Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 527: Rất không biết xấu hổ tông môn



Mộ Dung Tương Vũ trong lòng căng thẳng, cái chỗ này là nàng phát hiện trước tiên, về phần làm sao phân phối tiên linh thảo cùng tiên tủy nơi này nàng không thèm để ý. Nàng để ý nhất chính là Lạc Thư Thất Chương trong tay mình, Lạc Thư thế nhưng là Tiên Thiên linh bảo, nàng có thể có được vật này, là cơ duyên của nàng, há có thể tùy tiện lại đưa ra ngoài.

Nàng lại đem ánh mắt cầu cứu rơi vào trên người Cốt Tử Kiếm, ý dâm a nhầm... ý tứ của Cốt Tử Kiếm đối với nàng dù là người qua đường đều biết. Thế nhưng là nàng cũng lo lắng Cốt Tử Kiếm không ra mặt, Lạc Thư Thất Chương loại vật này đối với ai cũng đều là chí tôn cấp đại bảo. Trần Cử Phiến phân một chương cho Cốt Tử Kiếm, Cốt Tử Kiếm còn có thể đứng ra giúp nàng sao?

Cốt Tử Kiếm trong lòng thầm than một tiếng, nếu mà muốn hắn lựa chọn giữa Lạc Thư Thất Chương và Mộ Dung Tương Vũ, hắn tự nhiên sẽ lựa chọn Lạc Thư Thất Chương. Nhưng ý tứ của hắn đối với Mộ Dung Tương Vũ, ai cũng biết. Giả như hắn vì Lạc Thư Thất Chương mà cự tuyệt Mộ Dung Tương Vũ, thanh danh của hắn sợ rằng sẽ trở nên rất kém cỏi.

Nghĩ tới đây, Cốt Tử Kiếm lại đem ánh mắt nhìn về phía Trần Cử Phiến, ôm quyền nói:

- Cử Phiến sư huynh, Lạc Thư Thất Chương này là đồ đạc Tương Vũ Sư Muội lấy được, chúng ta cứ lấy như vậy, về tình về lý cũng không hợp quy củ sao?.

Cốt Tử Kiếm những lời này mới nói ra đến, liền cảm nhận được mấy đạo ánh mắt bén nhọn rơi vào trên người của hắn.

Giờ khắc này Cốt Tử Kiếm bỗng nhiên cảm giác mình rất đần, hắn không nên chờ Mộ Dung Tương Vũ dùng ánh mắt cầu cứu, hắn hẳn là chủ động đứng ra trợ giúp Mộ Dung Tương Vũ biện hộ mới đúng.

Đối mặt Lạc Thư Thất Chương, không muốn nói là hắn Cốt Tử Kiếm, đám người còn lại giống nhau là phi thường bức thiết đạt được. Hắn đứng ra giúp biện hộ cho Mộ Dung Tương Vũ, cũng chẳng khác nào chưa nói, tự động có người sẽ ra tới phản bác hắn. Nói như vậy, hắn dù giúp Mộ Dung Tương Vũ, kết quả vẫn không có nửa phần thay đổi.

Mộ Dung Tương Vũ sẽ không nói đạo lý, cũng không thể để cho hắn đi đối kháng nhiều thiên tài cường giả như vậy sao??

- Cốt tiên hữu, đừng nói ngươi và Mộ Dung Tương Vũ bây giờ còn chưa có bất cứ quan hệ gì, coi như là ngươi và Mộ Dung Tương Vũ là đạo lữ, đạo lý này cũng nói không thông sao?. Lạc Thư là của cả Tiên Giới, cũng không phải là tư nhân đồ đạc của người nào. Nếu như là vật của ngươi, ngươi muốn lưu cho Mộ Dung Tương Vũ cũng là quyền tự do của ngươi. Rồi lại nói Mộ Dung Tương Vũ là từ Vĩnh Anh Tiên Vực, không phải là cũng có một chương sao?

Hoàn Tu Nhiên dùng thanh âm lạnh như băng truyền đến, không có nửa điểm nhiệt độ.

Trước khi tiến vào Phá Toái Giới, chỗ tốt của hắn bị Mạc Vô Kỵ chiếm đi, hắn vẫn canh cánh trong lòng. Hiện tại lại có người muốn lấy vật của hắn, Hoàn Tu Nhiên hắn nếu là còn đồng ý, hắn chính là ngu dại.

Đại hạo tiên môn Phục Bắc cười ha ha một tiếng:

- Ta tán thành ý tứ của Tu Nhiên tiên hữu, Cốt tiên hữu quản cũng nhiều lắm rồi.

