Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 183: Cường địch đột kích



Đa Bảo Đạo Nhân tức giận đến mức đấm ngực giậm chân, lớn tiếng nói:

- Tiểu tử tốt, mỗi lần gặp phải ngươi đều không có chuyện gì tốt cả, lần trước ngươi lừa gạt ta một khối Định Tâm Ngọc, ta cũng nhịn. Lần này, không ngờ ngươi lại bắt nạt đến trên đầu của bần đạo, thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhẫn! Không được, lấy ra bảo vật, chúng ta chia đều!

Tuy rằng Đa Bảo Đạo Nhân nhìn qua thô bạo vô lý, hành vi cử chỉ hoang đường không kềm chế được. Thế nhưng Lâm Dịch lại không hề có chút ác cảm nào đối với hắn. Nguyên nhân không bởi vì cái gì khác, nếu như đổi lại là người khác, bằng vào tu vi Kim Đan sơ kỳ, đối mặt với một đám tu sĩ Trúc Cơ đã sớm vung tay, giết người đoạt bảo rồi? Làm sao giống như đạo sĩ mập này, lớn tiếng nói nhiều như vậy chứ?

Nói cho cùng, tâm tính của Đạo sĩ mập này không xấu.

Mộc Tiểu Yêu thấy dường như Lâm Dịch quen biết hai người này, nàng cười nói:

- Đạo trưởng, tu đạo chú trọng hai chữ cơ duyên, nơi đây là chúng ta vào trước, không có lý do gì phải chia đều bảo vật với ngươi nha.

- Vậy cũng không được, các ngươi biết ta vì tìm kiếm nơi đây mà hao tốn bao nhiêu tinh lực, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết hay không? Chỉ riêng xác định vị trí ta đã bận việc một tháng. Còn nữa, chỉ riêng tổ hợp đại trận bên ngoài phức tạp như thế, cho dù là một Nguyên Anh đại tu sĩ đến cũng không nhất định có thể phá giải được. Bần đạo mất một ngày một đêm phá giải, lo lắng hết lòng, mất ăn mất ngủ, không ngủ không nghỉ mới có thể vào trong được, mà các ngươi không nói đạo lý như vậy, lấy đi toàn bộ bảo vật, cái này, cái này, cái này quá đả kích bần đạo. Không được, không được, ngươi phải chừa cho ta chút đồ đạc.

Mộc Tiểu Yêu nghe thấy Đa Bảo Đạo Nhân nói cái gì mà phá giải trận pháp, vẻ mặt của nàng không khỏi có vẻ cổ quái, hé miệng cười trộm nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch cố nén cười, giả vờ kinh ngạc nói:

- Ài, đạo trưởng, những trận pháp ở cửa ngươi đều phá giải được rồi sao?

- Lại còn không? Cũng không phải sao! Mệt chết bần đạo rồi, dù thế nào ngươi cũng phải bồi thường một chút, đúng không?

Đa Bảo Đạo Nhân vừa nghe thấy vậy vội vã ra vẻ một tia khổ cực.

Lâm Dịch ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Đạo trưởng, ngươi không phát hiện ra trận văn của những trận pháp đó... Nhìn qua như là vừa mới được khắc lên hay sao?

- Sao? Có phát hiện ra! Lúc đó bần đạo còn từng nghĩ, đại trận này quả nhiên lợi hại, qua mấy trăm năm mà vẫn như là mới khắc...

Đa Bảo Đạo Nhân còn chưa nói dứt lời thì dường như đã nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch.

- Tiểu tử, ngươi đừng nói cho ta biết, những trận pháp đó là ngươi bày ra đó nha?

Đa Bảo Đạo Nhân dùng giọng bất thiện nói.

Lâm Dịch thở dài một tiếng, nói:

- Ta cũng không muốn bị người ta quấy rối, bất đắc dĩ cho nên mới làm vậy, mong đạo trưởng đừng trách móc.

Sau đó Lâm Dịch nhìn thấy mặt của Đa Bảo Đạo Nhân xanh mét, dường như đã bị tức giận không nhẹ, hắn vội vã thở dài nói:

- Kỳ thực, chuyện này cũng chứng minh công lực phá trận của đạo trưởng quả thực bất phàm!

- Con bà nó! Ta muốn giết ngươi!

Đa Bảo Đạo Nhân quát to một tiếng, trực tiếp đánh tới chỗ của Lâm Dịch.

