Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 12: Yêu đương với ba nuôi giàu có (12)



Sáng sớm, Đào Nguyện thức dậy rồi mở máy lên, không có bất kỳ một cuộc gọi nhỡ hay là tin nhắn nào.

Cậu ngồi trong lớp học, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng lẽ Ngụy Thế Thành muốn cậu chủ động chịu thua? Hay là muốn cậu chủ động liên hệ với hắn?

Lý Tái Hoa đang giảng bài bên trên, Đào Nguyện bên dưới quang minh chính đại mất tập trung, nhưng Lý Tái Hoa lại không định nhắc nhở cậu. Theo hắn, khả năng hội hoạ của Đào Nguyện đã cao đến mức không cần phải học ở trường nữa rồi, nhưng cậu vẫn đi học rất đúng giờ. Khoảng cách giữa thiên tài và người bình thường thật là khiến người ta vừa hâm mộ lại bất đắc dĩ mà.

Ở mỗi bồn hoa tầng dưới của khoa tranh Trung Quốc đều có một chiếc xe hoa hồng, cảnh quan như vậy thật sự rất hiếm gặp, ngay cả người ngoài trường cũng tới xem chụp ảnh, nếu tính tiền vé chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Để không ảnh hưởng đến việc học của sinh viên, nhà trường đã ra quy định không cho sinh viên ngoài trường vào Khoa tranh Trung Quốc, sinh viên của trường cũng phải xuất trình thẻ sinh viên mới được vào.

Sau khi tan học, bên dưới lại bu đầy người, tất cả đều đang chờ xe hoa hồng. Hôm nay là ngày thứ mười một, bọn họ rất tò mò rằng đã tặng xe hoa hồng liên tục mười ngày rồi, không biết hôm nay còn xuất hiện nữa hay không.

Mười ngày đầu đều là xe hoa hồng chờ trước, hôm nay đã đến giờ này mà vẫn không thấy xe hoa hồng xuất hiện, bọn họ đoán chắc là không tặng nữa rồi. Nhưng bọn họ lại nghĩ rằng lỡ như hôm nay giao muộn hơn thì sao? Nếu bỏ lỡ thì tiếc lắm, vì vậy bọn họ đều đứng bên dưới chờ.

Sau khi Đào Nguyện bước ra khỏi lớp, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cậu, nhìn chằm chằm cậu đi xuống lầu rồi đi thẳng ra ngoài. Bọn họ nghĩ, xem ra hôm nay không có rồi, rõ ràng không phải tặng cho mình mà không hiểu tại sao lại có chút tiếc nuối. Và có không ít người đều đang mơ tưởng một ngày nào đó cũng sẽ nhận được xe hoa hồng.

Dòng người đi theo Đào Nguyện ra ngoài, nhiều người như vậy nhưng không có ai vượt qua cậu, tất cả đều đi sau lưng cách xa cậu một khoảng cách, vừa đi vừa yên lặng nhìn cậu. Bọn họ hành động một cách vô thức, không hề nhận ra rằng cảnh tượng này nhìn rất giống đại ca mang theo một đám đàn em.

Trên con đường chính dẫn vào cổng trường, một chiếc siêu xe hạng sang đang đậu giữa đường. Bên cạnh chiếc siêu xe là một người đàn ông cao lớn, chững chạc và đẹp trai.

Đào Nguyện dừng bước, đám người sau lưng cậu cũng dừng lại, mọi người đều nhìn người đàn ông toát ra vẻ quyến rũ trưởng thành nọ.

Đào Nguyện nghĩ thầm, rốt cuộc anh cũng chịu xuất hiện rồi, em còn tưởng rằng anh đang đợi em chủ động liên hệ với anh chứ.

Đào Nguyện cầm hộp vẽ đi lên vài bước, nhìn hắn nói "Cảm ơn xe hoa hồng của anh, nhưng em đọc không hiểu những câu thơ mà anh viết. Xin anh hãy trực tiếp nói cho em biết rằng anh muốn bày tỏ cái gì đi."

