Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 168: Kiếm ý thành!



Lâm Dịch trở lại trong động phủ tầng năm của Tiên Sơn, ngồi xếp bằng, trong đầu hiện ra hai chữ kiếm ý mà hai vị tiền bối mới vừa nói. Chẳng biết tại sao, hai chữ này như là có một loại ma lực, đang ảnh hưởng tới tâm thần của hắn.

- Không sai, nếu là kiếm thuật thì nhất định sẽ có kiếm ý, ta sớm nên lĩnh ngộ tới nó mới đúng chứ?

Lâm Dịch tĩnh khí ngưng thần, hai mắt nhắm nghiền, trái tim nhiều lần nỉ non khẩu quyết của Dịch Kiếm thuật, một lần rồi lại một lần.

Lâm Dịch dần dần tiến vào một loại trạng thái huyền diệu khó giải thích linh hoạt mà lại kỳ ảo, tâm thần đắm chìm trong lĩnh ngộ đối với Dịch Kiếm thuật, quên đi tất cả. Trên ngón tay của hắn còn có một tia kiếm khí màu lam rất là linh động đang bay lượn quanh quẩn.

Dịch Kiếm thuật là một loại kiếm thuật đặc biệt khác, hoặc là nói nó căn bản không được xem như là kiếm thuật, bởi vì nó không có tâm pháp, thậm chí ngay cả chiêu thức cũng không có.

So với việc nói Dịch Kiếm thuật là một loại thuật thì chẳng thà nói bản thân nó là một loại tồn tại của ý thì hơn.

Lúc đầu Lâm Dịch lĩnh ngộ Dịch Kiếm thuật là khi hắn hơn mười tuổi, khi đó hắn đã lĩnh ngộ được một loại thuật có thể nhìn thấu sơ hở của đối thủ, chỗ rơi khi đối thủ xuất kiếm, tốc độ, quỹ tích, đều có thể nhìn thấu được.

Đây là một loại năng lực không có cách nào giải thích được, bất kể kiếm của đối phương tồn tại hư chiêu hoặc là hữu chiêu, lúc đó Lâm Dịch luôn có thể khám phá ra hư thực trước tiên, sau đó lại nhắm thẳng vào sơ hở của đối thủ.

Còn nhớ Dịch Kiếm tông chủ Lăng Kiếp năm đó, khi đối phương so kiếm với Lâm Dịch, kiếm pháp của Lăng Kiếp mới vừa được dùng thì Lâm Dịch đã biết chỗ rơi của thanh kiếm này, như là trong lòng lóe lên linh quang thì đã khám phá ra được kiếm thuật của Lăng Kiếp rồi vậy.

Có thể nhận ra hư thực, nhìn thấu sơ hở, thứ này coi như là lĩnh ngộ sơ khai của Lâm Dịch đối với Dịch Kiếm thuật.

Cho dù Lâm Dịch lúc đó cũng không Ngưng Khí, thế nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng của hắn lại dần dần sinh ra một loại suy nghĩ, dường như hắn có thể điều khiển được kiếm của người khác, binh khí của người khác vậy.

Sau đó Lâm Dịch Ngưng Khí, cũng xác nhận được loại năng lực này của Dịch Kiếm thuật, vạn vật trong thiên hạ hắn đều có thể dịch được!

Đây coi như là một lĩnh ngộ càng sâu hơn của Lâm Dịch đối với Dịch Kiếm thuật.

Nhưng từ tận đáy lòng của Lâm Dịch luôn có một loại cảm giác, năng lực của Dịch Kiếm thuật tuyệt đối không dừng lại ở chỗ này, nó còn có uy lực ở tầng sâu hơn nữa, chỉ là bản thân hắn còn không lĩnh ngộ ra được thứ này mà thôi.

- Có thể thời cơ còn chưa tới.