Trong lòng Lâm Dịch cả kinh, lại phát hiện ra trên người Đa Bảo Đạo Nhân căn bản không có linh lực ba động, trong lòng hắn không khỏi cười thầm:

- Đạo sĩ mập này cũng có ý tứ.

Trong lòng bàn tay của Mộc Tiểu Yêu có ánh sáng lóe lên, muốn xuất thủ, Lâm Dịch cho nàng một ánh mắt an tâm một chút chớ nóng. Nàng hơi do dự một chút, người sau ddax nhào tới trước người của Lâm Dịch.

Bất diệt kiếm thể cường hãn vô địch, Lâm Dịch cũng không sợ hãi Đa Bảo Đạo Nhân tới gần, còn nữa, Lâm Dịch vẫn chưa cảm nhận được sát khí ở trên người của người sau.

Đa Bảo Đạo Nhân đi tới trước người Lâm Dịch, như là phàm nhân đánh nhau vậy, song quyền như mưa rơi rơi vào trên người của Lâm Dịch, đông đánh một chút, tây đánh một quyền, không nhẹ không nặng, nhìn như không có chương pháp gì, thuần túy là vì muốn xả giận.

Mộc Tiểu Yêu thấy buồn cười, cười nói:

- Đạo trưởng chậm một chút, đừng có đánh tới mỏi mệt nha.

Kiếm ý của Dịch Kiếm thuật đã thành, ánh mắt của Lâm Dịch không phải thể so với những tu sĩ tầm thường, hắn như cười như không nhìn Đa Bảo Đạo Nhân đang đánh như là một đứa trẻ vậy.

Đột nhiên!

Lâm Dịch nhanh như chớp vươn tay ra, nắm bàn tay đầy thịt của Đa Bảo Đạo Nhân, cười nói:

- Đạo trưởng, hết giận thì cũng thôi đi, nhưng mượn gió bẻ măng lấy đi túi trữ vật của ta thì không cần nha.

Ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu và Hàn Lỗi xoay chuyển, vừa vặn nhìn thấy bàn tay của Đa Bảo Đạo Nhân đang ở trên túi trữ vật của Lâm Dịch, lại bị Lâm Dịch gắt gao nắm chặt, khó có thể nhúc nhích được mảy may.

Mộc Tiểu Yêu vốn là người cổ quái khôn khéo, tuy rằng Hàn Lỗi nhìn như thật thà, nhưng cũng thành tinh, hai người đâu không hiểu dụng ý của Đa Bảo Đạo Nhân chứ? Hắn muốn trộm đi túi trữ vật của Lâm Dịch, thế nhưng lại bị bắt tại trận.

Hàn Lỗi không nhịn được khen một câu:

- Đạo trưởng, thân thủ rất tốt!

Mộc Tiểu Yêu bật cười, nói:

- Không ngờ đạo trưởng lại làm ra việc ăn cắp như vậy, ngươi chính là tiền bối nha...

Đa Bảo Đạo Nhân bị vạch trần hành vi tại chỗ, hắn đỏ mặt lên, trong chốc lát đã khôi phục lại như lúc ban đầu, hắn cãi chày cãi cối nói:

- Nha đầu, ngươi đừng vội nói bậy, bần đạo không cẩn thận đụng tới mà thôi.

Da mặt của Đa Bảo Đạo Nhân rất dầy, không thể địch nổi, hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này.

Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, có chút bất đắc dĩ.

Con ngươi của Đa Bảo Đạo Nhân trợn lên, lớn tiếng nói:

- Tiểu tử, ngươi kéo tay của bần đạo làm chi, chẳng lẽ ngươi thích nam nhân hay sao?

Trên đầu của Lâm Dịch đầy gân đen, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, vội vã buông lỏng bàn tay ra.

Mộc Tiểu Yêu khẽ gắt một tiếng, mắng:

- Đạo trưởng, sao ngươi lại không biết xấu hổ như thế, ngốc tử rất chướng mắt ngươi n ha.

Đa Bảo Đạo Nhân trợn trắng mắt, kinh ngạc nói:

- Sao, hắn chướng mắt ta, sao mà ngươi biết được chứ?

Sau đó hắn như bừng tỉnh cười nói:

- Thì ra là thế, nhất định nha đầu ngươi và tiểu tử này dây dưa không rõ, hai người các ngươi ở trong động phủ này cấu kết làm bậy, còn bố trí tổ hợp đại trận phức tạp như thế ở bên ngoài. Khà khà, nếu nói hai ngươi trong sáng, có quỷ mới tin.