Trên tấm thiệp mà Ngụy Thế Thành đưa cho cậu, mỗi lần đều sẽ viết mấy câu thơ, tất cả đều là thơ tình ca ngợi. Đương nhiên là Đào Nguyện hiểu, nhưng cậu muốn để hắn tự mình nói ra.

"Ý nghĩa mà những câu thơ đó muốn bày tỏ chỉ có một, chính là từ giờ trở đi tôi muốn theo đuổi em, bởi vì tôi thích em." Vẻ mặt của Ngụy Thế Thành vô cùng nghiêm túc.

Khoé miệng của Đào Nguyện không khống chế được nhếch lên, đột nhiên bị tiếng hét kinh ngạc sau lưng làm giật mình, cậu lập tức quay đầu lại nhìn, phát hiện sau lưng có rất nhiều người. Bởi vì nãy giờ cậu vẫn đang trên mây, hoàn toàn không chú ý tình huống xung quanh, cho nên mới không phát hiện có nhiều người đi theo mình như vậy.

Những lời cảm thán và tiếng la hét chói tai phát ra là bởi vì ghen tị khi Ngụy Thế Thành đột nhiên tỏ tình. Người đàn ông này vừa cao lớn, đẹp trai, vóc người lại đẹp, xét từ chiếc siêu xe đậu bên cạnh cùng việc tặng xe hoa hồng liên tục mười ngày, giá trị của người này khẳng định cũng là siêu cao. Được một người đàn ông hấp dẫn như vậy tỏ tình, dù là nam hay nữ thì cũng sẽ động lòng thôi.

Đào Nguyện bất đắc dĩ nhìn những người đó, bọn họ còn kích động hơn cả cậu nữa, không biết còn tưởng rằng người được tỏ tình là bọn họ đó.

Đào Nguyện quay đầu lại nhìn Ngụy Thế Thành nói "Hiện tại bắt đầu theo đuổi? Không phải bắt đầu từ mười ngày trước sao?"

"Trước đó chỉ là thử thôi, hiện tại mới chính thức theo đuổi. Tôi chưa từng theo đuổi ai cả, cho nên không có kinh nghiệm về việc này, chỉ có thể đi theo từng bước." Ngụy Thế Thành nói.

"Vậy bước kế tiếp anh muốn làm gì?" Đào Nguyện cố gắng làm mặt nghiêm, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười hạnh phúc.

"Đương nhiên là mời em ăn cơm rồi, không biết em có thể đồng ý lời mời của tôi không?" Ngụy Thế Thành mở cửa xe.

Đào Nguyện giả vờ do dự thì nghe phía sau không ngừng phát ra tiếng thúc giục mau đi đi, là loại giọng nói cố tình đè nén giống như đang lầm bầm lầu bầu.

Nhiều người nhìn như vậy, Đào Nguyện thật sự không thể ở lại được nữa, cậu đi qua rồi đưa hộp vẽ và ba lô cho Ngụy Thế Thành, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Sau khi Ngụy Thế Thành cất đồ xong thì vòng qua cửa xe bên kia, sau đó quay đầu chạy ra cổng trường.

Những người xem đó rất hào hứng và thích thú. Cảm giác như đang xem một phiên bản trực tiếp của một bộ phim thần tượng vậy. Bá đạo tổng tài tới trường học tỏ tình gì đó, thật là hâm mộ quá đi.

Đứng trong đám đông, Từ Thiếu Viêm lạc nhịp với những người đang náo nhiệt xung quanh, những người đó nhảy nhót ầm ĩ để bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng cậu ta thì chỉ đứng ngây ra đó, trong lòng lại ghen tị muốn khóc.

Ngụy Thế Thành bao cả một tầng của nhà hàng, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố, qua những bức tường kính, thậm chí còn có thể nhìn thấy những đám mây bên ngoài.

Đào Nguyện chống cằm nói "Thì ra ăn cơm là thật sự ăn cơm, định lực của chú mạnh hơn em tưởng rất nhiều nha, chú Ngụy."

