Dưới ánh trăng sáng rõ chiếu rọi, một ngọn núi đứng sừng sững trong mây, sương mù dày đặc lượn lờ, nước biếc chảy róc rách, một mảnh sinh cơ dạt dào. Có một loại cảm giác đặt mình vào trong tiên cảnh.
Cây cỏ phong phú, tiên vụ tràn ngập, thanh sơn lục thủy, cung điện mờ ảo, quả thật là một chỗ niết bàn rất tốt.
Bên ngoài Tiềm Long Sơn này cũng có bố trí Hộ tông đại trận, chỉ là ở trong mắt của Lâm Dịch dường như không hề có một chút tác dụng nào cả. Chỉ trong khoảng nửa khắc hắn đã tìm được đường lên núi.
Lâm Dịch vừa muốn lẻn vào trong núi thì đã nghe được một trận tiếng đối thoại, nghe thanh âm kia có chút quen thuộc. Đó là tu sĩ Trúc Cơ Phan Phi và tu sĩ Ngưng Khí Tô Vĩnh ban ngày hắn từng gặp.
Lâm Dịch nín thở thu liễm khí tức, dung nhập vào trong cỏ cây tự nhiên, biên độ nhảy lên của trái tim cũng trở nên thong thả, trở nên biến mất.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ có cảm tưởng như Lâm Dịch đã biến thành một khối đá không hề có một chút sinh cơ nào.
- Phan sư thúc, ban ngày chúng ta bị chơi như vậy, cứ tính như vậy thôi sao?
Phan Phi im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói:
- Đương nhiên lần này không thể nhẫn nhịn, chờ một lát nữa ta sẽ đi bẩm báo sư phụ, để cho người đưa ra quyết định. Quả thực không được nữa thì mời Công Tôn Cương ra tay, Bất tử kim thân vô địch thiên hạ, tuyệt đối có thể nghiền ép chúng sinh.
Trong lòng Lâm Dịch rùng mình, sao việc này cũng có người của Công Tôn Hoàng tộc nhúng tay vào cơ chứ?
Tô Vĩnh đột nhiên cười gian nói:
- Phan sư thúc, may mà lần này chúng ta liên thủ giết người của hai thôn. Bằng không con số thiếu nam thiếu nữ này sẽ không đồng đều.
- Đúng vậy, phàm dân bây giờ ngày càng bất kính đối với tu sĩ chúng ta, bảo bọn họ giao con ra mà lại còn dám phản kháng. Nếu đã như thế, thứ chúng ta cần phải làm chính là làm cho bọn họ kính nể, khiến cho bọn họ biết một chút, xem như thế nào là thủ đoạn của tiên nhân!
- Khặc khặc, lần này qua hai thôn chúng ta đã giết hơn ba ngàn người, ngẫm lại mùi máu tươi kia thực sự là thoải mái a.
- Hừ, không có kiến thức, Trương Lệ sư thúc của ngươi một người cũng đã giết được năm nghìn người. Hôm nay chúng ta chỉ mang về được hai trăm thiếu nam thiếu nữ a. Đây mới gọi là sát phạt quyết đoán.
Lâm Dịch nghe thấy vậy mí mắt muốn nứt ra, trong lòng vô cùng rung động.
Vì gộp đủ nhân số Đông Độ Tiên Đảo này mà lại giết chết nhiều người bình thường như vậy, tu sĩ Tiềm Long Sơn này còn có nhân tính nữa hay không?
Làm việc diệt tuyệt khiến cho người ta oán trách như vậy thì có gì khác ma đầu cơ chứ?
Lâm Dịch cũng không khống chế được tâm thần chấn động nữa mà phóng ra từng trận sát khí, hai quyền nắm chặt, xương ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà có vẻ tái nhợt.
- Ai?
Phan Phi nhận thấy được một tia dị thường, ánh mắt lập tức quét về phía Lâm Dịch ẩn thân, nổi giận quát lên một tiếng.
Trong mắt của Lâm Dịch đột nhiên thoáng hiện một điểm hồng mang, màu đỏ tươi, rất âm trầm, sát khí ngập trời.