Lâm Dịch bỏ qua việc tiếp tục lĩnh ngộ Dịch Kiếm thuật mà là lựa chọn đặt tâm thần ở trên việc lĩnh ngộ kiếm ý của Dịch Kiếm thuật.

Rốt cuộc cái gì mới là kiếm ý?

Ý thức của Lâm Dịch tiến vào một loại trạng thái hỗn độn mông lung, dần dần bỏ quên thời gian trôi qua.

Trọn ba ngày ba đêm, Lâm Dịch vẫn không thể đụng tới được, cho dù không có tiến vào trạng thái phá vọng ngân mâu, thế nhưng Lâm Dịch vẫn có được một chút thu hoạch.

Tám năm qua, lắng đọng và tìm hiểu của Lâm Dịch đối với Dịch Kiếm thuật cũng không bị uổng phí.

Kỳ thực Lâm Dịch chỉ còn cách kiếm ý có một bước gần mà thôi. Trải qua hai vị tiền bối chỉ điểm, cộng thêm vốn hắn đã có ngộ tính cực cao đối với kiếm đạo, cho nên đi theo phương hướng này rồi dụng tâm nghiên cứu, không lâu sau hắn đã va chạm vào sự tồn tại của kiếm ý.

Lại trải qua hai ngày, Lâm Dịch giống như cao tăng đã tọa hóa vậy, nhìn qua ngay cả khí tức sinh mạng cũng đã biến mất, chỉ có kiếm khí màu lam trên đầu ngón tay vẫn còn đang linh động bay lượn xoay quanh đầu ngón tay của hắn mà thôi.

Rồi đột nhiên!

Bên trong động phủ tờ mờ tối có hai đạo thần quang sáng lên, hai mắt của Lâm Dịch đang mở hí ra, một đạo kiếm quang xuất hiện, vô cùng kinh người, trong chớp mắt này, giống như toàn bộ không gian đều cứng lại, thời gian cũng đã bất động.

Lâm Dịch khẽ búng đầu ngón tay một cái, kiếm khí bắn ra.

Kiếm khí là một đạo kiếm khí quen thuộc, thế nhưng nếu thận trọng cảm nhận thì lại cảm thấy khá là xa lạ.

Bên trong kiếm khí lại có thêm một loại suy nghĩ và ý chí, một loại có thể nhận rõ hư thực, nhìn thấu sơ hở của ý chí và suy nghĩ.

Năm ngày, kiếm ý đã thành!

Kiếm ý thành, tâm ý kiên định, tà ma bất xâm, từ nay về sau hắn đã bước lên kiếm tu chi đạo chân chính.

Bên trong Kỳ Sát tông có một chút bội kiếm của tu sĩ, ngay khi kiếm ý thoáng hiện ở bên trong động phủ của Lâm Dịch thì trường kiếm của bọn họ không hẹn mà cùng phát ra một tiếng ngâm khẽ, run nhè nhẹ một chút.

Trong mắt những tu sĩ này lóe lên một tia nghi hoặc, thế nhưng cũng không để chuyện này vào trong lòng.

Mà ở lối vào tông môn, lão nhân lôi thôi và lão giả nhỏ gầy sóng vai đứng thẳng, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn động phủ trên tầng năm của Tiên Sơn, nghẹn họng nhìn trân trối.

Cho dù kiếm ý chỉ lóe lên rồi biến mất, thế nhưng vẫn không giấu diếm được cảm ứng của bọn hắn.

Trong mắt của lão nhân lôi thôi lóe lên vẻ không thể tưởng tượng được nổi, có chút nghi ngờ nói:

- Mới vừa dường như là một đạo kiếm ý đúng không?

- Ta cũng cảm nhận được, sẽ không sai!

Lão giả nhỏ gầy dùng sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ chấn động trong mắt của đối phương.

- Thiên phú thật là mạnh mẽ, không ngờ chỉ tốn năm ngày đã lĩnh ngộ được sự tồn tại của kiếm ý, những kiếm tu khác sao có thể chịu nổi được chứ? Những kiếm tu sinh ra cùng thời đại với ngươi này chính là một loại bi ai nha.