"Tôi chuyển từ ba nuôi thành chú rồi sao?" Ngụy Thế Thành tự tay rót cho cậu một ly rượu nho.

"Vậy chú muốn em kêu là gì?" Đào Nguyện ngẫm nghĩ nói "Chú lớn hơn em nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên kêu là chú sao?"

"Em có thể kêu tôi là ba." Ngụy Thế Thành nói.

"Không biết xấu hổ, em có ba của mình, mắc mớ gì phải kêu chú là ba." Đào Nguyện trợn mắt nói.

"Người trẻ tuổi các em không phải hay nói phải thương vợ như con gái sao? Em là con trai, sau này tôi sẽ thương em như con trai của mình. Trước kia là con nuôi, hiện tại là con ruột, sau này ba sẽ thương em thật nhiều."

Ngụy Thế Thành nói một cách rất nghiêm túc, Đào Nguyện không biết có phải hắn đang nói giỡn hay không, nhưng có thể khẳng định rằng hắn đang lợi dụng mình.

"Tặng mười chiếc xe hoa hồng nên em là vợ chú? Thật không hổ là gian thương."

"Yên tâm đi, tôi sẽ chuẩn bị cả sính lễ và của hồi môn, sẽ không bạc đãi em đâu."

"Chú thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Đào Nguyện nghiêm túc hỏi "Không phải vì muốn gạt em lên giường nên mới cố ý làm vậy chứ? Chú thật sự sẽ cho em tình yêu mà em muốn sao?"

"Trước đây tôi luôn phân biệt rất rõ giữa tình dục|tình yêu và tình yêu tinh thần, cảm thấy thỏa mãn về thể xác và thoả mãn về tinh thần là không thể quơ đũa cả nắm. Nhưng bây giờ tôi mới biết rằng tôi đã u mê thân thể của em, cũng hoàn toàn không có mâu thuẫn về mặt tinh thần với em. Em không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn có một linh hồn thú vị. Mấy ngày này tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi, nếu người thích hợp nhất đã ở trước mặt, có thể làm tôi thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, vậy thì em chính là người bạn đời thích hợp nhất với tôi. Tôi cảm thấy mình đã yêu em từ lâu rồi, nhưng phát hiện hơi chậm mà thôi."

Đào Nguyện ngơ ngác, cậu nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng không hề nghĩ rằng hắn sẽ nói như vậy. Một người không có linh hồn chính là cái xác không hồn, trong lớp vỏ thể xác thì linh hồn mới là chủ thể.

Vẻ ngoài ưa nhìn có hàng trăm hàng triệu người, linh hồn ưu tú thì ngàn năm mới có một. Vẻ ngoài xinh đẹp tất nhiên là rất quan trọng nhưng cũng dễ gây nhàm chán, bởi vì còn rất nhiều thứ khác xinh đẹp. Có người tìm được người phù hợp về linh hồn với mình, nhưng có người cả đời cũng không bao giờ gặp được.

Lời tỏ tình tốt nhất không phải là anh yêu em, mà là anh nghiện cơ thể của em và tâm hồn anh không thể tách rời khỏi em.

Sau bữa ăn, Đào Nguyện được đưa đến phòng tổng thống để nghỉ ngơi.

Đào Nguyện ngồi trên giường nhìn Ngụy Thế Thành hỏi "Chú dẫn em tới đây làm gì? Em chưa có đồng ý hẹn hò với chú đâu."

"Không làm gì cả, chỉ muốn ôm em thôi." Ngụy Thế Thành ngồi xuống cạnh cậu rồi ôm ghì lấy cậu, cả hai nằm xuống giường, hắn vùi đầu vào cổ cậu, ngửi mùi trên cơ thể cậu "Tôi nhớ em muốn phát điên lên, không đêm nào tôi có thể ngủ ngon cả, vậy mà em còn gửi tấm ảnh đó tra tấn tôi."

Đào Nguyện bị hắn ôm chặt ở trong ngực, cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, nhịn không được ôm lại hắn "Vậy tại sao chú đợi nhiều ngày như vậy mới đến gặp em?"