Phục Bắc vóc người cường tráng, hết lần này tới lần khác vô cùng thấp, mặt chữ điền tràn đầy hung tợn khiến người ta một loại cảm giác rất không thể nói lý.

Trần Cử Phiến nhàn nhạt nói:

- Được rồi, Tử Kiếm Sư đệ. Lôi Tông ta mặc dù không phải là cái gì nhỏ tông môn, cũng không cần vì Lôi Tông dựng lên quá nhiều kẻ đối đầu. Huống hồ phương án phân phối này, mọi người đều là tán thành, không có gì phải dị nghị.

Trần Cử Phiến đều đã nói như vậy, Cốt Tử Kiếm cũng chỉ có thể áy náy nhìn một chút Mộ Dung Tương Vũ, ý tứ của hắn là thực sự vô dụng.

Mộ Dung Tương Vũ trong lòng lạnh lẽo, nàng biết vô luận như thế nào, Lạc Thư Thất Chương của nàng đã không cách nào bảo tồn xuống. Nàng theo bản năng lại đem ánh mắt nhìn về phía sư huynh đồng môn Quế Dịch, Quế Dịch thật giống như không có thấy ánh mắt của Mộ Dung Tương Vũ vậy, bơ luôn.

Không muốn nói Lạc Thư Thất Chương này đối với hắn còn được một chương, coi như là hắn không có chương nào, hắn cũng sẽ không vì Mộ Dung Tương Vũ đi đắc tội tinh cấp thiên tài của vài Đại Tiên vực.

Thấy dáng vẻ Quế Dịch như không có chuyện gì xảy ra, Mộ Dung Tương Vũ trong lòng khổ sở, đơn giản hỏi:

- Quế sư huynh, chúng ta cùng ra từ Thái Thượng Đạo Tông, ngươi lẽ nào một câu nói cũng không có?

Quế Dịch thản nhiên nói:

- Trần tiên hữu nói rất đúng a, hơn nữa phương án Trần tiên hữu phân phối cũng không có cố ý bạc đãi ta Vĩnh Anh Tiên Vực.

Một bên Tả Dật Tiên lạnh lùng nói:

- Thật không? Ta thế nào nghe được ta Vĩnh Anh Tiên Vực chỉ có thể được phân một thành tiên linh thảo, còn phải sau cùng mới có thể đi vào thu thập?

Quế Dịch hừ một tiếng:

- Ta nói là Lạc Thư, hiện tại sự tình Lạc Thư cũng không có giải quyết, thế nào lại đem chủ đề kéo đến địa phương khác rồi?

Tả Dật Tiên từ khóe mắt hiện lên một tia xem thường, bất quá hắn cũng không có nói tiếp cái gì. Hắn biết rõ, thực lực tại cái chỗ này, lời nói không có tác dụng gì cả.

Trong ánh mắt Mộ Dung Tương Vũ dần hiện ra một chút tuyệt vọng, tay nàng đều nặn ra gân xanh nói:

- Đã như vậy, ta cũng đồng ý với các phân phối của Trần tiên hữu, thế nhưng một phần của Vĩnh Anh Tiên Vực nhất định phải về ta hết thảy.

Quế Dịch nhãn thần lạnh lẽo:

- Ngươi mới tư chất sáu sao, cũng bất quá là Huyền Tiên trung kỳ, về ngươi hết thảy, ngươi có thể bảo trụ được Lạc Thư sao?

- Quế sư huynh, chúng ta là đồng môn, cùng thuộc Thái Thượng Đạo Tông.

Mộ Dung Tương Vũ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Quế Dịch.

Quế Dịch nhàn nhạt nói:

- Đồng môn thì như thế nào? Ngươi cũng biết chúng ta là Thái Thượng Đạo Tông a. Thái Thượng Đạo vốn chính là vong tình đạo, chính ngươi lúc đó chẳng phải làm như vậy sao? Nhan Dã kia, không phải là phu quân của ngươi sao? Ngươi không phải đồng dạng vì đại đạo của mình, muốn dọn sạch cản trở phía trước? Ta hỏi ngươi, Nhan Dã hiện ở nơi nào? Lẽ nào cũng chỉ có thể cho phép ngươi vì đại đạo, Quế Dịch ta vì đại đạo lại không được?

Mộ Dung Tương Vũ sửng sốt, nàng bỗng nhiên nghĩ tới Nhan Dã. Nhan Dã vô luận như thế nào, cũng là vợ chồng với nàng. Là phu quân cưới hỏi đàng hoàng với nàng, vì hoàn thiện vô tình đạo tâm, liều chết đi theo nàng tới Phá Toái Giới...

Nàng tại trên đường lớn xuất ra hôn thư trực tiếp cùng Nhan Dã ly hôn, tâm tình Nhan Dã có phải bi phẫn như nàng hiện tại?