Lão giả nhỏ gầy cảm khái vạn phần.

Lão nhân lôi thôi cảm thấy rất tán thành lời này, chợt hắn lại nghi hoặc hỏi:

- Đây là kiếm ý gì, ngươi có cảm nhận được hay không?

- Ta cũng không biết, kiếm ý chợt lóe lên, thời gian quá ngắn, còn chưa kịp cảm ứng thì nó cũng đã biến mất rồi.

Lão giả nhỏ gầy lắc đầu, sau đó đang nói đột nhiên chuyển biến, than thở:

- Thế nhưng bất kể là loại kiếm ý nào, một khi kiếm ý đã thành, bất kỳ kiếm thuật nào đứng ở trước mặt của kiếm ý cũng sẽ như gà đất chó kiểng vậy, không chịu được nổi một kích.

Lão nhân lôi thôi cũng cũng gật đầu nói:

- Không sai, kiếm ý đã thành, uy lực của kiếm thuật ít nhất cũng tăng lên gấp đôi. Hơn nữa điểm quan trọng nhất là người này mới có mười tám tuổi, mười tám tuổi đã lĩnh ngộ được kiếm ý, tuyệt đối được xưng là bất thế thiên tài. Hầu như có thể kết luận, chỉ cần người này không chết non ở trên đường tu đạo thì thành tựu tương lai nhất định sẽ không thể hạn lượng được. Tuyệt sẽ không thấp hơn hai người chúng ta.

Ở bên trong động phủ, tự nhiên Lâm Dịch không biết kiếm ý của hắn đã làm ảnh hưởng đến tu sĩ ở phía ngoài, lại càng không biết một đạo kiếm ý của hắn đã mang tới cho hai vị tiền bối kia bao nhiêu chấn động.

Lâm Dịch không hề động đậy, hai mắt lấp lánh có thần, nhìn một mảnh hư vô phía trước, trong mắt có kiếm quang lưu chuyển, ẩn mà không phát.

Lâm Dịch lĩnh ngộ được kiếm ý, nhưng mà hắn vẫn cảm giác còn chưa đủ!

Ngay vừa nãy, Lâm Dịch đã phân Dịch Kiếm thuật ra làm hai mặt đại khái. Tầng thứ nhất chính là nhận rõ hư thực, nhìn thấu sơ hở. Tầng thứ hai mới là Dịch Kiếm chân chính, dịch vạn vật trong thiên hạ.

Hai mặt này không thể nói rõ cao thấp được, bởi vì nó đều là một loại thể hiện của Dịch Kiếm thuật.

Đương nhiên Lâm Dịch vẫn chưa đạt đến loại trình độ có thể nhìn thấu sơ hở của bất kỳ tu sĩ nào, cũng không có khả năng đạt đến cảnh giới dịch được vạn vật trong thiên hạ.

Tất cả đều phải xem thực lực của đối thủ cùng với trình độ lĩnh ngộ đối với Dịch Kiếm thuật của bản thân Lâm Dịch.

Nếu đã lĩnh ngộ được kiếm ý tầng thứ nhất của Dịch Kiếm thuật, Lâm Dịch định một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái thêm, muốn lĩnh ngộ ra kiếm ý tầng thứ hai.

Đã có kinh nghiệm của lần đầu tiên, tốc độ lĩnh ngộ kiếm ý tầng thứ hai Dịch Kiếm thuật của Lâm Dịch tăng lên rất mạnh. Đương nhiên trong này cũng có tổng kết và vận dụng trong tám năm của Lâm Dịch đối với Dịch Kiếm thuật.

Lâm Dịch lần nữa rơi vào một loại trạng thái huyền diệu linh hoạt kỳ ảo, vận dụng ý chí và suy nghĩ để quan sát Dịch Kiếm thuật, dụng tâm cảm nhận loại khí phách và khí thế có thể dịch vạn vật trong thiên hạ kia.

