Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 49: Thu Hoạch Thần Dược



Lâm Dịch chậm rãi đi tới, đối mặt với một gốc cổ thụ cao vút trong mây, hắn ngồi xổm người xuống.

Vũ Tình tò mò, cũng thong thả bước đi theo.

Lâm Dịch nhìn một gốc cây cỏ nhỏ khô vàng dưới chân cổ thụ rồi suy nghĩ xuất thần, nửa ngày sau, hắn mới nhẹ giọng nói:

- Chúng ta đã trải qua khốn trận, sát trận, ảo trận. Còn có còn có Cấm Linh trận này. Trong mỗi một trận pháp đều có một thứ rất không chói mắt, nhưng nó vẫn tồn tại

Vũ Tình khẽ nhíu mày, nói:

- Chính là bụi cỏ khô này sao?

Lâm Dịch từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói:

- Trong khốn trận, dưới một tảng đá lớn có sự tồn tại của nó. Trong sát trận, dưới cây cổ thụ chúng ta tị nạn cũng có sự tồn tại của nó. Cho dù là trong gian phòng ảo trận...

Nói đến đây, trong lòng Lâm Dịch nổi lên một tia dị dạng, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Tình.

Trên mặt Vũ Tình không hề có vẻ gì là bận tâm, rất thản nhiên.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

- Trong căn phòng trong có một cái cây cảnh, bên trong cũng có một gốc cây cỏ khô như vậy. Kỳ thực sơ hở của trận pháp này rất rõ ràng, trong sát trận, nếu như để ý nhiều hơn. Như vậy đã có thể phá trận ra ngoài, cũng sẽ không phát sinh rất nhiều chuyện sau này nữa.

Trong mắt Vũ Tình hiện lên vẻ buồn bã, quay đầu ra chỗ khác, nhìn về phía phương xa.

Hai người đều trầm mặc, nửa ngày sau, Vũ Tình hỏi:

- Một bỏ chạy mà ngươi nói rất là mơ hồ, tại sao sẽ là một gốc cây cỏ khô như vậy chứ? Như vậy chẳng phải người bày trận đã coi thứ này là một trò đùa hay sao?

- Một bỏ chạy là một cỗ lực lượng vĩnh viễn không đổi, quả thực không phải chỉ là một gốc cây cỏ khô.

Lâm Dịch lắc đầu, nhưng trong lòng hắn rất là chắc chắc, phương pháp phá trận chính là trên gốc cỏ khô này.

Vũ Tình chậm rãi nói:

-  Nên phá trận như thế nào đây?

Lâm Dịch chưa trả lời, chỉ xén đất chung quanh gốc cỏ khô kia, lại nhẹ nhàng bứng cả đất lên.

Đúng vào lúc này, dị biến nổi lên!

Gốc cây cỏ khô kia đột nhiên bộc phát ra một đám lưu quang chói mắt, một cỗ khí tức sinh mệnh cường đại tới cực điểm đập vào mặt.

Trên cỏ khô có thần quang lưu chuyển, tiên khí vờn quanh, không ngờ lại từ chết mà phục sinh!

Hai người Lâm Dịch đắm chìm trong cỗ tiên khí này, lập tức có cảm giác giống như đặt mình vào trong tiên cảnh, cả người ấm áp, thoải mái không nói ra được.

Tu vi nguyên thần và đạo hạnh đều tinh tiến, chỉ là một cỗ khí tức đã có hiệu quả như vậy.

Vẻ mặt Lâm Dịch chấn động, kinh ngạc nhìn gốc cây cỏ nhỏ vốn không tầm thường một chút nào này. Hiện giờ nó như hôm dục hỏa trùng sinh, bộc phát ra sinh mệnh lực rất cường đại.

Nó cắm thật sâu vào trong đất, nhưng nhìn qua lại vô cùng tôn quý, giống như một vị quân vương Thái cổ, mắt nhìn xuống hai người.

