Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 130: Thông Qua Tầng Bảy



Thần thức của đông đảo tu sĩ bị Luyện Tâm điện ngăn cản, không cảm giác được tình huống ở bên trong, chỉ có thể nhìn được một đạo thân ảnh mơ hồ, bọn họ mơ hồ cảm giác được loại dị tượng thiên địa trước nay chưa từng có này, bởi vì nó có quan hệ cùng với Luyện Tâm đại trận của tầng bảy Luyện Tâm điện.

Cũng chỉ có tông chủ Hoắc Sâm mới có khả năng nhìn thấu được Luyện Tâm điện, biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên trong. Mà hắn lại càng biết được, tất cả biến hóa đều là do tu sĩ bên trong này làm ra.

Trên tiên sơn Linh khí dày đặc, thanh niên mặc đạo bào màu tím, mặt như ngọc, hai mắt nhìn lên trên trời, nỉ non nói:

- Hóa ra tiến vào tầng bảy Luyện Tâm điện sẽ có thể dẫn động dị tượng thiên địa.

Lúc này, cửa của một tòa động phủ khác mở ra, trên động phủ có viết một chữ Ngụy.

Bên trong có một tu sĩ đi ra, người mặc áo tang vải thô, giống như tu sĩ bên ngoài, nhìn qua rất mộc mạc, khuôn mặt trầm ổn, nhìn ngôi sao đầy trời, trong mắt cũng lộ ra một tia chấn động.

Tu sĩ mặc đạo bào màu tím cảm nhận được người này, không khỏi khẽ cười một tiếng, nói:

- Không nghĩ tới lại kinh động tới Ngụy sư đệ, động tĩnh lần này quả thật có chút lớn.

Tu sĩ họ Ngụy trầm giọng nói:

- Đông Phương sư huynh nói đùa rồi, trong hàng đệ tử nội môn của tông môn không có người nào có thể lên tới tầng bảy Luyện Tâm điện, mặc dù người này dùng thủ đoạn để leo lên, thế nhưng cũng đáng để ta ra xem.

- Ha ha, không có đơn giản như vậy đâu. Tầng bảy Luyện Tâm điện và tầng sáu cách nhau khá xa, cho dù là ta cũng không có nắm chắc ngây ngô ở trong đó một chút nào cả, cho nên có lẽ rất nhanh người này sẽ bị bắn ra ngoài điện.

Tu sĩ họ Ngụy nhếch miệng, cũng không nói tiếp.

Tầng bảy của Luyện Tâm điện.

Cả người Lâm Dịch bắn ra khí huyết màu lam, kiếm khí đan xen quay chung quanh toàn thân, thức hải bắn ra từng đạo ánh sáng màu tím, dị tượng xuất hiện, ngôi sao màu tím thần bí chậm rãi chuyển động, pháp quyết hơn trăm chữ ngâm xướng nhiều lần ở trong thức hải của hắn.

Tinh thần lực đã lâu không thấy từ trên đỉnh đầu chậm rãi truyền vào trong cơ thể, nhanh chóng chảy trải qua tứ chi bách hài, dũng mãnh tràn vào ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt trong toàn thân, bộc phát ra một tia ánh sáng màu tím.

Trên đầu của Lâm Dịch có hơn mười khối tinh quang lóe ra ánh sáng chói mắt, quần tinh vờn quanh, nguyên thần lực tăng mạnh, đã mơ hồ có xu thế đột phá Trúc Cơ, bước vào Kim Đan.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cả người Lâm Dịch chấn động, nguyên thần bên trong thức hải đột nhiên đứng thẳng, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, ánh sáng màu tím hơn xa trước đó, nguyên thần trở nên càng thêm cô đọng, ngôi sao màu tím phía sau cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Nguyên thần đột phá! Tu vi thần thức đã đạt đến Kim Đan kỳ!

Trong nháy mắt này, Lâm Dịch đột nhiên cảm giác cả người trở nên nhẹ nhàng, linh giác cường đại hơn trước nay chưa từng có, ý thức cũng dần dần khôi phục, thế giới trong tầm mắt của hắn như trở nên mơ hồ, nhiều màu hơn.

Mà nguyên thần trên hòn đá vô danh trong thức hải dường như cũng cảm nhận được cỗ lực lượng nguyên thần cường đại này, sinh cơ của nó cũng lần nữa hiện lên, lông mi nhẹ nhàng rung động, nửa ngày qua mới trở lại yên tĩnh.