Ba ngày trôi qua.

Khi Lâm Dịch lần nữa mở hai mắt ra, trong mắt hắn tràn ngập kiếm quang, sắc bén vô cùng, lại mang theo một loại ý chí không rõ.

Lâm Dịch điểm nhẹ đầu ngón tay về phía trước, khẽ quát:

- Dịch!

Đầu ngón tay của hắn cũng không có chút linh khí ba động nào cả, thế nhưng dường như trong không gian này sinh ra một loại biến hóa cực lớn.

Một cỗ ý chí cường đại không thể địch nổi trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ động phủ, linh khí bên trong động phủ nhanh chóng ngưng tụ thành một đám, liên tục áp súc và tinh luyện, cuối cùng lại hóa thành một giọt Linh dịch, rơi xuống đầu ngón tay của Lâm Dịch.

Tầng thứ hai Dịch Kiếm thuật, kiếm ý đã thành!

Linh khí bên trong động phủ cũng bị kiếm ý của Lâm Dịch dịch, bị điều khiển, dung nhập vào trong cơ thể.

Cùng lúc đó, cỗ kiếm ý ngập trời này cũng phóng ra ngoài, hàng lâm ở trên bầu trời của Kỳ Sát tông.

Hầu như mỗi một tu sĩ của Kỳ Sát tông đều có thể cảm giác được một tia quái dị này. Thế nhưng bọn họ lại không nói ra được nó không đúng chỗ nào. Mà một chút bội kiếm của vài tu sĩ lại chấn động, trong ánh mắt của chủ nhân chúng hiện lên vẻ hoảng sợ, tiếng kiếm minh từ trong bội kiếm của bọn họ không ngừng vang lên bên tai. Thân kiếm run rẩy, cho dù bàn tay nắm chặt thì cũng không có cách nào khống chế được trường kiếm run rẩy.

Bỗng nhiên!

Tiếng réo rắt khi lợi kiếm ra khỏi vỏ vang vọng trong Kỳ Sát tông, hầu như mỗi thanh kiếm đều thoát ra khỏi tay của chủ nhân của chúng, dường như đã bị một loại lực lượng nào đó dẫn dắt, kiếm ra nửa, tiếng kiếm ngân không ngừng vang lên.

Một tu sĩ trong đó kịp phản ứng, con ngươi trợn to lên, có chút nghi ngờ nói:

- Đây chẳng lẽ là...

- Kiếm ý! Hình như là kiếm ý!

Một người tu sĩ khác đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi.

Các tu sĩ ồ lên biến sắc, trợn mắt há hốc mồm.

- Trong tông môn lại có tu sĩ lĩnh ngộ kiếm ý? Chẳng lẽ là Trần sư huynh trong thập đại đệ tử nội môn hay sao?

- Có lẽ không sai, người có tạo nghệ kiếm thuật cao nhất trong tông môn là Trần Mặc sư huynh. Xem ra trong đại bỉ tông môn nửa năm sau, thứ bậc của Trần Mặc sư huynh sẽ vọt lên một bước nha.

Tầng thứ sáu Tiên Sơn, động phủ của các đệ tử hạch tâm.

Đông Phương Dã đột nhiên mở hai mắt ra, tinh tế cảm nhận một phen, khẽ phun ra một ngụm trọc khí, nhẹ giọng nói:

- Kiếm ý! Có chút ý tứ.

- Lợi hại.

Ngụy Tinh Thần cũng từ trong nhập định thức tỉnh lại, cứng rắn nói hai chữ, sau đó lần nữa nhắm mắt tu đạo.

Đôi mắt đẹp của Tô Thất Thất nháy mắt, lạnh nhạt nói:

- Kiếm ý sao...

