Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 35: Ngày Giết Chóc



Thần Vẫn Hà bạo động, cảnh tượng kinh hãi biến hoá kỳ lạ, thanh thế rất lớn, ở đầu nguồn phát ra âm hưởng chói tai, giống như có thứ đồ gì đó đang giãy dụa phản kháng, đang chuẩn bị xuất thế.

Cảm giác bất an trong lòng Lâm Dịch càng ngày càng tăng lên.

Mộc Tiểu Yêu tiến lại gần, thấp giọng nói:

- Ngốc tử, một lát nữa ngươi theo sát ta, không nên tách ra, Công Tôn Cổ Nguyệt không dám làm gì ngươi đâu. Nếu như hắn xuất thủ, ta sẽ giúp ngươi đánh hắn, nếu như hắn dám bắt nạt ta, nhất định ca ca ta sẽ không để cho hắn thực hiện được.

Lâm Dịch không yên lòng, chỉ gật đầu, hai con mắt lạnh lùng nhìn lên trên mặt sông.

Trên mặt nước đột nhiên chiếu ra một chút màu đen, ở trong dòng sông màu đỏ cũng không rõ ràng. Theo thời gian trôi qua, màu đen dần dần đậm hơn, cuối cùng, rốt cuộc đã nhuộm đen toàn bộ mặt nước.

Thần Vẫn Hà không còn màu đỏ, đã chuyển thành màu đen nhánh, giống như vực sâu dưới lòng đất, tản ra từng trận ma khí chấn nhiếp nhân tâm.

Cả thế giới như tối lại trong nháy mắt, gió mạnh thổi, cát bay đá chạy, càng làm tăng lên vẻ tiêu điều bi thương.

Lâm Dịch đột nhiên kéo bàn tay nhỏ của Mộc Tiểu Yêu, lôi nàng lùi về phía sau đám người.

Bàn tay nhỏ của Mộc Tiểu Yêu bị Lâm Dịch nắm lấy, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay đối phương, trong lúc nhất thời sửng sốt, trong lòng nàng liền hoảng loạn. Nhưng rốt cuộc cũng không phản kháng, để mặc Lâm Dịch kéo tay nàng đi.

Sau đó trong mắt nàng hiện lên một tia nổi giận, hung hăng nhìn vào Lâm Dịch, nổi giận đùng đùng nói:

- Ngốc tử, ngươi làm gì thế, vô lễ như vậy, dám kéo tay của người ta.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói:

- Thần vật Thái cổ này có chỗ cổ quái, nơi đây không thích hợp ở lâu, ở gần như vậy, ta sợ ngươi bị thương.

Mộc Tiểu Yêu nghe vậy, trong lòng ấm áp, liếc mắt nhìn Lâm Dịch, lại gắt giọng nói:

- Vậy ngươi cũng không thể liều lĩnh như vậy được chứ. Lôi kéo tay người ta nói đi là đi. Hơn nữa, có nhiều tu sĩ như vậy ở chung quanh, ngươi sợ cái gì chứ? Không phải gan của ngươi rất lớn sao, còn dám hô to gọi nhỏ với Công Tôn Cổ Nguyệt kia mà.

Lâm Dịch lắc đầu, nói:

- Lần này thì không giống, ta có cảm giác rất không tốt, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Lời còn chưa dứt thì Thần Vẫn Hà đã phát ra một tiếng trầm muộn, giống như tiếng nước sôi vậy. Trên bề mặt toát ra một tầng bọt khí màu đen rậm rạp chằng chịt, bọt khí rạn nứt. Từ bên trong có một tia khí tức màu đen tràn ra, như là thực chất, trôi giạt từ từ về phía một đám tu sĩ ở mạn bờ sông.

Lúc này nhân vật lĩnh quân của thế lực lớn khẽ nhíu mày, đều lặng lẽ lui lại, né tránh một tia khí đen tập kích, không nói một lời mà nhìn vào bờ sông.

Khí đen càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, giống như vẩy mực vậy, tràn qua một đám tu sĩ.

Đám tu sĩ vẫn còn đang ở bờ sông ngắm nhìn cũng bắt đầu phát giác ra điểm không dị thường. Lập tức có một tên tu sĩ phát ra một tiếng hét thảm, thanh âm thê lương, tê tâm liệt phế, dường như phải chịu thống khổ cực lớn.