Mà lúc này Lâm Dịch đang đắm chìm trong đột phá, cho nên không có chút cảm giác nào đối với tất cả mọi chuyện.

Tử Vi tinh thuật không hổ là đệ nhất bí thuật Luyện Thần, trong nửa năm ngắn ngủi, rốt cuộc đã làm cho tu vi thần thức của Lâm Dịch đột phá Trúc Cơ, bước vào đan đạo.

Khi Lâm Dịch khôi phục ý thức, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa lớn lao ở trong cơ thể.

Một cỗ sát khí giống như thực chất dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của Lâm Dịch, giăng khắp nơi ở trong đó, sắc bén cuồng bạo rót vào mỗi một góc bên trong cơ thể của hắn.

Mà sau khi cỗ tinh thần lực này dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, sát khí nồng nặc này dường như đã có phương hướng.

Tinh thần lực chậm rãi chảy trải qua ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt, dẫn ra toàn bộ sát khí ẩn núp trong cơ thể của Lâm Dịch, dưới sự dẫn dắt của nó, sát khí chậm rãi vọt tới cánh tay trái của Lâm Dịch.

Lòng vòng như vậy, sát khí nhập thể, sau đó ở dưới sự dẫn đường của tinh thần lực, toàn bộ đều chảy về phía cánh tay trái của Lâm Dịch. Những vị trí khác trong cơ thể hắn không có một chút sát khí nào nữa, loại dẫn dắt này hoàn toàn không ở trong tay của Lâm Dịch, nhưng hắn lại bó tay chịu chết, chỉ có thể lẳng lặng thừa nhận loại biến hóa quỷ dị này mà thôi.

Nếu nguy cơ trong cơ thể đã được giải trừ, Lâm Dịch cũng yên lòng, bắt đầu tĩnh tâm lại nghiên cứu trận pháp trong tầng thứ bảy đại điện.

Thời gian trôi qua, giống như trong nháy mắt vậy, ngay lập tức trôi qua.

Lâm Dịch đứng trọn một đêm trong tầng bảy Luyện Tâm điện, dường như sát khí trên cánh tay trái của trong cơ thể và sát khí trong trận pháp đã đạt đến một loại cân đối, sát khí trong cánh tay trái cũng mơ hồ có xu thế bão hòa.

Nhưng vào lúc này, trong bóng đêm phía ngoài đột nhiên có một đạo ánh sáng đẹp mắt thoáng hiện, đầu tiên chiếu xạ lên trên đỉnh Luyện Tâm điện, sau đó dần dần tản mát ra trên bãi cỏ tiên sơn.

Mặt trời mọc lên ở phía đông, ánh sáng mặt trời như máu.

Khi tia sáng này phá vỡ sự yên lặng và hoang vắng của bóng đêm, chiếu rọi lên trên gương mặt của đám tu sĩ, rơi vào trong tim thì bọn họ cảm nhận được từng đợt ấm áp truyền tới.

Suốt cả đêm, không có một tu sĩ nào rời đi, bọn họ đều đưa ánh mắt tập trung lên tầng bảy Luyện Tâm điện, tụ tập lên trên người thân ảnh nhìn như thông thường kia.

Bóng đêm nồng nặc bị ánh sáng mặt trời bị xua tan, bầu trời dần dần khôi phục lại màu xanh thẳm, trong cơ thể của Lâm Dịch có một cỗ tinh thần lực bị cắt đứt liên lạc, nhưng chuyện này đã không quan trọng nữa.

Lâm Dịch đã có thể hoàn toàn thích ứng với sát khí trên tầng bảy Luyện Tâm điện, trái lại trong lòng còn dâng lên một tia thân thiết, chúng nó và sát khí trong cánh tay trái của hắn vốn là đồng nguyên. Sát khí ở trong trận vẫn cuồng bạo sắc bén như trước, nhưng khi ở xung quanh Lâm Dịch lại trở nên ngoan ngoãn dị thường, không có một chút lực sát thương nào cả.

Lâm Dịch không rõ ràng lắm rốt cuộc trong cánh tay trái có nhiều sát khí mênh mông cuộn trào mãnh liệt như vậy là có tác dụng gì. Thế nhưng ở thời khắc mấu chốt cũng có thể tạo nên hiệu quả bất ngờ, ảnh hưởng đến tâm thần của đối thủ, vì thế mà dẫn đến đối thủ lộ ra sơ hở.

Lúc này cả người Lâm Dịch nhìn qua còn tầm thường hơn so với trước đây, khí tức cả người nội liễm, chỉ hơi phả ra tu vi Ngưng khí tầng năm, ánh mắt cũng giống như phàm nhân vậy, không có chút sát khí nào, đôi mắt trong suốt giống như một hồ nước.

