Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 171: Các ngươi chết đi cho ta



Trong tiếng pháp thuật linh khí bay lượn, tiếng nổ vang đụng nhau, một đạo thanh âm như tiếng chuông bạc như có như không vang vọng, nhưng ở trong tai của Lâm Dịch lại giống như âm thanh của tự nhiên vậy.

Cả người Lâm Dịch sững sờ đứng ngay tại chỗ, như bị sét đánh, cho dù còn chưa tới gần thế nhưng trước mắt hắn đã nổi lên một khuôn mặt biết cười một cách tự nhiên, một người mặc y phục xanh biếc, trên cái cổ tay trắng nõn có một chuỗi chuông bạc.

- Tiểu Yêu Tinh!

Lâm Dịch suýt nữa đã kinh hô thành tiếng, chợt nghĩ tới thì tim đã đập rộn lên, khó có thể tự kiềm chế được, khí tức cũng biến thành có chút không đều đều.

- Đám người Tống Minh đang bắt nạt Tiểu Yêu Tinh!

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dịch tức thì loạn thành một đoàn, nào dám chần chờ mà toàn lực bay nhanh về phía trước, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng quét qua hư không.

Lâm Dịch có cảm giác dường như hắn chưa bao giờ chạy nhanh được như vậy, cho dù là trước đây gần như rơi vào tuyệt cảnh, chạy trối chết thì cũng không có nhanh như vậy.

Nghĩ đến người mà hắn ngày nhớ đêm mong kia đang ở ngay trước mắt, trong lòng Lâm Dịch cảm thấy nóng bỏng. Lúc này trong đầu của hắn không có những chuyện khác nữa, đã không còn những người khác nữa. Đã quên mất đi Kiếm Trủng chi địa, quên mất ước hẹn mười năm, quên mất Vũ Tình, chỉ còn lại có một khuôn mặt tươi cười mà thôi.

Lâm Dịch đi tới gần, liếc mắt đã nhìn thấy Tống Minh cầm đầu mười mấy tu sĩ, đang vây công một nữ tử mặc y phục màu xanh đeo khăn che mặt.

Lại là khăn che mặt màu tím, che đi dung nhan rung động lòng người, dưới thân là y phục màu xanh thâm thúy, cái eo thon thả, da nõn nà, trắng nõn như ngọc, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy thất thần. Ở cổ tay có một chuỗi chuông bạc, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng vang lên rất nhẹ.

Một tu sĩ trong đó lớn tiếng nói:

- Quả nhiên là yêu nữ, ăn mặc như vậy, trách không được Lý sư đệ slại bị ngươi câu dẫn!

Mộc Tiểu Yêu cười lạnh nói:

- Ta thích mặc ra sao thì mặc, ai như Nhân tộc các ngươi, che che giấu giấu, ai biết sau lưng các ngươi đã làm những chuyện xấu xa gì nha.

Tống Minh khẽ cười một tiếng, động tác trong tay liên tục, pháp thuật liên tiếp được phát động, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, nói:

- Yêu nữ, ngươi nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, tránh cho chịu khổ. Cùng ta trở về tông môn, nếu như ta đồng ý cầu tình vài câu, ngươi còn có thể tránh khỏi tội chết. Bằng không, khà khà... Tống Minh ta cũng không nỡ làm thương tổn thân thể xinh đẹp của ngươi nha

Một người tu sĩ khác cũng dâm đãng cười nói:

- Thiếu chủ, ta đoán dung mạo của yêu nữ này tuyệt sẽ không kém, nhìn làn da kia kìa, non như là da em bé, ha ha.

Hôm nay tu vi của Mộc Tiểu Yêu chỉ có Trúc Cơ viên mãn, nghe thấy mọi người đùa giỡn, trong mắt nàng lóe lên một tia lửa giận, thân thể hơi có chút dừng lại. Trong chớp mắt này lại bị các tu sĩ nắm bắt sơ hở, đánh cho nàng luống cuống tay chân.

Đúng vào lúc này, bên tai đám tu sĩ này đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lẽo như băng, không có chút tình cảm nào, ẩn chứa sát khí lạnh lẽo!

- Các ngươi chết đi cho ta!

Trong lòng Lâm Dịch bốc lên lửa giận hừng hực, hai mắt trợn trừng trừng, đằng đằng sát khí xông vào trong đám người tu sĩ này.