Mộc Tiểu Yêu xấu hổ quẫn bách vạn phần, sắc mặt đỏ bừng, may mắn có cái khăn che mặt giấu đi, nàng giậm chân gắt giọng:

- Đạo trưởng nhà ngươi nói bậy gì đó, nào có xấu xa như ngươi nói chứ?

Đa Bảo Đạo Nhân dễ dàng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, vốn dùng sự khôn khéo của Mộc Tiểu Yêu cũng chưa chắc đã không biết. Nhưng quả thật nàng và Lâm Dịch ở bên trong động phủ đã từng có cử chỉ thân mật, lúc này Đa Bảo Đạo Nhân nhiều chuyện, bị hắn nói trúng, làm cho trong lòng nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận.

Lâm Dịch cũng bị hắn nói làm cho đỏ mặt, chột dạ một hồi, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Đạo trưởng đừng có nói bậy, hủy sự thanh bạch của nàng đi.

Đa Bảo Đạo Nhân mỉm cười nói:

- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cái này có gì mà dấu chứ, bần đạo ta không ngại nói ra chuyện này đâu, tiểu tử ngươi vẫn còn non một chút.

Đa Bảo Đạo Nhân nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Lỗi, nói:

- Chúng ta nói tới chính sự đi. Lại nói tiểu tử lỗ mãng này cũng khổ cực mới đào được đất mà bò lên, cũng không thể tay không mà về, ngươi cầm nhiều bảo bối như vậy, dù thế nào cũng phải phân cho chúng ta một chút, không thể ăn một mình được.

Hàn Lỗi vội vã xua tay, nói:

- Không cần cho ta đây, ta đây không muốn. Nơi đây là Mộc đạo hữu vào trước, bảo vật tự nhiên thuộc về hắn.

- Con bà nó, ngươi quá không có tiền đồ, quá ngây thơ!

Đa Bảo Đạo Nhân ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng một câu.

Hai mắt của Đa Bảo Đạo Nhân khẽ đảo, trầm giọng nói:

- Mộc tiểu tử, như vậy đi, ngươi cho ta một kiện đồ đạc là được, những thứ khác ta cũng không muốn, ngươi xem như vậy được không?

- Ồ?

Lâm Dịch nhìu nhíu mày, cười nói:

- Cái này thì dễ thôi.

Sau đó hắn xuất ra một khối linh thạch thượng phẩm, đưa cho Đa Bảo Đạo Nhân, chân thành nói:

- Đạo trưởng cất đi, ngàn vạn lần đừng khách khí.

- Con bà nó, ngươi đang đuổi ăn mày hay sao?

Đa Bảo Đạo Nhân tức tới mức sùi bọt mép, tức giận đến mức nhảy dựng lên.

Lâm Dịch khoanh hai tay lại, nhún nhún vai, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Đa Bảo Đạo Nhân nói:

- Lần trước ở bên ngoài Tịch Tĩnh cốc, không phải ngươi lấy được cành cây nát ở chỗ của Tất Sát sao, ta rất cảm thấy hứng thú đối với vật kia, cho nên muốn nghiên cứu một chút. Ngươi cho ta một cành được, bảo bối ở trong động phủ này ta cũng không cần, sao nào?

Lâm Dịch có chút thâm ý sâu sắc nhìn Đa Bảo Đạo Nhân, cười mà không nói.

Lúc đầu ở bên ngoài Tịch Tĩnh cốc, khi Lâm Dịch có được cành cây thân cây nát kia thì đã phát giác ra vẻ mặt của Đa Bảo Đạo Nhân này có chỗ cổ quái, dường như rất là đau lòng. Lúc đó Lâm Dịch đã đoán ra được, sợ là người này đã nhận ra được lai lịch của cành cây nát này.

Không nghĩ tới trải qua hơn một năm, Đa Bảo Đạo Nhân này vẫn còn băn khoăn cái cành cây nát này, trong lòng Lâm Dịch càng thêm chắc chắc, nhánh cây này tuyệt đối không phải là phàm vật.

Đa Bảo Đạo Nhân nhìn Lâm Dịch đang híp mắt cười đã cảm thấy giận dữ không có chỗ phát tiết, hắn thúc giục:

- Mộc tiểu tử, được không thì mau nói cho ta một câu cho sảng khoái đi!