Hai mắt Vũ Tình chăm chú nhìn chằm chằm vào gốc cỏ nhỏ kia, vẻ mặt kinh ngạc, kinh hô một tiếng:

- Thần dược Thái cổ!

Lúc này Lâm Dịch cũng mơ hồ đoán ra được, nhưng cũng không dám xác nhận. Sau khi nghe tiếng hô của nàng, trong lòng hắn dâng lên cảm giác vui sướng.

- Sẽ không sai, gốc cây cỏ khô không tầm thường chút nào này chính là thần dược Thái cổ. Cũng chỉ có thần dược Thái cổ thì mới có tư cách làm một bỏ chạy ở trong Diễn Thiên đại trận.

Không nghĩ tới thần dược Thái cổ làm hắn hao hết tâm lực, hơn một tháng không có chút đầu mối nào lại có được một cách dễ dàng ở trong Diễn Thiên đại trận này.

Lâm Dịch bừng tỉnh xuất thần, lúc này cảnh tượng chung quanh chợt biến mất, khí tức âm trầm máu tanh của Thần ma chi địa cuồn cuộn kéo tới.

Lâm Dịch giương mắt nhìn lên, xung quanh là một mảnh đỏ tươi. Vị trí của hắn chính là địa điểm bước vào trận pháp trước đó.

Hai người đã ngây người ở trong Diễn Thiên đại trận hơn hai mươi ngày. Không ngờ lại đảo quanh tại chỗ, cũng chưa đi ra được bao xa, cái Thiên đại trận này quả thực quá kinh khủng.

Vũ Tình biến sắc, kinh hô một tiếng không ổn. Kỳ hạn ổn định một tháng của Thần ma chi địa đã qua, bọn họ tùy tiện xuất hiện, nhất định sẽ dẫn tới khe nứt không gian.

Một lát sau, hai người hoàn hảo không có việc gì, mà cách bọn họ không xa lại xuất hiện từng khe nứt chấn nhiếp tâm thần, tản ra quang mang màu đen sâu kín, chấn nhiếp nhân tâm.

- Khe nứt không gian chỉ cách chúng ta có mấy bước, vì sao chúng ta lại không cảm giác được loại lực xé rách cường đại này chứ?

Vũ Tình cau mày, vẻ mặt rất khó hiểu.

Lâm Dịch chậm rãi đi về phía trước, khi đi được bước thứ năm, một chân còn chưa rơi xuống đất thì trên không trung đã nứt ra một vết nứt.

Hắn vội vàng lui về, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn cái khe kia, hắn chậm rãi nói:

- Bởi vì Diễn Thiên đại trận năm mươi viên mãn mà không hiển, thiếu biến hóa. Thế nhưng đại trận này lại là tồn tại chân thực, ngăn cách không gian Thần ma chi địa rung chuyển. Nếu như chúng ta đi ra khỏi trận này, vẫn sẽ bị khe nứt không gian cắn nuốt.

Trong mắt Vũ Tình đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng, hỏi:

- Như vậy chúng ta không ra được sao?

Lâm Dịch lắc đầu, vẫn chưa nói tiếp, nhưng hiển nhiên hắn vẫn chưa buông tha ý niệm thoát khỏi nơi này trong đầu.

Vũ Tình nở nụ cười tự giễu, nghĩ ngợi nói:

- Ra ngoài cũng tốt, chung quy tâm tư của hắn cũng không ở trên người ta. Cho dù có bị trận pháp mạnh mẽ vây ở chỗ này thì cũng sẽ không vui vẻ.

- Chúng ta chỉ ở trong một góc của trận pháp này mà đã có uy lực như này, sinh ra thần dược Thái cổ. Như vậy không biết trung tâm đại trận sẽ như thế nào, sẽ có bảo vật nghịch thiên gì a.

Lâm Dịch lẩm bẩm xuống.