Nhìn thấy đám tu sĩ vây công Mộc Tiểu Yêu, nghe thấy những ngôn ngữ hạ lưu không chịu nổi kia, suýt nữa Lâm Dịch đã tức bể phổi, hắn không nói hai lời, trực tiếp vung tay lên đánh ra ngàn đạo kiếm khí màu lam.

Hóa Hình thuật được vận dụng đến cực hạn!

Trong mỗi một đạo kiếm khí màu lam đều ẩn chứa Nhập vi đạo, hơn nữa trực tiếp vận dụng kiếm ý của Dịch Kiếm thuật.

Có tu sĩ dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, lại không ngờ tới bên ngoài lại còn tu sĩ khác, lúc bọn hắn định quay đầu lại nhìn thì cũng đã chậm.

Một quả cầu màu lam được ném vào trong đám người, rồi đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt, bắn ra ngàn đạo kiếm khí màu lam. Mộc Tiểu Yêu đứng ở giữa ánh sáng màu lam, thế nhưng hơn ngàn đạo kiếm khí phát ra lại không tạo thành một chút thương tổn nào đối với nàng, mỗi một tia kiếm khí đều cố ý tránh nàng đi, bắn vào trong đám người tu sĩ đang vây công kia.

Các tu sĩ vây công bị một đám ánh sáng này làm cho thất thần trong nháy mắt, khi mắt nhìn lên thì một đoàn kiếm quang như ngọc, hoa mỹ đã tới gần, tổng cộng có hơn ngàn đạo kiếm khí, hầu như mỗi một tu sĩ đều phải đối mặt với gần trăm đạo kiếm khí màu lam.

Kiếm khí ẩn chứa Nhập vi đạo, lại mang theo kiếm ý, lực sát thương trực tiếp tăng lên gấp mấy lần.

Một chút tu sĩ Trúc Cơ tu vi hơi thấp không kịp phản ứng thì toàn thân đã xuất hiện trên trăm lỗ máu, đầu cũng bị kiếm khí xuyên thấu, nguyên thần bị chém và bị thiêu cháy, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Có mấy tu sĩ có tu vi Trúc Cơ đại thành, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất là phong phú, trong nháy mắt đã móc ra các loại linh khí phòng ngự, ngăn cản ở trước người, vội vã lùi về phía sau.

Nhưng hơn trăm đạo kiếm khí dường như lại nhìn thấu quỹ tích lui về phía sau của những tu sĩ này, đồng thời còn biết rõ sơ hở phòng ngự, trực tiếp phóng về phía trước, lúc này trên mặt đất lại lần nữa có thêm mấy cỗ thi thể có đầy lỗ máu.

Kiếm ý tầng thứ nhất của Dịch Kiếm thuật, nhận rõ hư thực, nhìn thấu sơ hở, rất cả các động tác của những tu sĩ này, ở dưới kiếm ý không có chỗ nào ẩn giấu được nữa.

Trong chớp mắt, trong rừng rậm đã có thêm mười mấy cỗ thi thể không hề có chút sinh cơ nào cả.

Nhưng mà Tống Minh vẫn còn sống.

Ngay trong chớp mắt Lâm Dịch xuất thủ thì Tống Minh đã cảm giác được một trận nguy cơ trước đó chưa từng có xuất hiện, trong lòng hắn biết, chiêu này bản thân mình không đỡ được. Mà kết quả của việc không ngăn nổi, chính là chết!

May mà từ một năm trước, sau khi gặp chuyện không may ở Dịch Kiếm tông, tông chủ Đan Hà phái, cũng chính là phụ thân của hắn đã giam lỏng, để hắn tu luyện tới Trúc Cơ thì mới được đi ra. Lúc này vừa vặn là lúc Kiếm Trủng chi địa tái hiện Hồng Hoang, tông chủ để hắn đi tìm cơ duyên. Nhưng dù sao cũng đã có vết xe đổ cho nên trước khi đi, tông chủ đã đưa cho hắn một cái bùa chú, có thể chống đỡ được một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, dùng làm thủ đoạn giữ mạng.

Một khi bùa chú bị đánh nát, tông chủ cũng có thể cảm ứng được, nhanh chóng chạy tới cứu hắn, chỉ cần có thể kéo dài một chút thời gian là được.