"Tôi muốn suy nghĩ thật kỹ về tình cảm của tôi dành cho em và cả tương lai của chúng ta. Tôi không muốn quá có lệ với em, muốn xác định xem tôi thật sự có thể cho em một tình yêu chân thành và tha thiết nhất hay không."

"Vậy chú nghĩ kỹ chưa?"

"Càng nghĩ về điều đó thì tôi nhận ra rằng mình đã yêu em rồi. Tôi không muốn buông tay em và tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay. Em muốn cái gì tôi đều cho em, trái tim và cả con người của tôi cũng cho em."

"En cũng......, rất yêu chú." Đào Nguyện nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim của hắn. Mặc dù chỉ ôm nhau mà không làm gì khác, nhưng cậu cũng cảm thấy rất thỏa mãn và hưởng thụ.

Hai người ở trong phòng cả đêm nhưng không làm gì cả, chỉ ôm nhau thôi, như thể đã xa cách lâu rồi cuối cùng cũng gặp lại nhau vậy.

Chiều hôm sau, Ngụy Thế Thành đưa cậu đến trường học.

"Em đi học đây, bái bai chú Ngụy." Đào Nguyện cởi đai an toàn, ôm cổ Ngụy Thế Thành rồi hôn mặt hắn một cái.

"Kêu tôi là gì?" Ngụy Thế Thành nhéo cằm cậu hỏi.

"Đã nói là chỉ kêu ba khi ở trên giường mà." Đào Nguyện nhìn hắn với ánh mắt vô tội, cả đêm qua bọn họ không ngủ, nói đông nói tây hàn huyên rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc xưng hô.

"Trước đây kêu ba nuôi thuận miệng như vậy, bây giờ thành con ruột thì ngượng miệng à?"

"Tạm biệt ba." Để không làm mất thời gian, Đào Nguyện hôn nhanh lên mặt hắn một cái, sau đó nhanh chóng mở cửa bước xuống xe.

Đào Nguyện vừa bước vào cổng trường đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, chỉ cần đi ngang qua là ai cũng chào hỏi cậu.

Việc Ngụy Thế Thành tới trường học tỏ tình được rất nhiều sinh viên chụp lại và đăng lên mạng, ngay lập tức đã gây xôn xao trên các trang thương mại và giải trí.

Trước sự dò hỏi của giới truyền thông, người phát ngôn chính thức của Tập đoàn Ưng Huy đã thừa nhận sự việc và tuyên bố rằng cả hai đang yêu nhau vì mục đích kết hôn.

Đây là một tin khá sốc, không ai trong Tập đoàn Ưng Huy là không biết về nó. Ngụy Thế Thành cũng đã nhận phỏng vấn và xuất hiện trên các bản tin, có thể nói rằng đây là một sự mê hoặc lớn vào thời điểm đó. Người giàu ở đâu cũng có, người đẹp trai cũng không ít, nhưng người đàn ông vừa giàu có, đẹp trai vừa có năng lực và hấp dẫn thì rất hiếm.

Mà Đào Nguyện là thiên tài kép của hội họa và cờ vây mới ra đời gần đây, có một tương lai đầy hứa hẹn còn trẻ trung xinh đẹp như vậy nữa.

Cho nên mọi người cảm thấy không thể ví bọn họ là hoàng tử và cô bé lọ lem được, bọn họ càng giống quốc vương và hoàng tử nhỏ hơn, tuy cách nhau một thế hệ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hâm mộ.

Thế giới này rất cởi mở với các mối quan hệ, tình yêu đồng giới là điều bình thường, và khoảng cách tuổi tác không phải là vấn đề. Chỉ cần hai bên không chen ngang, không có nhân tình phản bội là sẽ không bị chỉ trích. Hầu hết mọi người đều tỏ thái độ chúc phúc, dù sao thì hai người trông rất đẹp, vẻ ngoài có thể nói là rất xứng đôi vừa lứa.