Lâm Dịch nhẹ nhàng nhấc gốc thần dược Thái cổ kia lên, gốc cỏ nhỏ chỉ có bốn cái lá. Lâm Dịch nhẹ nhàng đưa tới trước mặt của Vũ Tình, nhẹ giọng nói:

- Vũ Tình tỷ, cho nàng.

Trong lòng Vũ Tình cảm động một hồi, vẻ mặt lại biểu hiện lạnh nhạt, quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng biết giá trị của gốc thần dược Thái cổ này mà. Cứu mạng, mọc xương. Mặc kệ ngươi bị thương bao nhiêu thì đều có thể chữa trị được, còn có thể kéo dài thọ mệnh của tu sĩ. Thần dược Thái cổ này dù là ở thời đại Thái cổ cũng là vật mà Chư Thần muốn tranh.

- Vũ Tình tỷ, nàng thu đi, ta... Ài.

Lâm Dịch muốn nói lại thôi, chỉ quật cường nhìn nàng.

- Vì sao ta phải lấy đồ của ngươi? Đi ra Thần ma chi địa thì ta và ngươi sẽ không còn quen biết nữa. Chỉ là một vị khách qua đường trên con đường tu tiên mênh mông của đối phương mà thôi.

Trong lòng Lâm Dịch đau xót, mạnh mẽ giả vờ trấn định, thở dài nói:

- Vũ Tình tỷ, nàng nói gì cũng được. Là Lâm Dịch ta xin lỗi nàng, nàng cầm thần dược Thái cổ dùng làm vật bồi thường cũng còn xa không đủ. Nhưng nếu nàng không thu, ta thẹn trong lòng, quả thực khó có thể yên tâm được.

Hắn không biết cảm tình của mình đối với Vũ Tình rốt cuộc là một cái gì, rất mơ hồ, rất chân thành.

Hắn cũng không biết cảm giác của Vũ Tình đối với hắn là gì.

Hắn chỉ biết, nếu như từ nay về sau hai người không gặp gỡ lại nữa thì tim của hắn có đau đớn, cảm giác như có một loại đồ vật gì đó đã đi cách hắn rất xa.

Vũ Tình nhìn vẻ mặt thống khổ của Lâm Dịch, hai mắt dần dần xuất hiện nước mắt. Nàng vội vã hít sâu một hơi, nhận một lá thần dược Thái cổ, lạnh nhạt nói:

- Từ nay về sau, giữa chúng ta không thiếu nợ nhau nữa.

Lâm Dịch im lặng không nói, vui sướng khi tìm được thần dược Thái cổ cũng bị lời nói của Vũ Tình, trùng kích cho tiêu tan thành mây khói.

Đột nhiên, một cỗ ba động cường đại từ đằng xa truyền đến, một tiếng rống to vang vọng tới tận mây xanh.

- Chiến!

Thanh âm này rất quen thuộc, cả người Lâm Dịch chấn động, hai mắt tỏa sáng, trầm giọng nói:

- Là đại hán cầm trường côn đen kia, hắn không bị khe nứt không gian này cắn nuốt, nếu hắn đồng ý hỗ trợ, chúng ta sẽ có thể đi ra được.

Lời còn chưa dứt, ở tận cùng ánh mắt có một đại hán hào khí ngất trời mang theo một cái trường côn màu đen đạp không mà đi.

Giữa hai lông mày của đại hán này không giận mà tự uy, hai mắt như điện, sải bước bay nhanh đến, ngay lập tức tới nơi.

Đại hán đi tới gần, ánh mắt sắc bén như mũi tên chăm chú nhìn vào Lâm Dịch.

Lâm Dịch cảm nhận được, ở trước mặt của đại hán này, hắn không có một chút bí mật nào đáng nói.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch cũng buông lỏng, nếu như đại hán này muốn động thủ với hắn thì hắn sẽ không có cơ hội nào để phản kháng.