Ma Chỉ đen nhánh ở đan điền bắt đầu mơ hồ rung động, vũng nước màu xanh lam đen lớn chừng quả đấm cũng nổi lên một tia rung động.
Nhưng Lâm Dịch không phát hiện ra được những chuyện này, trong đầu của hắn tràn ngập sát niệm vô tận, chỉ muốn mạnh mẽ xé rách hai người trước mắt này.
Lâm Dịch ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, dưới chân hắn thoáng hiện đạo văn thần bí, tinh thần lực vận chuyển, thân thể hóa thành một làn khói xanh, ngay lập tức phóng tới phía trước.
Tô Vĩnh chỉ cảm thấy hoa mắt, chợt đan điền cảm thấy đau đớn, khí hải trong nháy mắt vỡ vụn, mười năm tu đạo lập tức bị phế.
Phan Phi vừa vận khí thì tu vi Trúc Cơ trong nháy mắt đã bạo phát, đột nhiên mắt thoáng nhìn thấy một bàn tay trong suốt vỗ đến.
Hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, tay bấm pháp quyết trực tiếp đánh một đạo pháp thuật ra ngoài.
Bàn tay kia đột nhiên hóa thành quyền, ánh sáng màu lam trên mặt lưu chuyển, một quyền đã đánh nát pháp thuật của Phan Phi.
Khi Phan Phi kinh hãi thì trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một kiện trường kiếm Linh khí chưa khô máu, chém về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhìn thấy vết máu, trong lòng đột nhiên đau xót, máu này đều là của những phàm dân vô tội kia. Thế nhưng chỉ vì Đông Độ Tiên Đảo này mà bọn họ lại chịu khổ sát hại, chịu tai bay vạ gió.
Lâm Dịch hét lớn một tiếng, xòe bàn tay ra, dùng quỹ tích huyền diệu khó giải thích để nắm chặt trường kiếm kia, sau đó lại lật tay đâm một kiếm vào trong đan điền của Phan Phi.
- Phốc!
Phan Phi kêu thảm một tiếng, tu vi Trúc Cơ cũng bị một kiếm phế bỏ.
Cho đến lúc này, Tô Vĩnh mới nhìn rõ dung mạo của Lâm Dịch, hắn hoảng sợ hô lên:
- Là hắn, là người trong thôn kia!
Phan Phi nhìn thấy Lâm Dịch, đồng tử co rút lại một hồi, run giọng nói:
- Là ngươi!
Lâm Dịch rút trường kiếm ra, cắn chặt môi, vẻ mặt tràn ngập sát khí, lạnh giọng nói:
- Nói cho ta biết, rốt cuộc Đông Độ Tiên Đảo là thứ gì?
Tô Vĩnh thở hổn hển, cố nén đau đớn ở đan điền, nói:
- Có phải sau khi ta nói cho ngươi biết, người sẽ tha cho ta một mạng hay không?
Lâm Dịch nở nụ cười, lộ ra một loạt răng trắng noãn, nụ cười kia ở trong mắt Tô Vĩnh lại trở nên âm trầm kinh khủng như thế.
Tô Vĩnh không kịp ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm thấy đầu đau đớn thì hắn đã thấy trước mắt trở nên đen nhánh, không có một chút tri giác nào nữa.
Lâm Dịch không chút do dự, một cước đạp vỡ đầu của Tô Vĩnh, loại tu sĩ này bị hắn gặp được, có bao nhiêu giết bấy nhiêu a!
Lâm Dịch không thích giết chóc, nhưng lại ghét ác như cừu, đối với người đáng chết, một người hắn cũng không buông tha!
Phan Phi bị sự quyết đoán của Lâm Dịch làm cho kinh hãi không nhúc nhích, giống như đã sợ choáng váng rồi vậy.
- Ta hỏi lần nữa, Đông Độ Tiên Đảo là thứ gì?
Thanh âm của Lâm Dịch đột nhiên vang lên bên tai Phan Phi.
Phan Phi giật mình một cái, sau đó vội vàng nói:
- Đông Độ Tiên Đảo là, là, là năm mươi năm một lần...
- Đánh rắm!
Lâm Dịch gầm lên giận dữ cắt đứt lời Phan Phi đang nói.