Sau khi một tiếng hét thảm này vang lên, giống như một que diêm vậy, phàm là tu sĩ bị dính khí đen, tất cả đều ngã xuống đất gào thét, hai tay cào mặt, gương mặt bị cào cho huyết nhục mơ hồ. Giống như không tự chủ được, giống như không cảm giác được sự đau đớn, cảnh tượng rất chấn động mà quỷ dị.

Trong đám tu sĩ phát ra một tiếng nổ vang, vẻ mặt mỗi người đều không còn một chút máu, chạy trốn ra tứ tán, cũng không quan tâm tới thần vật Thái cổ gì nữa.

Mọi người tản ra, để lộ ra một đám tu sĩ đang lăn lộn gào khóc ở dưới mặt đất. Trong chớp mắt, đám tu sĩ này đã không ra người nữa. Xương cốt bị dính đá lởm chởm, cả người là máu, nửa ngày sau, biến thành một đống xương trắng kinh người, không còn một tia khí tức sinh mệnh nào nữa.

Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu đứng ở bên ngoài, cho nên cũng không bị lan đến gần.

Từ phía xa xa nhìn thấy một màn này, trong lòng hai người cảm thấy lạnh lẽo, Mộc Tiểu Yêu rụt cổ, tay vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Thật là dọa người, ngốc tử, cám ơn ngươi.

Lâm Dịch không nói gì. Hắn vẫn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt sông kia. Chung quy hắn vẫn có cảm giác chuyện vẫn chưa xong, lát nữa có lẽ sẽ có chuyện còn kinh khủng hơn nữa xảy ra.

Khí đen cắn nuốt sinh mệnh của mười mấy tu sĩ, sau đó lần nữa trở lại mặt sông, đi vào trong, không còn chút tung tích nào nữa. Thế nhưng mặt sông vẫn là một mảnh đen nhánh, tản ra ánh sáng sâu kín chấn nhiếp tâm hồn người ta.

Các tu sĩ tránh được một kiếp, sợ đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, lúc này thấy khí đen tiêu tán, tham niệm trong lòng lại xuất hiện. Vì vậy cả đám chậm rãi tụ tập tới bờ sông, thần vật Thái cổ còn chưa chính thức hiện thân, cho nên trong lòng bọn họ chung quy vẫn ôm một tia may mắn.

Thần Vẫn Hà không còn dị tượng gì nữa, mặt sông mới vừa rồi còn cuồn cuộn gầm thét đột nhiên trở lại yên tĩnh, giống như một cái hồ nước màu đen yên tĩnh, thâm thúy, không có chút gợn sóng nào, lặng lẽ tản ra sát khí.

- Cứ như vậy xong rồi sao?

Trong lòng các tu sĩ toát ra một câu hỏi như vậy.

Nhưng vào lúc này, mặt sông chậm rãi, lặng lẽ không tiếng động chuyển động quanh tâm sông, càng lúc càng nhanh, cuối cùng tạo thành một cái vòng xoáy đen như mực ở giữa sông.

- Thần vật Thái cổ chuẩn bị xuất thế!

Có một tên tu sĩ hét lớn một tiếng, sau đó đám người chung quanh bắt đầu khởi động, các tu sĩ lần nữa tiến lên bờ sông, nhìn chằm chằm vào vòng nước xoáy, không dám phân thần.

Lâm Dịch híp hai mắt, cau mày một cái, lần nữa kéo tay của Mộc Tiểu Yêu lui về phía sau một khoảng cách.

Bỗng, ở giữa vòng nước xoáy đột nhiên có một đạo hắc mang bắn ra, nối thẳng tới phía chân trời, phá tan mây trên trời.

Toàn bộ bầu trời bị đạo hắc mang này đánh trúng, bị đập tan. Không còn là khe nứt không gian mà là xuất hiện một chỗ trống to lớn, tản mát ra khí tức rất xa xưa.

Các tu sĩ nín thở ngưng mắt nhìn, con ngươi trợn to lên, nhìn một thấy một đạo hắc mang bắn ra, trong mắt mọi người không tự chủ được mà hiện lên vẻ thận trọng.

Chợt, một bóng đen từ giữa vòng nước xoáy bắn ra, giống như một ngón tay, bắn lên trên không trung, bắn ra ma khí ngập trời. Sát ý lẫm liệt, giống như một vị hỗn thế ma vương, kiêu ngạo vô cùng, mắt nhìn xuống các tu sĩ ở bên dưới.

Bóng đen dài chừng một tấc bị ma khí đen như mực bao phủ chung quanh, không nhìn thấy rõ bản thể của nó.

