dùng đã tan biến từ thuở nào rồi còn gì, cho dù hắn là ác quỷ, nhưng theo luật lệ thì cũng không thể dùng quỷ thuật giết người đâu, trong tình huống hiện tại tuy là lão đại bang Bò Cạp Đen động sát tâm, vô tình trở thành bia đỡ đạn cho Tôn Ngạo Dạ chăng nữa, thì cái chính là vẫn không thể dùng quỷ thuật giết chóc. Cho nên, gần như là hắn sẽ phải động thủ như một con người bình thường rồi.
- Ha, - Hắn cười khinh khỉnh. - chỉ là một thằng oắt, cho dù tay không ta vẫn có thể hạ thủ dễ dàng.
Ngưng một lát, hắn nói tiếp:
- Lão ta muốn nhìn thấy một màn trình diễn đặc sắc, nếu vũ khí tối tân thì còn gì là đặc sắc nữa. - Tia khát máu lạnh lẽo lóe lên trong mắt hắn, Tôn Ngạo Dạ lúc này mới đúng là người mà tôi nhớ trong ký ức, lạnh lẽo vô tình tàn bạo khát máu… - Ta sẽ cho lão thứ lão muốn, đổi lại, lão phải đánh đổi tất cả những gì lão quý trọng cho ta!
Đó… cũng có thể coi như là đánh cược với ác quỷ rồi.
Bần thần, tôi để mặc cho Tôn Ngạo Dạ nắm tay tôi kéo đi, chợt nhận ra rằng, có lẽ không chỉ lão đại bang Bò Cạp Đen, không phải Chu Ôn hay toàn bộ các ác hồn theo sau hắn… mà là tôi.
Chính tôi, mới là người đánh cược chân chính, cược bằng cả linh hồn của mình…
oOo
Nằm ở một nơi rất sâu trong Quỷ Giới, sâu thẳm vượt qua mọi hiểm trở cạm bẫy, cũng là nơi chứa quỷ khí linh hồn lực cao cường nhất, tàn bạo nhất và tươi sống nhất.
Tọa lạc tại đó, một tòa lâu đài được xây đụng theo phong cách cổ xưa của Nhật Bản, với hào sâu tường ngói cong vút treo những chiếc đèn lồng đỏ gắn vài chiếc lục lạc, mỗi khi có gió thổi ngang, từng tiếng từng tiếng đinh đong khi trầm khi ngân cao vang lên tựa như những khúc nhạc reo vui hõa nhã.
Ngồi ở hành lang ngoài, bên cạnh là một khoảng sân rộng với đủ loại cây cảnh cùng ao hồ hòn non bộ chạm khắc tinh xảo, là một cô gái mặc Kimono kiểu cách với áo khoác tà dài thêu hoa văn cùng những cánh hạc bay lượn trên nền đỏ tươi rất tinh xảo, nhìn qua quả là trong kiêu ngạo thánh khiết lại ẩn chứa nét nóng bỏng rực rỡ. Cô gái xinh đẹp tuyệt sắc, mắt phương mày ngài, mái tóc dài chấm hông suông thẳng như thác kia lóng lánh trong ánh chiều tà càng khiến vẻ ngoài mỹ lệ của cô như tỏa sáng phiêu linh.
Cô ngồi quỳ, bên cạnh ấm trà và ly tách, chừng như đang thưởng trà ngắm cảnh, lại chừng như đang chờ đợi ai đó.
Một lúc lâu sau, khi ánh dương tắt hẳn, một tiếng động khẽ khàng, chỉ tựa như chiếc đũa vô tình nhẹ nhàng rơi xuống sàn thôi, cũng khiến cô gái khựng lại, mỉm cười tao nhã, cô đặt ly trà của mình xuống, rót đầy 2 ly với độ lượng vừa phải như nhau, nhìn khói sương mờ nhạt tỏa ra từ ly trà một lúc, cô mới tự thỏa mãn mỉm cười, nhìn lên người ngồi đối diện:

- Ngươi tới rồi.
- Công chúa điện hạ, thuộc hạ đã trở lại. - Người đàn ông đối diện với gương mặt lạnh lùng vô thần, nhưng vẻ ngoài tuyệt đối coi là cực phẩm, mày rậm mắt sáng, đường nét cương nghị, nhìn qua đã biết không phải người dễ bị mua chuộc.
Anh ta kính cẩn nhận lấy tách trà từ cô gái, uống một ngụm rồi tiếp tục bẩm báo:
- Thuộc hạ đã tìm hiểu, quả đúng như dự tính của ngài. Ác quỷ vừa đọa hành thành công chính là Tôn Ngạo Dạ.
Ánh mắt cô gái lóe lên sự sung sướng và nhớ mong, cô mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười chan chứa hạnh phúc:
- Đã lâu không gặp hắn rồi…
- Có cần ngay lập tức mời anh ta đến không, điện hạ? - Người đàn ông cúi đầu, kính cẩn hỏi.
- Không cần đâu, ta sẽ tự đi. - Cô gái đứng dậy, thong thả mà vẫn sang quý, khẽ phủ tà váy vốn sạch sẽ tinh tươm, cô gọi người hầu cận tới bằng chất giọng ngọt ngào của mình, đoạn, quay sang người đàn ông ra lệnh. - Hoyaki, ngươi mau chuẩn bị, thay ta nghênh chiến với ác quỷ bang Leonheart tiến đánh. Ta phải chuẩn bị đi gặp người quan trọng của mình.
Người đàn ông, cũng là Hoyaki, cúi người tuân lệnh, cung kính tới mức khiến ta có cảm tưởng cô gái trước mặt thật sự là một công chúa loài người bình thường mà thôi.
Cô gái bước đi, thong thả nhàn nhã, theo sau là hàng dài người hầu cận nghiêm cẩn hầu hạ. Bên hông, hàng lục lạc cùng ngọc bội leng keng chạm nhau khiến mỗi bước đi của cô gái càng thêm phần duyên dáng lung linh.
Vẻ đẹp cùng tư thái băng thanh ngọc khiết, rốt cuộc là ác quỷ hay là thiên thần.
Dòng chữ chạm khắc trên bạch ngọc bội, theo từng vạc đèn lửa mới thắp cùng nhịp bước uyển chuyển của cô mà lấp lánh tỏa sáng, ánh lên cái tên mà nếu quỷ giới nghe qua đều thất hồn lạc phách, sợ hãi mà trốn chạy…
“Một bước đi một lần hoa nở - Ngoảnh mặt trông thấy hoa đã tàn”
“Himiko Yamataikoku - Mị Trần Lệ Dạ”
Ghi chú của tổ chức
Mã số: 11
Biệt hiệu: The Hunger Mate
Thân phận: Không rõ
Tuổi: Chừng 30-31
Giới tính: Nam
Dự đoán thời gian chết: 10-20 năm
Nguyên nhân chết: Tự sát
Mức độ nguy hiểm: Không xác định
Mô tả sơ lược: Ác hồn tấn công theo sở thích, không xác định phương thức và lý do giết chóc
Nạn nhân bị giết hại theo nhiều phương pháp, hình thù nạn nhân được sắp xếp theo cách quái dị, điểm chung ở các nạn nhân là họ đều trẻ tuổi và xinh đẹp, sau khi bị sát hại đều bị hủy dung.
Cách thức hạ thủ: Đa dạng
Số lượng nạn nhân: 84