Sau đó dường như hắn nghĩ tới mình thúc giục quá nhanh, hắn lại trầm giọng nói:

- Tiểu tử, thứ đồ chơi kia cũng không phải ngươi chỉ có một nhánh cây mà còn có một đoạn thân cây mà, phân cho bần đạo một nhánh cây là được. Trong lòng bần đạo rất là hiếu kỳ, rất thích thu thập một chút đồ vật ngạc nhiên cổ quái.

Lâm Dịch đâu sẽ tin tưởng hắn chứ, hắn chỉ là cười như không cười nhìn Đa Bảo Đạo Nhân, từ chối cho ý kiến.

Đa Bảo Đạo Nhân trừng mắt nhìn hắn, châm chọc nói:

- Ta nói này Mộc tiểu tử, tại sao ngươi lại còn keo kiệt hơn so với bần đạo cơ chứ, cành cây nát mà ngươi cũng cất giấu như là bảo vật vậy.

Lâm Dịch cười nói:

- Đạo trưởng, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, xem lai lịch của nhánh cây kia ra sao, sau đó ta sẽ suy nghĩ một chút.

- Ta nào biết lai lịch của thứ đồ nát này ra sao chứ, ngươi cho ta một nhánh, đợi ta nghiên cứu rõ ta sẽ nói cho ngươi biết.

Đa Bảo Đạo Nhân cũng nói linh tinh.

Lâm Dịch khẽ cười nói:

- Như vậy coi như ta chưa nói gì.

Đa Bảo Đạo Nhân rất không cam lòng, hai tay nắm chặt thành quyền trừng mắt nhìn Lâm Dịch, rõ ràng hắn không muốn dừng tay tại đây.

Lâm Dịch nói:

- Kỳ thực ở trong động phủ này thực sự không có bảo bối gì cả, linh thạch lại có không ít. Nếu như đạo trưởng không chê một bảo bối thì ta có thể cho ngươi.

Trong túi trữ vật của chủ nhân động phủ còn có một món Tiên Khí đã vỡ vụn, là một cái chuông lớn màu đồng, vật ấy Lâm Dịch căn bản không cần, không bằng cho Đa Bảo Đạo Nhân thì hơn, cũng coi như thuận nước giong thuyền.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch xuất ra túi trữ vật của chủ nhân động phủ, ném cho Đa Bảo Đạo Nhân, linh thạch bên trong và bí tịch Hóa Ngoại phân thân thuật đã sớm bị Lâm Dịch thu vào trong túi trữ vật của mình.

Đa Bảo Đạo Nhân không nhận được cành cây, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không vui rất rõ ràng, nhưng đối phương cho mình đồ không thì hắn không thể không lấy, hắn vội vã đỡ lấy túi trữ vật, liếc một cái vào bên trong.

- Con bà nó!

Đa Bảo Đạo Nhân vừa nhìn vào đã chửi ầm lên, sau đó khẽ ồ một tiếng, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu sắc.

Trong lòng Lâm Dịch rùng mình, nghĩ ngợi nói:

- Chẳng lẽ cái Tiên Khí này, Đa Bảo Đạo Nhân có thể sử dụng được sao?

Sắc mặt của Đa Bảo Đạo Nhân không biến đổi, lật tay thu túi trữ vật vào, hắn chép miệng một cái, dường như chưa thỏa mãn mà tới trước người Lâm Dịch, lại cười nịnh nói:

- Mộc tiểu tử, chúng ta thương lượng một chút, hay là nghiên cứu một chút về chuyện cành cây kia đi?

Đa Bảo Đạo Nhân vẫn nhớ thương nhánh cây kia.

Lâm Dịch cười nói:

- Đương nhiên là có thể, nhưng mà ngươi phải nói cho ta một chút về lai lịch của nhánh cây kia đã.

Trên mặt của Đa Bảo Đạo Nhân hiện lên vẻ do dự, muốn nói lại thôi.

Nhưng vào lúc này, Lâm Dịch biến sắc, tu vi thần thức của hắn rất mạnh, từ lâu đã đạt đến Kim Đan kỳ, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng có một tu sĩ cường đại đang đằng đằng sát khí chạy tới nơi này, tốc độ cực nhanh.

Cỗ khí tức này rất quen thuộc, đúng là tông chủ Đan Hà phái!

Cùng lúc đó, ba người kia cũng đều cảm nhận được cỗ khí tức cường hãn này, cả ba không khỏi biến sắc.