Đào Nguyện vừa đi lên lầu liền nhìn thấy Từ Thiếu Viêm đang đứng dựa vào tường. Từ Thiếu Viêm quay đầu nhìn thấy cậu thì lập tức đứng giữa hành lang chặn cậu lại.

"Gì đây?" Đào Nguyện hỏi với gương mặt không cảm xúc.

"Cậu được chủ tịch Ngụy bao nuôi đúng không?" Từ Thiếu Viêm dùng một câu dò hỏi, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ chắc chắn.

"Não của cậu rốt cuộc là cấu tạo từ cái gì vậy?" Đào Nguyện nhìn cậu ta với ánh mắt thương hại "Vì chỉ số IQ của cậu quá thấp nên tôi sẽ tốt bụng giải thích cho cậu. Hôm qua chắc cậu cũng thấy chủ tịch Ngụy đến trường tỏ tình với tôi và nói muốn theo đuổi tôi rồi. Trước khi tôi đồng ý theo đuổi, chú ấy là người theo đuổi tôi, sau khi tôi đồng ý hẹn hò thì chú ấy là người yêu của tôi. Nếu quan hệ của bọn tôi là bao nuôi, vậy cậu nói xem thế nào mới được gọi là quan hệ yêu đương? Quan hệ giả tạo như cậu và Lưu Tu Kiệt mới gọi là quan hệ yêu đương bình thường à?"

"Cho dù bây giờ cậu không bị bao nuôi thì trước đây khẳng định cũng bị bao nuôi, nếu không thì cậu lấy tiền ở đâu ra?" Từ Thiếu Viêm vẫn không chịu từ bỏ ý định, cậu ta muốn chứng minh rằng hai người họ không phải quan hệ yêu đương bình thường.

"Tiền của tôi ở đâu ra thì mắc mớ gì phải giải thích với cậu? Cậu cho rằng mình là cảnh sát à?" Đào Nguyện nói "Dù cậu là cảnh sát thì tất cả thu nhập của tôi đều hợp pháp, cậu có tư cách gì để điều tra tôi? Cậu biết một bức tranh của tôi bán được bao nhiêu tiền không? Cậu biết tôi có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng khi tham gia cuộc thi cờ vây không? Không biết thì đọc tin tức đi. Còn nữa, cho dù tôi bị bao nuôi thì liên quan gì đến cậu? Cậu chứng minh rồi được cái gì chứ?"

"Thiếu Viêm, lần này cậu thật sự quá đáng lắm rồi đó." Một nữ sinh đi tới nói "Công ty phía chính chủ đã thừa nhận nói bọn họ yêu đương vì mục đích kết hôn rồi. Tin tức cũng đã lan rộng khắp nơi, vậy mà cậu vẫn một mực cho rằng người ta bị bao nuôi, thật quá đáng mà."

Các bạn cùng lớp đứng xem cũng rất tán thành. Bao nuôi dù sao cũng là một mối quan hệ không thể lộ ra ánh sáng, người nào mà không giấu giếm, ai lại gióng trống khua chiêng tỏ tình như thế, còn trực tiếp thừa nhận hẹn hò dựa trên hôn nhân chứ?

"Theo tôi thấy, hẳn là ba cậu bao nuôi nhiều người quá nên chỉ cần nhìn thấy tuổi tác chênh lệch lớn là cậu sẽ cảm thấy người ta bị bao nuôi, chứ không phải quan hệ yêu đương bình thường." Đào Nguyện đi lên hai bước rồi nói "Hoặc là cậu không muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc, bởi vì tôi đã từng bố thí cậu, mà cậu dùng hết mọi cách cũng không thể dẫm được tôi dưới chân, cho nên cậu ghen tị và không cam lòng. Còn một nguyên nhân khác, chính là Lưu Tu Kiệt không hề yêu cậu, cái gọi là yêu đương của các người chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối cố tạo ra mà thôi."

Tinh thần của Từ Thiếu Viêm lại sụp đổ, sắc mặt tái nhợt đứng ở đó, nhưng không có ai đi qua an ủi cậu ta giống như trước nữa.