Có một câu nói đó là cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác, nàng bây giờ là báo ứng tới sao?

Đứng ở lập trường của nàng, nàng và Nhan Dã tách ra, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng nếu là đứng ở lập trường của Nhan Dã thì sao? Nhan Dã làm sai chỗ nào? Nhan Dã kết hôn sau đó có nửa điểm không đúng sao? Muốn dựa theo nữ giới từ phàm tục giới đi lên mà nói, chân chính phạm vào bảy đại tội hẳn là nàng Mộ Dung Tương Vũ mới đúng.

Hiện tại nàng cuối cùng là cảm nhận được tâm tình đau khổ của Nhan Dã trước đây, vì cái thời điểm này cũng không có ai nguyện ý đứng ra bảo vệ nàng.

Mộ Dung Tương Vũ giơ tay lên rút kiếm, giọng nói trở nên tỉnh táo hẳn lên:

- Ai muốn lấy Lạc Thư của ta, vậy hãy dùng mạng tới lấy sao?, ta không có trộm không có cướp, đồ đạc thuộc về Mộ Dung Tương Vũ ta, tuyệt đối sẽ không đưa ra ngoài.

Trần Cử Phiến hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói:

- Các Đại Tiên vực, những ai được phân một chương Lạc Thư, liền cùng tiến lên. Không tiến lên trước động thủ, liền coi là tự động buông tha Lạc Thư.

Nói xong câu đó, Trần Cử Phiến thứ nhất xông tới, một quyền đánh ra.

Không muốn nói sáu bảy người lên một lượt vây công Mộ Dung Tương Vũ, trong số những người có tên, tùy ý một kẻ nào, chỉ sợ cũng có thể dễ dàng thu thập Mộ Dung Tương Vũ.

- Ầm!

Trần Cử Phiến một quyền liền xé rách lĩnh vực của Mộ Dung Tương Vũ, tu sĩ thứ hai xông tới đã đánh ra một đạo ô mang.

Ô mang rơi vào trước ngực Mộ Dung Tương Vũ, Mộ Dung Tương Vũ phun ra một đạo máu tươi trên không trung, cả người té bay ra ngoài, lúc này mấy người còn lại mới chậm rãi đi lên.

Mộ Dung Tương Vũ còn tại trong hư không sắc mặt tái nhợt, trong mắt càng là tuyệt vọng. Nàng không nghĩ tới kẻ thứ hai hạ độc thủ đối với nàng chính là đồng môn Quế Dịch. Mà Cốt Tử Kiếm khi trước đối với nàng cực kỳ ôn hòa, phong độ thật tốt mặc dù không có động thủ, cũng cùng lúc với mọi người từ từ tới đây.

Rất hiển nhiên, tại trong mắt hắn, Lạc Thư so với Mộ Dung Tương Vũ nàng trọng yếu hơn nhiều.

Mộ Dung Tương Vũ rơi trên mặt đất, miệng hộc ra máu tươi, nàng tập tễnh đứng lên, nhìn chằm chằm Cốt Tử Kiếm hỏi:

- Cốt Tử Kiếm, ngươi cũng muốn lấy Lạc Thư của ta?

Trong mắt Cốt Tử Kiếm hiện lên một tia hổ thẹn, hắn theo bản năng chậm lại cước bộ. Quế Dịch lại cười ha ha một tiếng:

- Tương Vũ Sư Muội, thua thiệt ngươi còn là đệ tử của Thái Thượng Đạo Tông. Ngươi tu hành thật sự là kém cỏi a, lẽ nào ngươi là bởi vì thật sự thích Cốt tiên hữu mới cùng Cốt tiên hữu cùng một chỗ? Đừng nói với ta ngươi thầm mong nhập tình từ trên người Cốt tiên hữu, lại cũng không muốn Trảm tình Cốt tiên hữu nha. Đã như vậy, lời nhàm chán thì đừng hỏi nữa. Ta Thái Thượng Đạo Tông, ngoài đại đạo, còn có vật gì?

Ngoài Đại đạo, còn có vật gì? Mộ Dung Tương Vũ há miệng, nói cái gì đều không nói được. Nàng thậm chí nghĩ đến lại đem nàng và Quế Dịch đổi chỗ cho nhau, nàng sẽ làm sao?

Rất nhanh, nàng liền lắc đầu. Có lẽ đạo tâm của nàng còn thiếu, nàng vô luận như thế nào, cũng không cách nào cùng cường giả Tiên Vực khác đi đối phó đồng môn của mình.