- Thật là vậy mà, ta chỉ biết những chuyện này mà thôi. Chuyện còn lại ta cũng không biết, đại tiên, van cầu ngươi buông tha cho ta a.
Phan Phi phủ phục xuống mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha, đan điền vẫn máu chảy không dừng. Thế nhưng dường như hắn không cảm giác được đau đớn vậy.
- Sao người của Công Tôn Hoàng tộc lại tham dự vào chuyện này chứ?
Lâm Dịch híp hai mắt, lạnh lùng nói.
Phan Phi nuốt nước bọt, cố nén đau đớn, thở dốc nói:
- Lần này việc Đông Độ Tiên Đảo vốn là do Công Tôn Hoàng tộc quản lý, chúng ta tới thế gian tìm thiếu nam thiếu nữ, cuối cùng đều phải đưa đến trong tay Công Tôn Hoàng tộc, ừm...
Phan Phi muốn nói lại thôi, trong mắt lóe lên một chút do dự.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, phẫn nộ quát:
- Nói tiếp!
- Ta, chúng ta mang thiếu nam thiếu nữ đưa đến trong Công Tôn Hoàng tộc để đổi lấy Linh thạch, một người có thể đổi được một khối Linh thạch trung phẩm…
Trong nháy mắt Lâm Dịch đã hiểu rõ chân tướng việc này, hắn im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Cho nên các ngươi vì muốn đổi được nhiều Linh thạch mới không từ thủ đoạn cướp giật thiếu nam thiếu nữ trên thế gian, để cầu đổi lấy càng nhiều Linh thạch hơn, đúng không?
Giọng của Lâm Dịch đột nhiên trở nên vô cùng bình thản, nhưng Phan Phi nghe thấy vậy đột nhiên cảm thấy rùng mình không rõ lý do, da đầu tê dại một trận, tay chân lạnh lẽo.
Phan Phi không dám lên tiếng trả lời, trong ánh mắt của Lâm Dịch lộ ra một tia đau khổ, hắn nói:
- Hơn ba ngàn sinh mệnh hoạt bát cũng chỉ có giá trị bằng mấy khối Linh thạch trung phẩm.
Lâm Dịch đột nhiên nở nụ cười trầm thấp, trong tiếng cười lộ ra vẻ bi thương vô tận.
Phan Phi do dự nửa ngày, thấp giọng nói:
- Những chuyện mà ta biết đều đã nói cho ngươi biết, ngươi thả ta đi đi. Tu vi của ta đã bị phế, có thể sống được đã là vạn hạnh, để ta kéo dài hơi tàn, sống hết quãng đời còn lại đi.
Vẻ mặt Lâm Dịch hờ hững nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Ta buông tha ngươi, ai buông tha cho hơn ba ngàn mạng người đây chứ?
Lúc này Tiềm Long Sơn đã có không ít tu sĩ nghe thấy tiếng ồn ào ở đây, bóng người lay động, không ít tu sĩ đã phi thân xuống để điều tra.
Phan Phi cảm nhận được sát khí của Lâm Dịch, biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, cho nên hắn khẽ cắn môi, nói:
- Ngươi giết ta thì cũng khó thoát khỏi cái chết! Phàm nhân như con kiến hôi, giết bao nhiêu thì có gì quan trọng cơ chứ? Đạo hữu cũng là người tu tiên, nên biết thiên đạo vô tình, lấy vạn vật làm cỏ rách. Thiên đạo cũng như vậy, ngươi cần gì phải cố chấp như thế chứ?
Lâm Dịch gật đầu, nói:
- Không ngờ thiên đạo lại để cho loại người như ngươi sống tới bây giờ, thật sự là mù mắt mà. Ta đã từng nói qua, nếu như thiên đạo vô tình thì ta sẽ thay trời hành đạo!
Tiếng nói vừa dứt thì Lâm Dịch chợt đánh ra một quyền, đánh nát đầu của Phan Phi, máu tươi văng ra khắp nơi, nhiễm đỏ thềm đá.
Vẻ mặt Lâm Dịch bình tĩnh nhìn một đám tu sĩ của Tiềm Long Sơn, làm việc nghĩa không chùn bước mà tiến lên nghênh đón bọn họ.