Trước kia Lâm Dịch đã giết qua rất nhiều tu sĩ và Ma tộc, cho dù ẩn dấu như thế nào thì cả người cũng có thể tràn ra một tia sát khí như có như không, đây là lịch lãm sinh tử, là sát khí được sinh ra sau khi trải qua chém giết đẫm máu.

Nhưng hôm nay, toàn bộ sát khí trên người Lâm Dịch tụ tập bên trong trái cánh tay, những bộ vị khác không có chút mảy may nào cả. Lại thêm mặt nạ của thần côn cho hắn, khuôn mặt thanh tú, nếu như tay cầm cuốn sách thì quả thực sẽ giống như một vị thư sinh, tay trói gà không chặt.

Một đêm trôi qua, Lâm Dịch nhìn trận văn huyền ảo phức tạp dưới chân, thở dài một tiếng.

- Trận pháp tầng bảy Luyện Tâm điện quả thực là quá huyền diệu, dùng hiểu biết của ta đối với trận pháp hiện tại, quả thực là không có cách nào phá giải được trận pháp này.

Dù vậy, Lâm Dịch cũng hiểu rõ, dựa vào biểu hiện của hắn đã đủ để thông qua thí luyện nhập môn, lúc này hắn không thể làm gì khác hơn là chờ tương lai trận pháp có tinh tiến thì lại tới đây để phá giải.

Lâm Dịch nhìn lối ra trong tầng bảy đại điện, ánh mắt lộ ra một tia nóng bỏng.

- Đường trưởng lão, ta tới đây, đánh cuộc giữa ta và ngươi cũng nên có kết quả rồi.

Lâm Dịch xoay người mang theo Hải Tinh đi đến, hắn muốn theo cửa tầng bảy đại điện đi ra ngoài, để cho đám người Đường trưởng lão nhìn thấy. Tuy rằng hắn không thể phá giải được trận pháp ở tầng bảy, thế nhưng muốn đi qua đại điện tầng bảy sẽ lại như vào chỗ không người, thoải mái như thường.

Lâm Dịch kéo tay của Hải Tinh, người sau đi theo bên người của hắn, sát khí tầng bảy đại điện không thể tạo thành một chút thương tổn nào đối với Hải Tinh.

Ánh sáng trên đại trận tầng bảy Luyện Tâm điện không có lùi đi, các tu sĩ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh ở bên trong.

- Dùng mất một đêm, ta thấy chắc là tu sĩ này không phá giải được Luyện Tâm đại trận tầng bảy rồi.

- Đừng nói là có thể phá giải được hay không, ít nhất người ta cũng có thể ngây ngốc một đêm mà không có việc gì ở tầng thứ bảy, đừng nói là chúng ta, coi như là ngũ đại đệ tử hạch tâm cũng không có ai có thể đạt đến độ cao này được đâu đó.

- Đúng vậy, bất kể như thế nào, việc này vừa qua, như người này đã có danh tiếng vang xa ở trong tông môn xem. Ồ, người này đã động.

Dưới ánh mắt của các tu sĩ, đạo thân ảnh kia đột nhiên thối lui ra khỏi tầng bảy Luyện Tâm điện, một lát sau lại kéo tay một đạo thân ảnh thấp bé xuất hiện ở trong tầng bảy đại điện, sau đó chậm rãi đi đến cửa tầng bảy.

Tuy rằng bước chân chậm, thế nhưng lại trầm ổn dị thường.

Tuy rằng cảnh này nhìn như phổ thông, nhưng lại làm cho các tu sĩ không khỏi kinh hãi, không một ai mà không chấn động.

Nguyên nhân rất đơn giản, quang mang trong đại trận không lui đi, như vậy đã chứng minh trận pháp vẫn chưa bị phá giải. Mà hai đạo thân ảnh này có thể đi lại như thường ở trong tầng bảy Luyện Tâm điện, như vậy chỉ có một loại khả năng, bọn họ có thể chịu đựng được sát khí ở tầng bảy của Luyện Tâm điện!

Mặt của Đường trưởng lão xám như tro tàn, hiển nhiên hắn cũng nghĩ tới kết quả này, nhìn tầng bảy Luyện Tâm điện, khóe miệng hắn mang theo một tia đau khổ.

Sắc mặt hai người Lăng Dược, Lý Trấn Hải rất xấu xí, khó mà tin được nhìn một màn này xảy ra.