Mộ Dung Tương Vũ dĩ nhiên lại nghĩ tới nàng và Nhan Dã, không đúng, hẳn là phải gọi là Mạc Vô Kỵ. Tại thời điểm nàng và Mạc Vô Kỵ ly hôn, Mạc Vô Kỵ đã nói. Ngươi không thích hợp với Thái Thượng Đạo, chẳng lẽ mình thực sự không thích hợp sao?

- Cho nên mới nói, Thái Thượng Đạo Tông là cái tông môn không biết xấu hổ nhất mà ta từng thấy, đơn giản khái quát một cái chính là "Lão thái bà dựa vào tường uống bát cháo". Không biết là có ý gì sao? Ông đây đến nói cho các ngươi biết, chính là đê tiện (lưng bích), vô sỉ (không có răng), (đi) hạ lưu, không biết xấu hổ (bị chén che khuất). (cái này là kiểu chơi chữ đồng âm của bọn Khựa ae nhé.)

Một cái thanh âm đột ngột cắt đứt lời Quế Dịch nói.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người vừa tới, người này có chút gầy gò, sắc mặt thậm chí còn rất vàng như nến, tóc dài tùy ý kết một cái, trên lưng vác một thanh trường đao to bản màu xám tro.

- Ngươi là Mạc Vô Kỵ?

Hoàn Tu Nhiên là kẻ thứ nhất nhận ra Mạc Vô Kỵ, ngắn ngủi thời gian mấy tháng, Mạc Vô Kỵ cư nhiên gầy yếu thành như vậy, cũng không biết hắn đã trải qua thứ gì. Duy nhất so với trước đây có tiến bộ là, Lôi Ngân trên mặt Mạc Vô Kỵ rốt cục đã biến mất không thấy.

- Ha ha, còn không nghĩ tới Thiếu đảo chủ của Y Thiên Đảo cư nhiên thích khi dễ nữ nhân, mà còn là cùng mọi người liên thủ đi khi dễ một nữ nhân, Y Thiên Đảo quả nhiên danh tiếng thật là lớn a.

Mạc Vô Kỵ châm chọc nói.

Đối với Mộ Dung Tương Vũ, hắn không có hảo cảm, cũng không có ác cảm. Nếu Mộ Dung Tương Vũ gặp nguy hiểm, hắn cũng không ngại cứu nàng một lần, dù sao Mộ Dung Tương Vũ coi như là đã giúp hắn.

- Mạc tiên hữu!

- Mạc Trưởng Lão!

- Mạc huynh, đã lâu không gặp...

Tại lúc Hoàn Tu Nhiên còn đang suy nghĩ có nên động thủ hay không, có ít nhất mười, hai mươi vị tu sĩ tiến lên đây ôm quyền lên tiếng chào Mạc Vô Kỵ. Những tu sĩ này xưng hô các loại đều có, cái gì tiên hữu, trưởng lão, Mạc huynh, thậm chí còn có Mạc Đan Sư...

Điều này làm cho Hoàn Tu Nhiên lần nữa dừng lại ý muốn động thủ, Mạc Vô Kỵ này tới cùng là lai lịch gì?

Mạc Vô Kỵ hoàn lễ từng cái, hắn biết những người này cũng là các tu sĩ muốn thỉnh cầu hắn luyện đan. Hắn là trưởng lão Đan Đạo Tiên Minh, lại hứa hẹn hỗ trợ luyện đan. Hiện tại hắn vừa hiện thân, tự nhiên có đông đảo người lại đây lên tiếng.

- Ha ha, Mạc tiên hữu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tại hạ Lôi Tông Trần Cử Phiến. Không biết Mạc tiên hữu đến từ nơi nào?

Trần Cử Phiến trong lòng thất kinh Mạc Vô Kỵ tới cùng là lai lịch gì, thế nào các tu sĩ của các Đại Tiên vực đều quen biết hắn? Tại trước khi biết lai lịch cụ thể của Mạc Vô Kỵ, hắn cũng chỉ có thể tiến lên ôm quyền ân cần thăm hỏi.

Mạc Vô Kỵ không biết Trần Cử Phiến, hắn thấy Trần Cử Phiến cùng mấy người còn lại khi dễ Mộ Dung Tương Vũ, trong lòng cũng rất phẫn nộ, hiện tại Trần Cử Phiến ân cần thăm hỏi, hắn thậm chí ngay cả ôm quyền cũng không có ôm, liền bình thản nói đơn giản:

- Vĩnh Anh Tiên Vực.

Trần Cử Phiến dường như căn bản cũng không có cảm thụ được Mạc Vô Kỵ lãnh đạm, vỗ tay một cái cười nói:

- Đây chính là vừa hay, Lạc Thư Thất Chương nên có một phần của Mạc tiên hữu.