Chân của Lý Trấn Hải và Lăng Dược cơ hồ là trước sau đi ra khỏi động phủ, người trước nói:

- Không nghĩ ra Trần sư đệ có thể dùng tu vi Trúc Cơ viên mãn đã lĩnh ngộ ra được sự tồn tại của kiếm ý, chúng ta nên đi khuyên hắn gia nhập trận doanh của chúng ta, kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý đã đủ để vượt cấp khiêu chiến nha.

- Ta cũng có suy nghĩ này.

Lăng Dược cười cười.

Sau đó hai người phi thân rơi vào tầng năm của Tiên Sơn, tìm động phủ của Trần Mặc, chỉ thấy Trần Mặc đang khẽ vuốt trường kiếm của mình. Đứng yên ở cửa động phủ không nói, trong mắt để lộ ra một loại ánh mắt phức tạp.

Lăng Dược ôm quyền cười nói:

- Chúc mừng Trần sư đệ đã lĩnh ngộ kiếm ý, không hổ là đệ nhất nhân của tông môn, ta nghe nói, rất nhiều kiếm tu lúc còn là Kim Đan kỳ cũng không thể lĩnh ngộ được sự tồn tại của kiếm ý. Lần này Trần sư đệ lại lĩnh ngộ được, quả thực là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng.

- Không sai, dựa vào kiếm ý, tới đại bỉ tông môn nửa năm sau nhất định Trần sư đệ có thể quét ngang, giết vào top năm trong nội môn cũng không phải là chuyện không thể.

Lý Trấn Hải cũng không che giấu từ tán thưởng đối với Trần Mặc một chút nào.

Trong mắt của Trần Mặc hiện lên vẻ cổ quái, nở nụ cười không giải thích được.

Lý Trấn Hải khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn cười nói:

- Trần sư đệ, ta và Lăng sư đệ đến đây chính là muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi có tình nguyện gia nhập trận doanh của chúng ta hay không. Một khi gia nhập với chúng ta, từ nay về sau chúng ta chính là tu sĩ cùng một bên, lực ảnh hưởng của phe phái Đông Phương tông môn thế nào, có lẽ Trần sư đệ cũng biết được.

Lăng Dược cũng cười nói:

- Không sai, Đông Phương sư huynh là người hào sảng trượng nghĩa, hiệp nghĩa can đảm, nếu như sư huynh biết Trần sư đệ đồng ý gia nhập, nhất định vui mừng vạn phần, quét dọn động phủ tiếp đón.

Trần Mặc lắc đầu cười khẽ, vẫn cúi đầu vỗ nhẹ trường kiếm, trong khóe miệng lộ ra một tia đau khổ, nhẹ giọng nói:

- Xem ra hai vị sư huynh đều cho rằng là ta lĩnh ngộ kiếm ý.

Hai người Lý Trấn Hải và Lăng Dược liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ nghi hoặc ở trong mắt của đối phương.

Lẽ nào...

Trần Mặc khẽ búng mũi kiếm, thân kiếm run rẩy, trường kiếm phát ra một tiếng kiếm minh réo rắt rất to.

Hắn ngẩng đầu, nhìn hai người Lý Trấn Hải, thở dài một tiếng, nói:

- Nếu như ta nói, đạo kiếm ý vừa rồi không phải là ta lĩnh ngộ thì nhị vị có tin không?

Lý Trấn Hải và Lăng Dược biết lời như vậy Trần Mặc sẽ không nói lung tung, nếu hắn đã nói như thế, như vậy cũng có ý nghĩa trong tông môn đã có tu sĩ khác lĩnh ngộ kiếm ý!

Hai người kinh ngạc hỏi:

- Không phải là ngươi lĩnh ngộ, như vậy sẽ là ai?

Đúng lúc này, cửa một tòa động phủ cách nơi này không xa mở ra, bên trong có một tu sĩ đi ra, khuôn mặt thanh tú, một thân y phục màu trắng, trên khóe miệng mang theo một nụ cười thản nhiên.