Vốn tờ phù lục này hắn chuẩn bị dùng ở trong Kiếm Trủng chi địa, thế nhưng không nghĩ tới lại đột nhiên có một tu sĩ có tu vi dọa người xông tới, lại hạ sát thủ đối với bọn họ không chút nể nang nào cả.

Thấy một đoàn ánh sáng màu lam ẩn chứa ngàn đạo kiếm khí, trong nháy mắt Tống Minh đã cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, hắn không chậm trễ chút nào mà lập tức lấy tấm bùa kia ra.

Bùa chú trực tiếp hóa thành tro tàn, mà toàn thân Tống Minh lại được một vòng kim quang bao phủ chung quanh.

Hơn trăm đạo kiếm khí không ngừng nghỉ một chút nào, trực tiếp đụng vào trên mặt vòng kim quang này, vòng kim quang run rẩy một hồi, màu sắc cũng ảm đạm đi vài phần, Tống Minh sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, may mà quả thực đã chặn lại được hơn trăm đạo kiếm khí này công kích.

Mộc Tiểu Yêu cũng bị biến cố bất thình lình làm cho hoảng sợ, nhìn thấy người tới mặc y phục màu trắng, diện mục thanh tú, thân thể thon dài, lại đằng đằng sát khí.

Mộc Tiểu Yêu khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi nói:

- Người nọ có lai lịch gì, ta không quen biết hắn, vì sao phải giúp đỡ ta cơ chứ? Lẽ nào cũng là người mang lòng dạ bất chính? Một lát nữa ta phải cẩn thận một chút.

Bên kia Tống Minh chống đỡ kiếm khí của Lâm Dịch công kích, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, con ngươi liên tục đảo, chuẩn bị kéo dài thời gian, đợi tông môn cứu viện.

Tống Minh ra vẻ mạnh mẽ cười nói:

- Không biết vị đạo hữu này là người của môn phái nào, sợ rằng trong chuyện này có gì đó hiểu lầm nha?

Lâm Dịch cũng không đáp lời mà chỉ lạnh lùng nhìn Tống Minh, giống như đang nhìn một người chết vậy.

Lâm Dịch trực tiếp giang bàn tay ra, trong lòng bàn tay bắt đầu có một đám kiếm quang màu lam khởi động, hơn ngàn đạo kiếm khí bay lượn xoay quanh ở trong đó.

Nhìn thấy một đám kiếm quang này, sắc mặt Tống Minh rất xấu xí, cảm giác giống như trái tim đã nhảy lên trên cổ, hắn run giọng nói:

- Đạo, đạo, đạo hữu thủ hạ lưu tình, ta là... Là thiếu chủ của Đan Hà phái, phụ thân ta là tu sĩ Kim Đan viên mãn Đan Hà phái, nếu như ngươi giết ta thì nhất định phụ thân ta sẽ chạy tới. Khi đó ngươi cũng trốn không thoát được. Đạo hữu đừng có hồ đồ nhất thời mà làm mất đi tính mạng của mình.

Lâm Dịch lạnh lùng cười cười, trực tiếp ném hơn ngàn đạo kiếm khí về phía Tống Minh.

Mà Tống Minh muốn trốn tránh, thế nhưng lại có một loại cảm giác bất kể tránh thế nào thì cũng không thể chạy trốn được hơn ngàn đạo kiếm khí này.

Trong lúc do dự thì kiếm khí đã tới gần, ầm ầm đánh về phía quang tráo trước người của hắn.

Quang tráo phát ra từng đợt tiếng nứt nẻ, ở dưới hơn ngàn đạo kiếm khí màu lam hợp lực công kích, quang tráo cũng không chịu nổi gánh nặng, một số đã gần như vỡ vụn.

Tống Minh vừa muốn lần nữa cầu xin tha thứ thì đột nhiên đã cảm thấy hoa mắt, một bàn tay giống như trong suốt đang lớn dần, hiện ra ở trước mặt hắn.

- Phốc!

Quang tráo vốn đã sắp vỡ vụn bị bàn tay này trực tiếp đánh cho thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống trên mặt đất.

Tống Minh vẫn không kịp phản ứng, chỉ thấy cái tay kia đột nhiên nắm lại, không chút do dự nện lên trên đỉnh đầu của hắn.

Tống Minh chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó đã đi tri giác.