Nhưng lúc này, các tu sĩ đều cảm ứng được rất rõ ràng, thứ này đâu phải là thần vật Thái cổ gì chứ, rõ ràng chính là một kiện Ma Vật diệt thế!

Khi các tu sĩ sắp sửa giải tán thì Ma Vật đã có hành động.

Trong nháy mắt khi Ma Vật hành động, trong lòng Lâm Dịch sinh ra một cỗ ảo giác, toàn bộ không gian giống như đều đông cứng lại, thời gian cũng trì trệ không trôi.

Tĩnh như xử tử, động thì như sấm sét.

Ma Vật mang theo ma khí ngập trời xẹt qua thân thể của từng tu sĩ một, trong chớp mắt đã có hơn mười tên tu sĩ bị ma khí cuốn đi, thân thể bị cuốn lên tới không trung. Các tu sĩ không có một chút lực phản kháng nào, chỉ để mặc cho ma khí tập kích tới, cuốn lên trên giữa không trung.

Một hơi thở.

Hai hơi thở.

Dường như thời gian đã trôi qua một kỷ nguyên vậy.

Từ trong ma khí trên không trung có từng bộ xương trắng rơi xuống, từ trên trời giáng xuống, rơi xuống dưới mặt đất. Những xương trắng này đều là của tu sĩ mới bị cuốn lên vừa rồi. Trong chớp mắt đã bị Ma Vật thôn phệ tới mức máu thịt không còn, đến một tia sinh cơ cũng hết.

Ma Vật lần nữa hành động, mặc cho ngươi chạy trốn ra bao xa, mắt Ma Vật đã đảo đến, thì sau đó sẽ cuốn ngươi vào trong ma khí đen nhánh như mực. Chỉ hồi lâu sau sẽ lại có một bộ xương trắng rơi xuống.

Ma Vật quét qua không gian, đi tới nơi nào đều khe nứt không gian chấn nhiếp tâm thần xuất hiện. Thế nhưng, khe nứt không gian lại không thôn phệ được Ma Vật mang theo ma diễm cái thế này.

Thủ lĩnh của mấy thế lực lớn như Công Tôn Cổ Nguyệt ngay cả tâm tư chống lại cũng không có, không gian khe nứt này đã đủ để thôn phệ Nguyên Anh đại tu sĩ. Thế nhưng lại không nuốt nổi được Ma Vật này, song phương chênh lệch giống như trời và đất vậy.

Hồng hoang đại lục, không thấy thần tiên, đại năng Hợp Thể lánh đời không ra. Lúc này tu sĩ Nguyên Anh đã là đại tu sĩ đứng đầu rồi. Thế nhưng Ma Vật này lại có thể chống lại khe nứt không gian có thể nuốt được đại tu sĩ Nguyên Anh, rốt cuộc hắn có lai lịch ra sao!

Đám người Công Tôn Cổ Nguyệt chạy nhanh nhất, có thể trốn được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.

Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu cách xa nhất, cho nên hai người có thể lập tức chạy trốn, trong lúc nhất thời cũng không cần phải lo lắng tới tính mạng.

Nhưng chỉ trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, hơn ngàn tên tu sĩ tụ tập lại chung quanh Thần Vẫn Hà đã ngã xuống gần nửa, tu sĩ tản mát ra các nơi. Thế nhưng trong nháy mắt đã bị ma khí cuốn đi, sau đó lại có từng bộ xương trắng rơi xuống.

Giữa lúc mọi người ào ào rời khỏi Thần Vẫn Hà, mặt đất bỗng nhiên rung lên, các tu sĩ vốn đã bị kinh hãi, bị Ma Vật truy sát tới mức hồn phi phách tán thấy vậy, hai chân không khỏi mềm nhũn. Không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Vừa nhìn qua, các tu sĩ chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, mất hết cảm giác.

Trong Thần Vẫn Hà lại có một đạo bóng đen dài một tấc phóng lên cao, lại một Ma Vật nữa xuất hiện!

Chỉ một Ma Vật đã giết cho các tu sĩ lên trời không có cửa, xuống đất không có lối. Thế nhưng bọn họ ngàn vạn lần không nghĩ tới, Ma Vật lại không chỉ có một!

Tất cả mọi người đang chạy trối chết, không ai có thể ngăn cản được bước chân giết chóc của Ma Vật.

Thần ma chi địa, ngày thứ mười tám, đây là một ngày giết chóc, thi thể khắp nơi, ma khí ngập trời!